Chương 183: Rời đi


Bình thường bà cũng không hay đến đó, thời gian đa số vẫn ở nhà trong thành phố.

Ở khu trung tâm thương mại có một căn nhà ở cao cấp thuận ti8ện cho bà làm việc hơn.

Thế nhưng khi tâm trạng không tốt hoặc khi muốn tổ chức tiệc tùng gì đó thì bà sẽ mời khách đến biệt thự chơi.
<3br>Trong biệt thự có bốn người dọn dẹp để mỗi khi bà trở về nó được sạch sẽ, cũng không cần lo lắng gì về đồ ăn đồ uống.
Thế nhưng một ngôi trường lớn như thế này nếu như không cố ý đi gọi người ta thì chắc người ta sẽ không xuất hiện đâu nhỉ.
Hơn nữa bây giờ là buổi trưa, học sinh chắc đều đã nghỉ trưa rồi.
Lục Cẩm Hoa biết kỷ luật của nhà trường.
Lúc này, Lục Cẩm Hoa đột nhiên nghe thấy hình như có tiếng chuông xe đạp.
Đó là một tiếng chuông kêu lanh lảnh.
Ông ngẩng đầu liền nhìn thấy được một cô bé đang đạp xe đạp ở trên kính chiếu hậu.
May mắn là lão Cao cũng có tên trong danh sách.
Từ nhỏ, Lục Cẩm Hoa đã lớn lên cùng với Cao Điền Hổ.
Những lúc như thế này, hai người nếu được cùng nhau tham gia thì ông sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Bà gọi thợ mát-xa đến mát-xa cho mình, nằm nghe tiếng gió biển, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Tại thành phố Đại Kinh, Liễu Mạch sau khi nhận điện thoại thì lại không ngủ được.
Tâm tư của Liễu Mạch rất sâu vậy nên bà ta không tin Lục Cẩm Tú sẽ vô duyên vô cớ gọi điện cho mình.
Lúc sau, bà rót cho mình một cốc rượu vang.
Bà thích một cuộc sống xa xỉ mà cốc rượu vang này là thứ rượu được bà tự mình điều chế ở trong hầm rượu.
Bà đã uống gần hết những chai rượu ngon ở trong này.
Thế nhưng Lục Cẩm Hoa là người trong quân đội, mỗi ngày đều được rèn luyện nên sức khỏe rất tốt.
Sau khi thức dậy sớm, ông ăn sáng và thay bộ quần áo thoải mái, hoàn toàn không có bộ dáng giống như một người thức đêm, tinh thần vẫn rất minh mẫn.
Ngược lại, sắc mặt của Cao Điền Hổ nghiêm nghị, hình như còn hung dữ hơn bình thường.
Tương lai vẫn còn dài lắm.
Trở về biệt thự của mình ở Quảng Nam, ngửi được mùi của gió biển, Lục Cẩm Tú cảm thấy đầu óc mình đã tỉnh táo hơn nhiều.
Buổi tối bà ăn một chút cháo và rau.
Ngài nói gì tôi cũng sẽ nghe theo.
Nhận được sự đồng ý của lão Cao, Lục Cẩm Hoa bỗng vui hẳn lên, lại bắt đầu ba hoa, đùa giỡn.
Ông rất vui vì ông không cần giải thích gì với lão Cao.
Ông ấy biết mình đang nghĩ điều gì.
Tôi chỉ đi qua nhìn một cái thôi.
Lục Cẩm Hoa không giấu nổi ý tứ của mình, đặc biệt là ở trước mặt Cao Điển Hổ.
Đôi mắt hoa đào của ông sáng rực mang theo ý khẩn cầu.
Cao Điền Hổ nếu như không biết được tính nết của người bạn cũ này thì thật sự sẽ tưởng rằng ông ấy là một kẻ háo sắc.
Hơn nữa còn gọi nói những lời đầy ẩn ý.
Trong mắt bà ta, Lục Cẩm Hoa như một tờ giấy trắng có thể nhìn rõ còn Lục Cẩm Tú cũng chỉ thông minh hơn một chút mà thôi.
Liễu Mạch nghĩ đến dạo gần đây, bà ta và chồng mình đã gọi điện cho nhau ít đi rồi.
Bà quyết đoán hơn a9nh trai mình rất nhiều.
Lần này ở thành phố Tây Hồ bà cũng coi như đã chịu thiệt.
Thế nhưng bà không muốn tiếp tục giằng co nữa mà n6gược lại đã nhanh nhẹn rút mình khỏi đó.
Xe cứ đi rồi lại dừng, ông có chút ngồi không yên.
Trong lòng ông hơi nôn nóng.
Hơn nữa còn có cả những tiếng còi ầm ĩ cứ kêu lên sau lưng ông.
Bà vừa uống vừa cầm điện thoại.
Lục Cẩm Tú gọi điện cho Liễu Mạch.
Cười nói một hồi thì tâm trạng bà tốt lên rồi mới dập điện thoại.

