Chương 230: Biểu hiện khi thích một người


Từ trước đến giờ bà ta luôn rất tự ti.

Đặc biệt là khi ở cạnh bạn bè, thậm chí kể cả khi ở trước mặt Lục Cẩm Tú, bà ta cũng cảm thấy có chút t8ự ti.
Cô nhiệt tình giới thiệu các quán ở đây.
Quán nào có gì ăn ngon hay có gì đặc sắc đều nói hết.
Trong lòng u Dương Ngữ cảm thán quả là người đi ra từ một gia tộc lớn.
Rất có giáo dưỡng, không giống người thường.
Chiếc váy Dior màu trắng dường như bị ám hết mùi dầu khói ở mấy quán ăn ven đường kia.
Tiểu Tiêu có thể cảm nhận được tâm trạng không tốt của Lục tiểu thư nhưng cũng không dám nói gì mà chỉ như trước đây, im lặng đưa Lục tiểu thư về nhà.
Nếu không đốt đi mà để cô ấy nhìn có người khác mặc thì cháu lo mà dọn đồ rời đi đi.
Đồ mà tiểu thư không dùng nữa thì cũng không cho phép ai dùng lại đâu.
Trước đây có một đứa ngu ngốc trộm giữ lại quần áo mà Lục tiểu thư không mặc nữa mang về cho con gái mặc.
Người đấy không chỉ bị đuổi việc mà còn bị tố là ăn trộm đấy.
dì Vương cảnh cáo cô gái một cách nghiêm túc.
Nên là Tiểu Ngô à, cháu đừng có ngu ngốc làm bậy nhé.
Tuy rằng quy định có nghiêm khắc một chút nhưng lương
Cô ta không trở về ký túc mà gọi cho lái xe đến đón cô ta về thẳng nhà.
Cả đoạn đường, sắc mặt của cô ta vô cùng khó nhìn.
Trong đó có một người mặc chiếc áo phông trắng có in hình con thỏ hồng đằng trước, bên dưới là quần bò và đôi giày trắng.
Bàn rất nhỏ, mà chân của người đấy lại rất dài nên chỉ có thể duỗi ra ngoài.
Cô không trang điểm nhưng có thể nhìn thấy làn da rất đẹp.
Khuôn mặt xinh tự nhiên, lại căng bóng.
Bố mẹ của Liễu Mạch chỉ là một thương nhân.
Khi bà ta còn nhỏ, gia đình cũng không phải giàu có gì.
Vì duỗi chân ra nên cô ta có thể nhìn rõ chiếc quần bò nhiều nếp nhăn và đôi giày vải màu trắng kia.
Người này là một chàng trai khá điển trai.
Từ nhỏ bà ta đã cung cấp cho con gái mình điều kiện cuộc sống tốt nhất để khiến con gái mình dù là giơ tay hay nhấc chân đều có phong độ của một tiểu thư con nhà giàu.
Lục Tiểu Mãn cũng vô cùng cố gắng.
Cùng là đến từ nông thôn nhưng Chu Chi Chi nhìn rất phong cách, không giống như một đứa nhà quê ra chút nào.
Lục Tiểu Mãn nhìn nụ cười yêu thương mà trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy trên khuôn mặt của anh Thành Triển thì tức muốn điên lên.
Nhưng từ những gì được dạy, cô ta biết mình cần phải bình tĩnh.
Thế cũng thôi đi.
Anh ấy còn đưa xiên qua cho cô gái ngồi bên cạnh.
Bàn ở quán thịt nướng rất bé.
Băng ghế cũng rất ngắn.
Cô ta đã từng nhìn các biểu cảm khác nhau của anh Thành Triển.
Trong số những lần gặp nhau, anh luôn xuất hiện trong bộ đồ công sở của Armani và đôi giày da tinh xảo.
Như vậy thì chẳng có một chút phẩm giá gì.
Lục Tiểu Mãn làm bộ như không nhìn thấy cảnh tượng chói mắt kia mà thẳng lưng, ưỡn ngực rời đi.
Chọn bừa một cái cũng mấy nghìn tệ đấy.
Thế cũng đủ để lập án rồi.
Anh ấy chưa bao giờ cười tươi đến mức lộ hàm răng trắng bóc như vậy, tóc cũng chưa bao giờ loạn đến thế.
Ánh mắt của Lục Tiểu Mãn cực kì tinh tường.
Bố mẹ luôn dạy rằng kết bạn thì phả9i chọn người có địa vị và giàu có hơn mình mà chơi.
Những người bạn như vậy thì mới giúp cho bà ta trở nên tốt hơn được.
Điều quan trọng nhất khiến cô ta sững người chính là hành động của anh Thành Triển.
Anh ấy vậy mà lại ăn cái đồng thịt đen sì trên cái que xiên trúc đó.
Cho đến khi bà ta t3rưởng thành thì công việc làm ăn của gia đình mới tốt dần lên.
Bà ta rất xinh đẹp, lại thông tuệ.
Sau khi lau xong, cô còn lau cái tay đầy dầu mỡ ấy vào áo quần của Thành Triển.
Cao Thành Triển không để ý vấn đề này chút nào mà còn giả vờ như không thấy.
Chủ quán là đàn anh học năm ba trường mình, còn khá đẹp trai nữa.
u Dương Ngữ chỉ về phía một quán vô cùng đông người ở ven đường.
Bàn đều phải xếp đến sát mặt cỏ gần cửa rồi.
Nhưng đến tối anh lại nhìn thấy dì Vương vừa đột quần áo vừa lẩm bẩm:
Chiếc váy đắt như thế mà nói không mặc nữa là vứt đi luôn được.
Cái váy này phải mười mấy nghìn tệ đấy.
Dù có mặc đồ thoải mái một chút thì cũng đều là hàng hiệu.
Khi ở nhà thì anh ấy là một chàng trai xuất chúng.
Điều này khiến cho u Dương Ngữ có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Cô nhận thấy được Lục Tiểu Mãn không quen với cảnh này nhưng vẫn rất lịch sự đi cùng mình.
Ở công ty thì là người mà nhân viên phải ngưỡng mộ và kính trọng.
Đi đến đâu cũng có thư ký và lái xe đi cùng.
Bộ đồ trên người anh Thành Triển lúc này đều vô cùng bình thường.
Giá đắt nhất cũng chỉ một hoặc hai ngàn tệ.
Lục Tiểu Mãn giữ nguyên nụ cười, gật đầu nhẹ dù cho cô ta không quá chú ý nghe.

