Chương 101: Tình đầu của ông nội


Trong khi mọi người đều đang mệt mỏi rã rời, thì Chi Chi vẫn có thể trèo cây cùng với Tiểu Triển.

Thiếu nữ Chi Chi khả năng trèo cây không tệ. Tiểu Triển tuy cảm thấy trèo cây là một việc rất xấu hổ, cậu từ hồi học cấp hai là đã không tùy tiện leo trèo nữa rồi, nhưng thấy Chi Chi trèo lên rồi, cậu cũng trèo lên theo.

Trên đỉnh núi có một cái cây rất lớn. Cao Thành Triển có chút căng thẳng, sợ cô sẽ ngã xuống, cậu tựa gần vào thân cây, một ôm lấy cây, một tay kéo Chi Chi.


Đừng qua đó nữa, nguy hiểm lắm.



Được rồi, cậu lải nhải giống hệt ông tôi.


Hai người ngồi cùng nhau trên cành cây. Gió thổi. Chi Chi đung đưa chân, một bên tay bị Tiểu Triển nắm chặt, cảm giác lòng bàn tay cậu đang đổ mồ hôi lạnh.


Cậu sợ à ?
Chi Chi quay đầu hỏi cậu.


Không sợ, nhưng tôi lo cậu sợ.
Cao Thành Triển mặt thành thật, càng nắm tay cô chặt hơn, không buông ra.

Tim cậu đập rất nhanh, rất nhanh.

Trong giây phút hai người không nói chuyện, chỉ nhìn thấy sông núi phía xa xa.

Mặt trời vẫn còn chưa lặn xuống, chân trời vẫn là một màu vàng óng ả.

Trên núi là tiếng chim ca, tiếng côn trùng vang vọng, bên dưới là tiếng cười nói của các bạn.

Gió thổi tiếng cười nói vang xa.

Cao Thành Triển đột nhiên hỏi:
Chi Chi, ông cậu là người như thế nào?


Nói xong, mặt cậu ửng đỏ, cất lên hai tiếng Chi Chi vang vọng trong cổ họng, có chút ngọt ngào, cảm thấy tim đập dữ dội.


Ông tôi trông rất đẹp lão, tóc cũng rất đẹp, ăn mặc gọn gàng, học bác uyên thâm.


Nghe Chi Chi nói như vậy, Tiểu Triển cảm giác như đang khen mình vậy, lần trước lúc xem phim, Chi Chi dựa vào mình và cũng gọi ông bên tai.

Cuối cùng ngay sau đó nghe được Chi Chi nói:
Ông còn cực kì thích làm đẹp, ông thích nhất Châu Nhuận Phát trong Bến Thượng Hải, bắt bố tôi phải làm cho ông một bộ tóc giả như Châu Nhuận Phát, hồi trước còn làm răng giả giống Châu Nhuận Phát nữa.


Cao Thành Triển: …


Ông còn đặc biệt thích nói chuyện cùng bà Lưu 80 tuổi trong thôn, còn toàn nắm chặt tay bà Lưu không buông… còn nói bà Lưu xinh đẹp như các chị gái hàng xóm lúc ông còn trẻ vậy.


Cao Thành Triển chăm chú nhìn cảnh vật ở phía xa xa, giả vờ như không nhìn thấy mình đang nắm tay Chi Chi không rời, ừm, không buông, buông ra rất là nguy hiểm.

Mặc dù chỉ là tay nắm tay nhưng cảm giác như nắm một khối đá ma thuật, toàn thân như bị luồng điện xuyên qua người hết lần này đến lần khác, vừa kích thích vừa vui sướng.

Tiếng côn trùng không thể át được nhịp đập trái tim.

Gió cũng không thể thổi đi sự ngọt ngào.

Cao Thành Triển đột nhiên rất muốn nói với Chi Chi:
Tôi thích cậu.


Cậu muốn gào to trước núi cao, tôi thích cậu, Chu Chi Chi.

Cậu muốn hét lên trước mặt tất cả các bạn: Cao Thành Triển thích Chu Chi Chi.

Chi Chi nhìn bàn tay lớn đang nắm chặt lấy tay mình, cảm giác lòng bàn tay đang rung rẩy, cô cảm thấy có lẽ đang rất sợ hãi, ngại nói ra, nếu không thì sao càng lúc càng nắm chặt như vậy, thôi bỏ đi, không bắt lỗi nữa, cậu ta có vẻ là một người coi trọng thể diện.

