Chương 216: Bạn trai tin đồn số một


Không ai nhận ra.

Đường cũng không quá ẩm ướt.
Cảnh này vốn dĩ đã rất đẹp.
Ánh mặt trời dần nhô lên.
Kí túc xá nữ cũng dần dần náo nhiệt lên.
Học viện Điện ảnh Đại Kinh là một ngôi trường
ngủ
rất muộn.
Lúc đó Đại Kinh có hoạt động hỗ trợ người nghèo nên cậu ấy viết thư cho tớ, rồi chúng mình liên lạc với nhau từ đó đến giờ.
Chi Chi thay quần áo xong, soi gương thấy không có vấn đề gì thì vừa nói vừa đi ra ngoài.

Tớ đi ăn sáng đây, có cần tớ mua về hộ không?

Không cần đâu.
Lý Miên Miên lắc đầu.
Hai người cười nói rồi đi xa, rồi dần bị tán cây che khuất.
Cảnh tượng ngọt ngào.
Hình như nhà cậu ấy làm kinh doanh, trông rất có điều kiện.
Phương Phương vừa mới đến đã rất thân với Lý Miên Miên, mà Miên Miên cũng đối xử với Chi Chi rất tốt, nên Chi Chi cũng không có cảm giác gì.
Sau đó Phương Phương nhìn Chi Chi đi ra ngoài mới nói:
Miên Miên cậu đừng có tốt quá, dù gì nhà Chu Chi Chi cũng là xuất thân nông dân, dẫu có xinh đẹp thì những người nhà có tiền cũng không cần cậu ta đâu.
Tạ Vũ vẫn đeo tai nghe, ngồi trước cửa sổ đọc sách, dáng vẻ như không nghe thấy gì.
Nhưng cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nam sinh mang máy ảnh, nhìn Chi Chi chăm chú.
Cậu đứng trong bụi cây chụp ảnh, bên dưới còn có cỏ, rễ cây bị cắt.
Lục Thành Tuấn nhìn thấy Chi Chi suýt chút nữa vấp ngã, liền vội đưa tay ra đỡ cô.
Lý Miên Miên nhìn Chi Chi mặc bừa mà cũng vẫn đẹp, không khỏi có chút chua xót nói:
Bạn sinh viên tuy học giỏi và đẹp trai, nhưng theo tớ quan sát, gia cảnh có vẻ bình thường.
Còn ở trong trường nữa, hình như có người nhìn thấy cậu ta làm việc trong một nhà hàng trong kỳ nghỉ hè.
Mang theo máy ảnh, cậu có thể chụp được cảnh sớm ngày đông, quầy hàng bán bánh quẩy cuồn cuộn 9dầu, khói nghi ngút, trong không khí tràn ngập mùi thơm.
Có thể chụp lại bà cụ đang đẩy xe lăn, ông lão đang ngồi trên xe tron6g công viên.
Khóe miệng cô nở nụ cười.
Thành Tuấn cũng vậy, trên mặt là nụ cười ngây ngốc.
Vì vậy sáng cũng ngủ dậy muộn.
Cũng may hôm nay được nghỉ, ngày mai nghe nói là phải huấn luyện quân sự.
Má phải có một cái núm đồng tiền thấy rõ.
Làn da trắng, mái tóc nâu xoăn, dáng người cao cao, mặc áo sơ mi sạch sẽ, một chiếc quần kẻ, một đôi giày vải đơn giản.
Còn Tạ Vũ cảm giác như không tồn tại.
Chi Chi vốn cũng có thói quen dậy sớm, nhưng tối qua mọi người ồn ào tới khuya.
Sáng sớm.
Một thiếu niên cao lớn, tay cầm máy ảnh, tỉ mỉ chụp ảnh.
Một là Lý Miên Miên, nữ sinh hôm đầu tới đây gặp.
Còn một người nữa tên Tạ Vũ, Tạ Vũ đeo một quả mắt kính dày cộp, rất bẽn lẽn.
Tạ Vũ thì đeo tai nghe đọc sách, thỉnh thoảng còn đọc thành tiếng.
Mà Lý Miên Miên nói trên trời dưới đất, Chi Chi ngưỡng mộ nhìn Tạ Vũ, cậu ấy biết đường mà đeo tai nghe.
Nhưng không phải đi đến doanh trại, mà ở ngay trong trường.
Lý Miên Miên mở cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài có một thiếu niên đang chụp ảnh, đột nhiên hét lên.
Đồ ăn ở nhà ăn nơi này cũng không tệ.

