Chương 12: Mỏ than
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1834 chữ
- 2022-02-04 06:12:17
Ăn xong cơm tối, đèn đường của thôn Bình Khẩu cứ đúng giờ sẽ được bật lên. Thôn làng vào buổi đêm cũng sẽ được thắp sáng bởi những ngôi sao, trông vô cùng ấm áp.
Đèn đường ở đây đều là do Chu Mộc bỏ tiền ra sửa.
Sau bữa cơm, người dân trong thôn lại lũ lượt kéo nhau về phía toà nhà cán bộ tụ tập.
Quán tạp hoá thì vẫn còn đó, nhưng cán bộ thôn khác rồi. Chủ của quán tạp hoá thì vẫn là Lưu Thuý Sơn, còn trưởng thôn đã do tên béo Vương Đại Phú giữ chức.
Nghe được Chu Mộc đã xảy ra chuyện, Vương Đại Phú không biết nên vui hay buồn. Ngày thường hắn ta nói chẳng ai thèm nghe, cái tên tội phạm cải tạo Chu Mộc này lại nói câu nào mọi người cũng đều nghe răm rắp. Chức trưởng thôn của hắn ta thật chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thế nhưng Chu Mộc thường hay cung cấp rất nhiều tiện ích cho cán bộ trong thôn. Cho đến nay, hắn ta làm trưởng thôn sung sướng hơn những người trước nhiều. Thế nên Vương Đại Phú vô cùng mâu thuẫn.
Mọi người đừng hoảng loạn, Chu Mộc sẽ không sao đâu. Tôi đã gọi điện thoại cho đồn cảnh sát ở trên trấn rồi, họ cũng đã cử người tới đây.
Thấy mọi người đang bàn luận ồn ào, Vương Đại Phú làm trưởng thôn nhất định phải ra mặt nói một hai câu vào lúc này mới được.
Mà trên thực tế, mấy anh cảnh sát trong đồn ở trên trấn cũng chẳng có mấy ai. Trời thì tối như thế này, ai lại chịu chạy xuống dưới thôn quê này chứ.
Vụ sạt lở xảy ra lúc chiều, đến giờ đã là buổi tối rồi, đội xe vận tải của Chu Mộc cũng đã có vài ba người trở về. Không phải họ không muốn giúp đỡ, nhưng lúc trước, họ tận mắt trông thấy chỗ núi sạt lở, Chu Mộc ở ngay tại đó. Cả ngọn núi to lớn như vậy đè xuống thì chắc chắn là không thể sống nổi.
Lý Trường Canh vô cùng sốt ruột, lại hoang mang và lo sợ. Bình thường hắn cùng làm việc với Chu Mộc thì thấy bản thân mình rất lợi hại. Chu Mộc vừa mới xảy ra chuyện, đội xe vận tải giống như đột nhiên mất hết tinh thần. Có người tới hỏi khi nào thì phát lương, còn có ông chủ buôn cát đá hỏi thăm đến việc bao thầu cả ngọn núi này sẽ mất bao nhiêu.
Lúc hắn đến toà nhà cán bộ thôn, hắn nghe thấy Vương Đại Phú nói mấy lời vô cùng sáo rỗng, so với hắn hồi trước thì còn kém xa. Đang nghĩ thấy tức giận, hắn lại nhìn thấy vợ mình đang hoảng hốt chạy đến nói:
Không xong rồi, con gái của Chu Mộc biến mất rồi.
Không phải đã bảo em chăm sóc nó rồi sao?
Lý Trường Canh vốn dĩ đã đang bực, nghe xong chuyện này liền tức đến nỗi muốn tát cho vợ mình một cái.
Mọi người giúp với, đi tìm cô nhóc kia cùng tôi. Chu Mộc bình thường không hề bạc đãi chúng ta.
Lý Trường Canh không để ý đến nỗi giận kia nữa. Chu Mộc xảy ra chuyện là do thiên tai, nhưng nếu để lạc mất con gái anh ta thì lương tâm của hắn không yên được. Hắn mau chóng nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ.
