Chương 172: Quả đấm nhỏ
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1662 chữ
- 2022-02-04 06:13:46
Mưa phùn rả rích, cứ lúc tạnh lúc mưa.
Vì mưa nên thời tiết cũng lạnh hơn.
Liễu Hử đứng ở đấy như một tấm gương, ăn nói khéo léo, hào phóng, lại dịu dàng, thục nữ.
Mà em học sinh kia lại là kiểu hoạt bát.
Bà còn cho rằng do anh trai bà uống say.
Lục Cẩm Tú cảm thấy rất khó hiểu.
Ăn cái gì cũng đều cảm nhận được vị thịt cừu.
Bọn họ cực kì nhớ bữa cơm ở nhà ăn của trường học này mấy hôm trước.
Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn diện, đi mấy chỗ chơi bời thì thế nào cũng có ngày xảy ra chuyện.
Chi Chi rất bực bội.
Cái cô này nói lật mặt là lật mặt ngay được.
Phải nói là phương diện nào cũng rất xuất sắc.
Lục Cẩm Tú cười có lễ, gật đầu nhẹ.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái đứng cạnh Liễu Hử ngẩng đầu lên, sắc mặt bà liền thay đổi, còn thay đổi một cách rõ rệt.
Ôi, không nghĩ rằng Phó thị trưởng Vương lại tự mình đến tham gia lễ kỉ niệm của trường này.
Thật là vinh dự quá, vinh dự quá.
Phó thị trưởng Vương cũng không cười với Hiệu trưởng Lưu mà chỉ gật đầu, tập trung tiếp chuyện với người đàn ông mặc âu phục.
Chi Chi lại rất đáng thương, bị đề cử làm học sinh8 đại diện, đeo sợi ruy băng to màu đỏ, đứng đón khách mời cùng lãnh đạo trường.
Liễu Hử, Trần Nhã Kỳ, Liễu Tư Tư cũng bị kéo ra để đ3ón tiếp khách mời.
Từ cấp hai đã nhiệt huyết, tham gia các hoạt động của trường.
Nhưng xinh đẹp nhất vẫn phải là em học sinh không nghiêm túc, cứ một chốc lại đưa tay lên bóp vai, đứng ngay sau Liễu Hử.
Chi Chi rất nhạy đối với thái độ của người khác.
Cô huých tay Liễu Hử, hỏi:
Liễu Hử, cô ấy nói cậu hả? Tuy rằng cậu thích ăn diện, nhưng thành tích học tập rất tốt mà.
Liễu Hử: ...
Người hói nửa đầu kia chính là Phó thị trưởng Vương.
Có mấy phó thị trưởng những vị họ Vương lại là người có quyền lực lớn nhất trong đó.
Liễu Trường Thành nhìn thấy Liễu Hử có tinh thần, cũng hào hứng, bèn khen một câu:
Tiểu Hử rất xinh đẹp.
Hiệu trưởng Lưu cũng vội khen:
Đúng vậy.
Thành tích học tập và quan hệ bạn bè của Liễu Hử rất tốt.
Nhưng trong đầu bà lại là một đống hỗn loạn.
Tuy rằng bà không thích Liễu Mạch.
Càng không ngờ rằng tấm ảnh mà anh trai bà giấu đi lại là của cô gái này.
Thảo nào ngày hôm ấy anh trai lại lôi súng ra.
Cô ấy nói cậu đấy...
Lục Cẩm Tú: ...
Hiệu trưởng Lưu vừa định phê bình mấy câu thì xuất hiện hai chiếc xe đậu lại trước cổng trường.
Hiệu trưởng Lưu chạy vội ra tiếp đón.
Liễu Trường Thành dù có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một doanh nghiệp mà thôi.
Phó thị trưởng Vương thì lại có thể trực tiếp nhúng tay vào việc của Bộ Giáo dục, quản lý một trường học như là chơi vậy.
Xe của Liễu Trường Thành còn không làm được như vậy.