Được rồi.
Cậu đi đi, tớ sẽ chờ.
Lục Thành Tuấn đứng dưới cây, ánh mắt dõi theo Chi Chi đi vào kí túc.
Vậy nên cô cực kì ngưỡng mộ những bạn học giỏi.
Không ngờ rằng, cô vừa thò đầu ra ngoài nhìn nam sinh đang chụp ảnh, thì lại nhận ra cậu ấy.
Chủ yếu là do Phương Phương và Lý Miên Miên cứ nói chuyện.
Lý Miên Miên giống như là rất am hiểu Học viện này, đặc biệt là khoa Biểu diễn, nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy là như vậy, Lý Miên Miên vẫn chua xót nói:
Nghe nói Lục Tiểu Mãn vốn không phải người múa dẫn đầu, nữ sinh múa dẫn đầu vì bị thương nên mới không tham gia được.
Phương Phương lập tức phản bác:
Chắc chắn là đố kị.
Mỗi lần trong các bộ phim nổi tiếng ý, không phải tất cả các ngôi sao nữ không biết xấu hổ đều nhảy ra và nói rằng đạo diễn đã mời cô ấy, hay cô ấy không muốn đến...
Trong lúc Lý Miên Miên cứ thao thao bất tuyệt, Chi Chi mãi tới khuya mới ngủ.
Có thể chụp lại những chú chim đang nhảy nhót trên cành cây sáng sớm.
Cậu đã quen với việc chia sẻ với Ch5i Chi cuộc sống của mình.
Ít nhất đấy là Chi Chi cảm nhận vậy, bởi vì ở đây buổi tối không tắt đèn.
Không bị bắt đi tự học buổi tối, mười hai giờ đêm kí túc vẫn sáng đèn.
Rồi nhanh chóng buông tay.
Chỉ nghe thấy trên tầng, đột nhiên có tiếng người huýt sáo, cười lớn.
Ngày ngày cậu ấy đều cầm sách, ngày đầu đi học đã nói muốn thi tuyển sinh sau đại học, không nói chuyện nhiều chỉ cắm đầu vào học.
Còn một người nữa tên Phương Phương, tính cách hoạt bát, là người Thiên Kinh, nói rất nhanh.
Một lúc sau, một nữ sinh chạy xuống, vẫn còn đang mặc quần áo ở nhà.
Bên trong là một bộ đồ ngủ và quần đùi, cùng một chiếc áo phông lớn ở bên ngoài.
Có điều cũng có cái hay.
Trước kia cô cùng bố vốn nhìn thấy nữ sinh kia, lại là sinh viên được tuyển thẳng, nữ sinh đó vô cùng giỏi, lúc học cấp ba đã đạt giải thưởng vũ đạo Quốc tế.
Mái tóc ngắn ngắn, đôi mắt trong trẻo, khuôn mặt xinh xắn.
Mấy năm rồi không gặp, Chi Chi đã có một mái tóc dài.
Chi Chi vẫy tay hô:
Thành Tuấn!
Lục Thành Tuấn ngẩng đầu thì nhìn thấy Chi Chi với mái tóc dài.
Trong chốc lát cô liền biến mất.
Lúc này, cậu đang cầm máy ảnh cẩn thận đứng trước một cành cây.
Cậu muốn đợi giọt sương trên kia rơi xuống.
Chi Chi cậu xinh đẹp vậy mà chọn bạn trai, cậu không nên quá hời hợt.
Cậu nhìn Lục Tiểu Mãn nhà người ta kìa, đến ông chủ nhỏ của tập đoàn Thăng Long còn từ chối.
Nhưng những giọt sương đọng trên lá có vẻ lớn hơn bình thường.
T8rên một cành cây khác, các giọt sương hàng hàng xếp xếp như một chuỗi ngọc trai.
Thành Tuấn rất vui, cực kì vui.
Chi Chi cũng cảm thấy rất vui.
Mà cuộc sống đại học của cô, bắt đầu ngay bằng buổi tối như vậy.
Cô có ba người bạn cùng phòng.
Giọt sương rơi trong chốc lát, rất đẹp.
Mặc dù giọt sương rơi xuống liền hòa cùng với đất rồi biến mất, nhưng cái chốc lát đó vẫn rất tuyệt.
Chi Chi gửi cậu tranh.
Cậu gửi Chi Chi ảnh.
Chân đi dép lê, cùng với một mái tóc rất rất dài.
Đó chính là Chi Chi.