Người trong thôn tuy là có người tham chút lợi vặt, cũng có người thích buôn chuyện, tật xấu rất nhiều, thế nhưng tâm địa đều không xấu. Nghe lời Lý Trường Canh, họ đều lần lượt cầm đèn pin, có người còn đốt đuốc, cả thôn cùng đi tìm đứa bé kia.
Tiểu Chi Chi ngày nào cũng chơi cùng Nhị Hổ và Tiểu Hoa, không hề xa lạ gì với núi ở đây. Thế nhưng, cô bé chưa từng vào núi khi trời tối như thế này. Cảnh vật trong rừng âm u, đủ loại âm thanh vang lên theo tiếng gió, cả màn đêm bao phủ dày đặc trong khu rừng.
Nước mắt của Tiểu Chi Chi vừa khô thì lại ướt rồi, khuôn mặt của cô bé hơi đau.
Chạy đến chỗ bị sạt lở, trong ngọn núi cát đá xuất hiện một lớp đất bị sụt xuống rất lớn, trong đó còn có mấy cây đại thụ bị đổ xuống.
Trời càng ngày càng tối hơn.
Tiểu Chi Chi hét lớn một câu:
Bố ơi!
Trả lời lại cô bé chỉ có tiếng vọng lại từ trong núi:
Bố ơi! Bố ơi!
Nhị Hổ và Tiểu Hoa lúc này vô cùng ngoan, không quấy rầy Tiểu Chi Chi, chúng chỉ lặng lẽ đi theo cô bé.
Tiểu Chi Chi rất muốn khóc, thế nhưng bố không còn ở đây thì cô bé khóc cho ai xem?
Cô bé nghĩ đến mới đây không lâu còn đi vào núi thăm ông nội và bà nội với bố. Bố nói ông bà đang sống trong bùn đất. Bố dựa trên bùn đất, nói rằng như vậy giống như đang được ngồi trong vòng tay của ông bà.
Ánh trăng sáng chiếu rọi đến một đống đất đổ nát lớn còn mới, bố cũng đang ở bên trong bùn đất sao? Bố đi tìm ông bà nội rồi sao?
Tiểu Chi Chi không chịu được nữa, cô bé oà khóc thật to.
Bố ơi, sau này con sẽ nghe lời, mỗi ngày đều đi đến trường mẫu giáo, bố ra ngoài này đi được không ạ?
Cô bé cầm theo một cái cuốc, vốn là muốn dùng để cuốc cỏ dại cho ông bà nội. Thế nhưng bây giờ, cô bé muốn đào bố mình lên.
Tiểu Chi Chi vừa khóc vừa đào đất, Nhị Hổ cũng bới đất lên cùng cô bé…
…
Chu Mộc vẫn còn sống.
Lúc núi bị sạt lở, anh ta đứng ở rất gần.
Anh ta chỉ kịp lật người bám vào tảng đá lớn ở gần nhất rồi trèo xuống, sau đó thì tối om.
Đợi đến khi anh ta mở mắt ra, xung quanh đều rất tối. Anh ta không muốn chết, anh ta còn phải đón Chi Chi tan học, đưa Chi Chi đi học, bón cô bé ăn, mặc quần áo, đi giày, rửa tay và lau tay cho cô bé. Anh ta không thể chết.
Chu Mộc dùng tay vỗ nhẹ xung quanh, cẩn thận nghe âm thanh dội lại. Dựa vào những âm thanh khác nhau mà đoán được độ cứng của đất đá, sau đó anh ta dần dần đào được một con đường hầm.
Kết quả là, chỗ đất anh ta đào lên càng ngày càng kỳ lạ. Tuy rằng không nhìn thấy được nhưng lớp đất này lại rất mềm, sờ vào có cảm giác vô cùng mềm mại.
Chu Mộc còn lấy một ít nếm thử, hơi đắng. Mùi vị rất nặng và rất sáp.
Là mỏ than!
Anh ta nhớ đến ở trong tù có một ông chủ than, cứ hơi tí là lại nói mình phát tài. Nghe người ta nói, ông ta trước đây rất giàu có, tiền của ông ta có thể tuỳ ý mua được cả một phố huyện.
Chu Mộc cảm thấy máu trong người đang ngừng chảy.