Từ trước tới giờ chưa từng thấy ông niềm nở như thế.
Rốt cuộc là ông muốn làm gì, nói thẳng đi!
Lục Cẩm Hoa ngại ngùng nói:
Tẹo nữa lúc chúng ta đi chẳng phải là đi qua thành phố sao? Chúng ta có thể đi qua trường Nhất Trung Tây Hồ không?
Cao Điền Hổ cắn hai ba miếng là hết cái quẩy, lại ăn hai cái bánh bao, uống một bát sữa đậu và ăn thêm một bát cháo.
Sau khi ăn xong, ông mới bỏ đũa xuống nói:
Ông muốn làm gì?

Không, tôi biết đây là nhiệm vụ bảo mật.
Tối nay, Liễu Mạch ngủ không hề ngon.
Lục Cẩm Tú thì lại ngủ rất ngon, khó lắm mới có lúc ngủ được yên ổn thế này, bà đã ngủ ngay trên ghế mát-xa.
Mà buổi tối nay, Lục Cẩm Hoa cũng gần như không ngủ được.
Trong tiềm thức của ông, ông luôn cảm thấy chỉ cần có lão Cao thì ông sẽ không mắc phải lỗi lầm gì lớn hay cho dù có lỗi thì cũng sẽ có người bao che cho.
Chuẩn bị quá nửa đêm, lúc bốn giờ sáng ông mới ngủ được một lúc.
Sáu giờ sáng đã phải thức dậy vậy nên chỉ ngủ được có hai tiếng đồng hồ.
Tuy Cao Điển Hổ nhìn như là một người nóng nảy nhưng thực tế thì ông là một người rất bình tĩnh.
Ông kiên nhẫn lái xe trên đường.
Ngược lại, Lục Cẩm Hoa nhìn như một người nho nhã trầm ổn thì thực tế lại vô cùng gấp gáp.
Nghe thì có vẻ Lục Cẩm Hoa đã uống rượu.
Chồng bà ta rất ít khi uống rượu, đặc biệt là lúc ở trong quân đội sẽ không động vào rượu.
Vốn dĩ Liễu Mạch đã không yên tâm về chuyện chồng mình ở bên ngoài vậy nên càng nghĩ lại càng nghi ngờ.
Tốt nhất là đừng để lộ hành tung, sau này điện thoại của ông đều phải nộp lên cho cấp trên.
Lục Cẩm Hoa rất sảng khoái, thậm chí còn hơi dương dương tự đắc gật đầu nói:
Yên tâm, tôi đâu có phải lính mới.
Ngay cả Liễu Mạch tôi cũng không nói cho biết đâu.
Lục Cẩm Hoa uống một bát sữa đậu nành, nhìn thấy Cao Điền Hổ đã ăn hết hai cái bánh bao trước mặt liền gắp cho ông ấy cả quẩy của mình.
Cao Điền Hổ gắp quẩy, nhếch mày.
Ngày mai đã phải xuất phát vậy nên cả đêm nay ông cần chuẩn bị mọi thứ.
Những việc đột nhiên phát sinh thế này trước đây cũng có, thế mà đây lại là lần đầu tiên Lục Cẩm Hoa tham gia.
Kể cả ông đã từng này tuổi nhưng cũng vẫn sẽ cảm thấy lo lắng.
Vậy nên ông gật đầu.