Đúng rồi, lần trước tới nhìn thấy Dạ Thần Ý rồi.
Đáng tiếc không xin chữ kí cho cậu được.
Thành Tuấn nhớ ra, đột nhiên nói.
Gió thổi mái tóc dài của Chi Chi, tóc bay trong gió.
Chi Chi đi tới mà không hề nhìn đường.
Tớ để tóc dài này, ông và bố không cho tớ cắt, nhìn đẹp không?
Lục Thành Tuấn gật đầu lia lịa.

Đẹp.
Chi Chi cười nói:
Tớ cũng thấy đẹp, nhưng gội đầu vất vả cực.
Lục Thành Tuấn có chút ngây người.
Trong kí ức của cậu, Chi Chi vẫn luôn có một mái tóc ngắn.
Trong lòng cậu lâng lâng như muốn bay lên, giống như những bông hoa dại màu xanh kia, bị gió thổi bay đung đưa lắc lư.
Chi Chi trở về kí túc, nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt, thay một chiếc quần bò và áo phông.
Nghe nói cậu ta thích chụp ảnh nên đã chọn khoa Đạo diễn trường mình.
Lý Miên Miên có chút kích động nói.
Chi Chi cũng rất tò mò.
Cô gái bên cạnh cậu mặc một chiếc áo phông trắng có hình hươu cao cổ ở giữa, quần bò, giày da nhỏ.
Hai người như từ tranh bước ra.
Thiếu niên cao gầy, khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc xoăn xoăn, tay cầm máy ảnh đi bên cạnh một thiếu nữ tóc dài.
Hai người tản bộ trong trường, cảm giác như một bức tranh vô cùng đẹp mắt.
Lục Thành Tuấn dậy rất sớm.
Cậu thích3 ra ngoài chạy bộ vào sáng sớm.

Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tớ với Thành Tuấn là bạn qua thư.
Chúng tớ quen nhau từ nhỏ rồi.
Hơn nữa có vẻ đánh nhau không được thuận tiện lắm, lúc nào cũng có cảm giác sẽ bị người ta kéo tóc.
Lục Thành Tuấn đứng bên cạnh Chi Chi, nhận ra mình có thể đưa tay sờ tóc của Chi Chi.
Bản thân kiên trì vận động, quả nhiên hữu dụng, cậu đã cao hơn Chi Chi.

Thành Tuấn, cậu bảo cậu thi không tệ, hóa ra kết quả lại là đứng đầu, thật là tài giỏi.
Chi Chi không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu nhìn Thành Tuấn.
Lục Thành Tuấn bị Chi Chi nhìn đến đỏ mặt.
Chi Chi nhìn Thành Tuấn.

Cậu cao hơn rồi, tóc cậu vẫn xoăn nhỉ.
Bản thân cô cũng nên chuẩn bị cho mình một cái.
Như vậy thì sẽ không bị bắt nghe những cái chuyện vớ vẩn này.
Chi Chi và Thành Tuấn nói chuyện một hồi, cô đột nhiên nhớ ra mình vội vội vàng vàng chạy xuống, quần áo còn chưa thay, mặt còn chưa rửa.

Cậu đợi tớ, rồi chúng mình đi ăn sáng đi.
Chi Chi ngây thơ nay đã thành Chi Chi ngây thơ tóc dài.
Cô đã bớt nam tính hơn, thay vào đó tăng thêm sự mềm mại nữ tính.

Ê, ê.
Ở kia, ở kia là nam sinh thi đại học được điểm cao nhất mà tớ nói với các cậu tối qua, thi đứng đầu Đại Kinh.
Bản thân cô học hành vô cùng vất vả, đặc biệt là thi cử.
Dù cho học ngữ văn rất tốt, ngày ngày học thêm tiếng Anh nên cũng không tệ, nhưng toán học thì vô cùng tệ.
Chi Chi không để ý tới vế sau, kích động hỏi:
Thật không? Dạ Thần Ý đẹp không? Bà ấy có phải rất tốt không?
Lục Thành Tuấn nhìn dáng vẻ kích động của Chi Chi, không nỡ làm cô thất vọng, gật đầu đáp:
Bà ấy rất đẹp, rất có khí chất.

Không sao đâu, chữ ký chắc chắn không dễ gì lấy được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.