Chương 994: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (257)



Anh dám nói Lệ lão đại chẳng qua chỉ là ‘say nắng’ với Phong Lăng?



Nếu không thì sao? Thời nay, làm gì còn có người đàn ông nào chung thủy với phụ nữ đến chết không thay đổi nữa, bị ngu chắc?



Anh ấy không thích Phong Lăng?



Thích không giống với phải chịu trách nhiệm, kiểu con gái ngốc nghếch như Phong Lăng cũng không hợp với anh ấy.



Vậy trước đây, anh với tôi cùng tác hợp cho bọn họ làm gì?



Lúc gán ghép tôi không biết Phong Lăng là nữ, sau đó biết rồi, nhưng hiện tại anh ấy cũng đã kết hôn với nhà họ Phong, tôi còn có thể nói gì nữa?
Hàn Kình biết bản thân bây giờ không chịu nổi phiền phức, lời nói ra đều trái với lòng. Nhưng cứ nghĩ đến việc bây giờ Lệ Nam Hành đã kết thông gia với nhà họ Phong, quả thực cũng không có gì hay để dính líu, bàn luận gì đến chuyện này nữa, anh ta lại nói:
Phong Lăng và lão đại vốn cũng không phải người chung một thế giới, khác nhau một trời một vực. Nếu không phải vì có căn cứ ở đây, hai người họ căn bản không có tí quan hệ nào với nhau, tôi nghĩ chắc Phong Lăng cũng tự hiểu rõ, sau này đường ai nấy đi là tốt nhất!


Hàn Kình lại nói:
Phong Lăng là trẻ mồ côi, đến cả cha mẹ là ai cũng không rõ, cho cậu cậu có lấy không?



Không phải người cùng một thế giới thì không nên cố gắng chen vào, nhân lúc còn trẻ yêu đương cho đã, sau này trưởng thành rồi cô ấy sẽ hiểu ra rằng đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông. Tôi thấy Lệ lão đại cho cô ấy bài học này cũng tốt, ít nhất sau này cô ấy sẽ không dễ dàng bị lừa nữa. Nói cho cùng, cô ấy quả thật quá ngây thơ.


Hàn Kình cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Nhưng nhìn vẻ xù lông giống như muốn lật trời lật đất của Tiểu Hứa, anh ta chỉ muốn nhanh chóng lướt qua chuyện này.

Nói cho cùng, rốt cuộc Lệ lão đại nghĩ như thế nào bọn họ cũng không biết nhưng anh đã kết hôn rồi, vậy cũng chỉ có thể đổi một góc độ khác để suy nghĩ thôi.

Hai người trong phòng, một người tức giận một người bực mình tùy tiện nói cả đống lời lung tung, cánh cửa gỗ mỏng manh căn bản không ngăn được giọng nói kịch liệt kia.

Không ai phát hiện ra có một người dang đứng ngoài cửa, bình tĩnh đứng đó, màng nhĩ bị cuộc tranh cãi của hai người đàn ông trong phòng làm căng ra.

Nhưng kỳ lạ là hình như chỗ đang vỡ vụn lại là một chỗ khác.

Phong Lăng chỉ cho rằng Lệ Nam Hành sẽ không làm chuyện như vậy, cũng cảm thấy chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó. Bình thường, Hàn Kình và Tiểu Hứa luôn đi theo Lệ Nam Hành, chuyện gì bọn họ cũng biết trước tiên, bọn họ nhất định có thể hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tiếng tranh cãi kịch liệt trong phòng lại khiến trái tim vẫn luôn đập thình thịch sau khi nghe được tin tức kia của cô hoàn toàn yên tĩnh lại.

Nó không chỉ yên tĩnh lại mà còn kẹt trong lồng ngực.

Bất động giống như đã chết vậy.

Cách một cánh cửa, người trong phòng vẫn còn đang tranh cãi nảy lửa.

Người ngoài cửa đứng chốc lát rồi lặng lẽ rời đi.

Phong Lăng đi rồi, khi cô bước ra khỏi doanh trại huấn luyện đội Một vừa đúng lúc Tam Bàn quay về. Anh ta đi quá nhanh nên đụng phải cánh tay Phong Lăng, quay đầu lại thấy là cô, vội hỏi:
Phong Lăng? Cậu không ở đội bắn tỉa, chạy tới đây làm gì? Cậu cũng nghe nói chuyện lão đại kết hôn rồi phải không? Chạy tới đòi kẹo cưới hả? Tôi nói chứ, lão đại đúng là không thành thật chút nào, kết hôn cũng không nói trước với căn cứ một tiếng, đến giờ bọn mình không chỉ không uống được rượu mừng, mà kẹo cưới cũng không ăn được luôn!