Hiệu trưởng Lưu còn định đi vào cùng đoàn người Liễu Trường Thành nhưng thấy vậy thì dừng lại.
Người bước xuống xe là một người hói nửa đầu, phía quanh đầu vẫn có tóc nhưng ở giữa lại là một mảng da đầu bóng loáng.
Hiệu trưởng Lưu vội vàng gọi người khác đến đón tiếp đoàn người Liễu Trường Thành, còn mình thì chạy nhanh tới.
Mà Liễu Trường Thành lại muốn lấy lòng quý bà này.
Vì vậy lưng của ông cúi càng thấp hơn, cười cũng tươi tắn hơn, cẩn thận nói:
Hoan nghênh ngài Liễu đến tham dự lễ kỉ niệm trường.
Hai người là bạn bè, nhưng bạn bè và bạn thân là khác nhau.
Có một loại bạn sẽ nói xấu nhau sau lưng.
Tuy rằng chỉ là gật đầu thôi nhưng Hiệu trưởng Lưu không cảm thấy khó chịu chút nào.
Phó thị trường đã đến lễ kỉ niệm trường như này thì sau này sức ảnh hưởng của trường sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhìn biển số xe là biết xe của công ty lớn của Liễu Trường Thành, số đuôi là ba số sáu.
Hiệu trưởng Lưu đi nhanh tới muốn bắt tay.
Cảm thấy rất hứng thú với lịch sử văn hóa của trường Nhất Trung ở Tây Hồ của chúng ta.
Hoan nghênh.
Hoan nghênh.
Hiệu trường càng lúc cười càng tươi hơn, Đưa cả hai tay ra bắt tay một cách trịnh trọng.
Nhưng dù sao Liễu Mạch cũng đã sinh cho anh trai một cặp nam nữ rồi.
Nếu anh trai ở bên ngoài có người khác, bà vẫn cảm thấy khó chịu.
Đoàn người đi cùng Lục Cẩm Tú cũng đi cùng đến.
Ở Tây Hồ mấy ngày, bọn họ không quen nhất là vấn đề ẩm thực.
Thật là vinh hạnh cho tôi quá.
Liễu Trường Thành có cái bụng lớn, cười rất hiền lành.
Nghe nói người này xuất thân là quân nhân, tác phong rất mạnh mẽ, đối với ai cũng có thể mắng được.
Lúc này ông lại thấy Phó thị trưởng Vương lại đi mở cửa xe cho người khác.
Tổng thể nhìn rất lanh lợi.
Mặt lại không nở nụ cười, giống như đứa trẻ bị gia đình chiều hư vậy.
Bắn súng quả thật là môn thể thao tiêu h5ao sức lực.
Sức giật của nó quá mạnh.
Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước xuống, gương mặt trông vẫn còn non nớt.
Nhưng thấy Phó thị trưởng Vương nói chuyện khách khí như vậy, còn hơi cong lưng, lưng của Hiệu trưởng Lưu cũng sắp cong xuống thành chín mươi độ rồi.
Ông muốn lấy lòng lãnh đạo bộ giáo dục.
Lãnh đạo bộ giáo dục muốn lấy lòng Liễu Trường Thành.
Nhìn nhau ngứa mắt, nhưng khi gặp nhau thì lại tỏ ra thân thiện ôm ấp cười nói như là rất thân thiết.
Lục Cẩm Tú và Liễu Mạch chính là như vậy.
Liễu Hử đứng đầu, mỉm cười nhẹ, thái độ không quá nịnh nọt, cũng không quá xa cách, rất khéo 6léo.
Chi Chi đứng phía sau Liễu Hử, thỉnh thoảng lại trộm lấy tay phải bóp bóp vai.
Lúc này, một quý bà mặc chiếc váy bó đen dài bước xuống xe, Trên eo váy còn khảm những viên trân châu đen một cách tinh tế, lấp lánh như ẩn như hiện, sang trọng mà không khoa trương.
Trong đầu của Hiệu trưởng Lưu lúc này là một vòng tuần hoàn sinh tồn.