Cô bỗng cảm thấy có chút tĩnh lặng, cô hỏi:
Thế ông cậu thì sao?



À, ông tôi á?


Dưới ánh mắt trong trẻo của người thiếu nữ, tất cả dũng khí ẩn chứa bên trong cậu thanh niên, như bị tiêu biến không còn một chút nào.

Cậu đột nhiên không dám mở miệng, bởi cậu không thấy bản thân trong đôi mắt của cô.

Nhưng cậu lại cũng rất muốn mở miệng.

Cuối cùng cậu vòng vo một hồi nói:
Ông nội tôi rất nóng tính, nhưng nếu như ông mà nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ rất thích cậu.


Cậu muốn mang Chi Chi tới gặp ông, mọi chuyện trong gia đình, chỉ cần ông gật đầu là có thể quyết định, yêu sớm cái gì chứ, ông chắc chắn sẽ không phản đối, vì ông nội vẫn luôn than thở, lúc trước không theo đuổi bà Tạ sớm hơn, bây giờ cả đời hối hận.


Tại sao?
Chi Chi tò mò hỏi.


Bởi vì mối tình đầu của ông là một cô gái tài giỏi được nhiều người biết tới, tên cũng rất đẹp, biết làm thơ, biết hội họa, đánh cờ cũng rất giỏi, không chỉ như vậy, ngay cả cưỡi ngựa múa kiếm đều biết, lại còn vô cùng xinh đẹp. Cô gái đó là bạn học của ông.



Vậy sau đó thì sao? Bà ấy trở trành bà nội cậu không?
Chi Chi hiếu kì hỏi.


Không. Bà ấy lấy ông bạn nối khố của ông nội, đến tận bây giờ khi ông nội nói tới chuyện này vẫn còn đấm ngực dậm chân, một mặt tiếc nuối.


Cao Thành Triển nhớ tới lời ông luôn nói, thích là phải hành động ngay, lề mà lề mề thì không làm được cái gì cả, ông nội năm đó quá kiêu ngạo, sĩ diện hão rồi sau đó bị một tên ngốc, một kẻ đến sau cuỗm tay trên.


Chi Chi, cậu cũng rất giỏi, ông sẽ thích cậu, lần sau mình sẽ dẫn cậu đi gặp ông nội được không?
Cao Thành Triển nói xong câu, chăm chú nhìn Chi Chi.

Chi Chi gật đầu:
Được chứ, ông cậu cũng là người làm bếp à? Đúng rồi, ông tôi làm cơm cũng rất ngon, không biết ông cậu làm có ngon không? Nhà cậu đều làm bếp à?


Cậu nói chuyện vui vẻ, quên mất điều này, nghĩ đến việc ông nội chỉ biết nấu mì, cùng lắm là thêm hai cái chân giò hun khói, mặt Cao Thành Triển có chút cứng đờ.



Tại thành phố Đại Kinh, trong một phòng họp lớn nghi ngút khói.

Một đám người trung cao niên trên vai áo đính sao, gần như hít khói tới ung thư phổi nhưng vẫn thảo luận về tình hình chiến tranh I-rắc.

Đại tướng Cao trên người mặc quân trang, trầm mặt vô cùng thận trọng ngồi một bên, lúc này đang nghe cố vấn phân tích tình hình của vịnh Ba Tư, đại tướng Cao đột nhiên hắt xì ba tiếng thật to.

Cố vấn trong nháy mắt mặt trắng bệch, làm ông ta sợ hãi nhớ lại lời mình nói ban nãy: Tôi nói gì sai sao? Có chỗ nào sai? Đáng sợ quá, bố ơi cứu con…

Cao Trường Lâm mặt buồn bực, thằng ranh con kia dám ở sau lưng nói xấu ta!

Cao Thành Triển cứng ngắc lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu:
Ông nội tôi là một đầu bếp giỏi, tôi từ nhỏ được nuôi bằng đồ ăn của ông, ông nội biết nấu rất nhiều món mì, mì thịt bò kho tàu, mì gà hầm nấm hương, mì củ cải cay, mì rau chua...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.