Mặc dù thường ngày mọi người hay trêu đùa Phong Lăng và Lệ lão đại nhưng thực chất có rất nhiều người đàn ông suy nghĩ đơn giản, hai người đàn ông có thể có cái gì chứ, cũng chỉ là chơi đùa chút thôi. Hôm nay, lão đại đã kết hôn rồi, vậy cô chủ nhà họ Phong mới là bà Lệ, Phong Lăng vẫn là Phong Lăng của căn cứ bọn họ, không có gì thay đổi hết.

Thấy Phong Lăng im lặng, Tam Bàn đang định đặt tay lên bả vai cô, kết quả anh ta lại đè trúng chỗ bị rắn cắn trước đó.

Trong nháy mắt, Phong Lăng rụt cánh tay lại giống như bị điện giật.

Cô còn nhớ ngày đó trên bệ đá bên dưới vách núi ở Thung Lũng Rắn, Lệ Nam Hành bất chấp sự an nguy của mình giúp cô cắt vết thương thành hình chữ thập, giúp cô hút máu độc ra.

Ngày đó, người cô lạnh buốt, tay chân tê liệt, chỉ có chỗ vết thương bị anh hút hơi nóng, khiến cô cảm thấy mình vẫn còn sống. Cô nhìn người đàn ông trước mắt vẫn một mực nghĩ cách cứu mình, mới biết hóa ra trên thế giới này vẫn còn có một người quan tâm đến sự sống chết của cô như thế.

Mà hôm nay, trên vai cô, nơi có vết dao chữ thập nho nhỏ kia đã không còn chút ấm áp nào nữa rồi.

Thậm chí, chỉ bị đè lên một chút như vậy, cô đã đau đến mức không nhịn được mà run rẩy.

Suốt nhiều năm, Phong Lăng chưa bao giờ cảm thấy quãng đường từ doanh trại huấn luyện đội Một về doanh trại huấn luyện của đội bắn tỉa lại dài dằng dặc đến vậy.

Cho dù đã qua thời gian bữa tối nhưng mấy tên nhóc mười mấy tuổi mới vào căn cứ vẫn còn đang huấn luyện, đang chạy bốn vòng quanh căn cứ, bên cạnh thỉnh thoảng truyền tới tiếng người gọi tên cô:
Anh Phong! Anh Phong... Phong Lăng... Sư phụ Phong Lăng!


Có một vài người được phân vào đội khác chỉ từng nghe tên cô nên không nhận ra, vừa chạy vừa nhìn về phía này một cách mờ mịt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng yếu ớt đi trong bóng đêm của căn cứ.

Cô chẳng nói lời nào, chỉ quay về doanh trại huấn luyện của đội bắn tỉa, muốn về phòng ở một mình một lát nhưng nhận ra bây giờ mọi thứ xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, khu lân cận của đội bắn tỉa không có người nào có thể tùy tiện đến gần, kể cả những người mới đang chạy vòng quanh kia.

Quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến mức lòng người cảm thấy hơi trống rỗng.

Phong Lăng xoay người đi về phía sân huấn luyện vắng vẻ của đội bắn tỉa, cô nhấc súng bắn tỉa chỉ còn lại năm viên đạn huấn luyện lên, nã một phát súng về phía bia đạn có khoảng cách xa nhất đạt đến năm trăm mét trên sân huấn luyện.


Đoàng
một tiếng, khoảng cách năm trăm mét, đạn bay nhanh hơn nữa cũng cần một lát.

Hai giây sau.

Viên đạn ghim vào ngay giữa hồng tâm.

Năm thứ tư ở trong căn cứ, trong cái năm không biết rốt cuộc là mình mười bảy hay mười tám tuổi này, cô đã đạt được mục tiêu bắn tỉa ở tầm xa năm trăm mét đúng chuẩn ngay giữa hồng tâm rồi.

Sau đó, còn có gì nữa?

Cô muốn ở lại căn cứ XI, ở lại đây luôn.

Nhưng giống như Hàn Kình nói, có vài người chẳng qua chỉ là rung động và hứng thú nhất thời, yêu đương nhất thời mà thôi, chẳng lẽ cô còn muốn quấn lấy người ta, muốn người ta chịu trách nhiệm sao?

Nhưng sau này, hai người lại gặp nhau trong căn cứ, cô phải đối mặt thế nào đây?


Đoàng đoàng đoàng đoàng
, lại bốn phát súng liên tiếp nữa.

Năm trăm mét.

Phát nào cũng trúng hồng tâm.

Vào giây phút này, Phong Lăng biết, với thành tích của đội bắn tỉa, cho dù không cần đi sát hạch, cô cũng đã tốt nghiệp rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.