Anh ta sẽ không chết, không thể chết. Anh ta vẫn sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, anh ta sẽ cho con gái sống một cuộc sống tốt nhất.
Nhờ có suy nghĩ như vậy, Chu Mộc tiếp tục đào, tay rất đau, sớm đã bị ma sát đến chảy máu.
Anh ta cũng rất mệt, chẳng còn sức nữa.
Lúc này, anh ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Anh ta nghe thấy tiếng Chi Chi gọi bố.
Chu Mộc chỉ cảm thấy khát khao được cứu sống càng ngày càng mãnh liệt, anh ta không thể cứ như vậy mà chết được.
Mười mấy năm trước, anh ta mất bố mất mẹ. Lúc trở về chỉ có thể nhìn thấy mộ phần của hai người.
Ba năm trước, anh ta nhặt về cô con gái, bây giờ anh ta không thể nào lại bỏ rơi con gái được.
Chu Mộc dốc hết sức của mình, từng chút một hướng về gần phía có âm thanh.
Cho đến tận khi nghe thấy tiếng cạch, hòn đá trong tay anh ta đập vào một tảng đá lớn khác.
Chu Mộc dùng sức đẩy một cái, nó gần như chẳng hề động đậy.
Thế nhưng vào lúc này, anh ta đã có thể nghe rất rõ tiếng của Chi Chi, cô bé đang ở bên ngoài.
Cái cuốc nhỏ của Tiểu Chi Chi đã cuốc vào một tảng đá.
Móng vuốt của Nhị Hổ cũng bới hòn đá đó lên.
Tảng đá to quá.
Tiểu Chi Chi lại khóc.
Nhị Hổ cũng rất bất lực, nó chỉ là một con hổ già, chẳng phải máy đào đất. Móng vuốt của nó chẳng thể đào nổi hòn đá này lên.
Tiểu Hoa bò từ trên người Nhị Hổ xuống, nó cố gắng chui vào bên cạnh hòn đá. Tiểu Hoa bình thường rất vô dụng thế mà giờ lại có thể chui vào bên trong kẽ hở chỗ tảng đá.
Là bố, nhất định là Tiểu Hoa đã nhìn tháy bố.
Tiểu Chi Chi kích động không thôi.
Lúc này, người trong thôn cũng đã cầm đèn pin, đuốc lửa tìm đến được đây.
Lý Trường Canh không nghĩ tới, trong đêm tối này, cô bé lại một mình đi đến chỗ này.
Chú Lý ơi, bố cháu đang ở bên trong. Chú mau đến giúp cháu đào với.
Tiểu Chi Chi nhìn thấy Lý Trường Canh, hét lên vô cùng kích động.
Lý Trường Canh không tin, ban ngày họ đã đào suốt cả buổi đều chẳng thấy người đâu. Chỗ núi sạt lở cũng không phải ở đây, làm sao có thể như vậy được.
Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô nhóc kia, Lý Trường Canh không thốt ra nổi lời nào để từ chối.
Chu Mộc không có ở đây, hắn là lớn nhất.
Hắn cắn răng gọi:
Mọi người đều qua đây cùng nhau đào đi.
Đoàn người nhìn thấy một mình cô bé ở trong núi đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Thế nhưng nghe thấy lời của Lý Trường Canh thì đều cùng đến đào tảng đá lên.
Kết quả sau khi đào được tảng đá lớn kia lên, có một người đen thui ở bên trong.
Là Chu Mộc à?
Là Chu Mộc thật kìa!
Ôi! Anh ấy vẫn còn sống.
Người dân trong thôn cùng nhau kéo Chu Mộc lên, mọi người đều quá kinh ngạc.
Lúc này, ánh trăng trên trời cũng như xuyên qua những lớp mây dày đặc để chiếu sáng màn đêm.
Lão Lý là một người vô cùng mê tín, lúc đó hắn ta đã quỳ rạp xuống đất.
Bồ Tát hiển linh.
Hắn quỳ xuống hướng đúng về phía Tiểu Chi Chi đang đứng. Trên mặt cô bé có ánh trăng chiếu rọi, toả ra ánh sáng nhu hoà.