Không sao, tôi đến cổng trường xem một lát là cảm thấy yên tâm rồi.
Đi thôi.
Cao Điền Hổ khởi động xe, quay đầu rời khỏi trường học.
Buổi trưa, Cao Điền Hổ và Lục Cẩm Hoa mặc thường phục lái chiếc xe Jeep dùng trước cổng trường Nhất Trung Tây Hồ.
Sau khi đến cổng trường, Cao Điền Hổ nhướn mày nói:
Đã nói là chỉ đi qua rồi sẽ đi luôn mà.
Lục Cẩm Hoa nhìn phía cổng trường Nhất Trung Tây Hồ mà thấy day dứt.
Ông có cảm giác khát vọng được thấy kỳ tích.
Cao Điền Hổ cũng không cho Lục Cẩm Hoa – người chăm chỉ đi lấy sữa đậu nành và bánh bao cho mình một vẻ mặt tốt hơn là bao.
Cao Điền Hổ nhìn Lục Cẩm Hoa còn đang phấn khích, đã mấy chục tuổi rồi mà ông ấy vẫn còn bộp chộp như thế.
Cao Điền Hổ dặn dò:
Lần này là nhiệm vụ bí mật, thời gian cũng sẽ hơi lâu.
Bà đem những mảnh đất kia cho bên môi giới bán vì vậy cũng chỉ phải chịu thiệt một chút.
Đú5ng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
Nhưng không sao, lần này là do bà nhìn nhầm.
Ông chỉ cần quay đầu nhìn cổng trường một cái là sẽ không còn day dứt gì nữa.
Xe ô tô chầm chậm rời khỏi trường Nhất Trung Tây Hồ.
Buổi trưa đường có hơi tắc, hơn nữa con phố này lại đang cần sửa đổi vậy nên mọi người lại càng phải chen chúc giống như đường một chiều, cứ một chiếc xe này nối đuôi chiếc xe khác.
Thế nhưng khi nghĩ đến tính cách chậm hiểu của ông ấy thì chắc hẳn giờ ông ấy mới tỉnh táo nghĩ ra cô bé kia và Diệp Phi quá giống nhau nên trong lòng mới nhớ nhung đây.

Được, thế nhưng sau này thì việc gì ông cũng phải nghe theo tôi.
Cao Điền Hổ nói.

Nhất định, Chỉ huy Cao, ngài chính là lãnh đạo của tôi.
Nhưng ông lại không hề nghĩ gì bởi trước giờ ông luôn là người qua loa.
Lần này là do trong đội đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp.
Hơn nữa còn là nhiệm vụ cần bảo mật.
Mỗi lần gọi điện hình như đều rất bận rộn.
Đặc biệt là lần vừa rồi, vào buổi tối mà bà ta lại không gọi được cho chồng.
Chồng lại nói rằng lúc đó đã ngủ rồi.
Lục Cẩm Hoa nhìn về cổng trường qua gương chiếu hậu.
Tuy ông không nhìn thấy người ấy nhưng như vậy hình như cũng rất tốt.
Nói dễ nghe thì Lục Cẩm Hoa là một người hào sảng, không câu nệ thế nhưng nói khó nghe thì ông có lúc rất cứng đầu và còn hay quên.
Chiếc xe đạp màu xanh ngọc và cô bé tóc ngắn mặc một chiếc áo đồng phục màu xanh cùng quần dài và chiếc áo khoác rộng.

Phía sau xe đạp buộc một chiếc thùng lớn đựng đầy những thứ linh tinh.

Trên khuôn mặt của cô bé là nụ cười tươi tắn.

Đi bên cạnh còn có một cô bé khác cũng đang đạp xe, thế nhưng chiếc xe đạp của cô bé ấy cao hơn nhiều khiến cho thân hình của cô bé ấy cũng to hẳn ra.

Chi Chi ngồi trên xe nói với Nhị Phán đang đi phía sau:
Những đồ này chuyển về xong thì kế hoạch sửa sang sân thượng của chúng mình có thể bắt đầu rồi.
Lục Cẩm Hoa ngồi trên xe nhìn cô bé trong chiếc gương chiếu hậu.

Cô bé với khuôn mặt nở nụ cười, từ trên xuống dưới đều phát ra ánh hào quang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.