Bà vẫn luôn độc thân cũng là vì ở Quảng Nam có quá nhiều trường hợp nuôi tình nhân ở bên ngoài, khiến cho bà không tin tưởng đàn ông.
Không ngờ được rằng anh trai của bà cũng như vậy.
Người đàn ông mặc âu phục dừng lại trước nhóm học sinh nữ đeo ruy băng đỏ.
Liễu Hử bỗng đứng thẳng người, mặt nở nụ cười hào phóng nhưng không thiếu rụt rè.
Vậy mà còn có người mà Phó thị trưởng Vương phải lấy lòng thì Hiệu trưởng Lưu nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ im lặng theo phía sau.
Đoàn người đi đến cổng trường.
Dù sao thì Liễu Trường Thành có quan hệ vô cùng tốt với lãnh đạo bộ giáo dục.
Những vị lãnh đạo kia gặp Liễu Trường Thành còn phải khách khí nhiều.
Nhưng Lục Cẩm Tú thì ngược lại hoàn toàn.
Bà sẽ không hỏi mà tự suy diễn, tự cho là đúng, làm mọi thứ trở nên phức tạp.
Nhưng ông lại không ngờ rằng Liễu Trường Thành vừa xuống liền cong lưng chạy xuống mở cửa xe sau cho người khác.
Hiệu trưởng Lưu cảm thấy mình đi nhanh còn không cung kính bằng Liễu Trường Thành đâu.
Tất cả đều là những cô gái khá xinh đẹp.
Vốn cũng không cần thiết nhưng hiệu trưởng Lưu lại cứ thích gọi 9bằng được mấy học sinh nữ xinh đẹp ra.
Không ngờ rằng lại gặp cô bé này ở trước cổng trường.
Lục Cẩm Tú nhíu mày nói:
Còn nhỏ thì chăm chỉ học tập vào.
Liễu Hử nhìn thấy chú mình và cô Lục thì nụ cười trên mặt càng chân thật hơn một chút.
Tuy rằng cô ta đang đứng ở trước cổng trường nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi.
Nhìn gương mặt kia đi, thật là xinh đẹp mà.
Lông mày, cánh mũi, cả cái miệng nhỏ.
Lần trước lúc ở nhà cô còn tỏ ra thân thiết nhiệt tình.
Tuy rằng cô cũng cảm thấy không quen lắm nhưng lúc này đây thì có thể thấy được người này ghét mình.
Phó hiệu trưởng đứng một bên nhìn.
Quen mắt nhất vẫn là Liễu Hử.
Thật ra chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến bà.
Lục Cẩm Hoa mà tò mò sẽ trực tiếp hỏi.
Thậm chí ánh mắt còn mang theo chút chán ghét.
Hồm đấy Lục Cẩm Tú nhìn thấy tấm ảnh cất trong quyển báo của anh trai cũng không nói gì mà vờ như chưa nhìn thấy cất lại chỗ cũ.
Trong ấn tượng của bà, tuy rằng tính cách anh trai bộc trực, thẳng thắn, nhưng không đến mức dễ xốc nổi.
Hôm đấy anh trai bà quả thật quá xốc nổi, lôi cả súng ra.
Ông ta gật đầu với hiệu trưởng Lưu, giới thiệu:
Vị này là bà Lục.
Bà ấy là bên đầu tư đến từ Quảng Nam.
Hiệu trưởng Lưu lại tự khen cho mình vì quyết định để cho học sinh nữ xinh xắn đứng cổng trường đón khác.
Hiệu quả thật là tốt.
Hiệu trưởng Lưu nhìn thấy thái độ không tốt lắm của Lục Cẩm Tú liền mở miệng giải hòa:
Tuy rằng thành tích học tập của Chi Chi bình thường nhưng lại là một đứa bé rất ngoan.
Lúc này, một chiếc xe jeep lớn dừng lại trước cổng.
Không phải loại xe quá đắt, nhưng biển số xe lại toàn là số một.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.