Tớ nghe nói quản thịt nướng ngon nhất ở khu phố này tên là quản Thịt nướng Vô Lượng.
Dính tí nước sốt thôi thì giặt là được mà, sao đến
mức phải đốt cơ chứ...

Cứ thế vứt đi không được ạ?
Cô gái dọn vệ sinh mới đến đứng bên cạnh hỏi.
Thật đáng ghét, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vô cùng ghét.
Đúng lúc này, u Dương Ngữ lên tiếng:
Tiểu Mãn này, người kia chính là Chu Chi Chi ở khoa tiếng Trung đẩy.
Còn có không ít người cố ý tìm đến để chiêm ngưỡng tận
måt.
Cái nhìn này lại khiến cô ta đứng hình.
Mấy chiếc bàn đen sì kia đẩy người ngồi.
đây khá cao, công việc lại nhẹ nhàng, khó có được đấy...
Tiểu Tiêu ở trong một căn phòng nhỏ sau vườn.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, anh lại nhớ đến chiếc ga giường bị đốt lần trước.
Còn không bằng một cái thắt lưng của cô ta.
Nhưng không chỉ có thể.
Điểm khác duy nhất chính là nhan sắc của cả hai quá nổi bật.
Cô gái ấy có một mái tóc dài mềm mại.

Chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà? Có cần phải nghiêm trọng thể không ạ?
Cô gái lo lắng hỏi.

Đừng chỉ nhìn thì thấy là mấy bộ quần áo thổi.
Lục Tiểu Mãn không chịu được mùi khói nên muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng nghe thấy u Dương Ngữ nói là chủ quán đẹp trai nên vô thức ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Đôi mắt hoa đào, mỗi khi cười lên đều vô cùng thu hút.
Không biết vì sao nhìn thấy cô gái ấy là Lục Tiểu Mãn chỉ muốn xông lên xé rách khuôn mặt kia ra.
Chính là cậu ta, người mà đạo diễn Vương ưng ý.
Chu Chi Chi nổi tiếng rồi.
Vì sự việc của đạo diễn Vương mà bây giờ mọi người đều đồn nhau rằng người xinh đẹp nhất trong đám tân sinh viên năm nay ở khoa tiếng Trung.
Cần nhan sắc có nhan sắc, cần khí chất có khí chất.
Giống như lúc này đây, tuy rằng cô ta vô cùng ghét cái không khí loạn lạc, đông đúc ở đây nhưng lại không trực tiếp tỏ rõ thái độ.
Cách mà Cao Thành Triển cấm xiên giống như đang đút cho Chi Chi ăn vậy.
Thấy khóe miệng của cô dính nước sốt, cậu vội lấy tay lau đi.
Càng là lúc tức giận thì càng phải bình tĩnh.
Mình không được giống như một người đàn bà chanh chua làm loạn lên ở bên ngoài.
Vì vậy mà Liễu Mạch phải tốn rất nhiều tâm tư vào việc dạy dỗ con gái.
Bà ta không nỡ để con gái mình phải khó chịu dù chỉ một chút.

Cậu thử ăn xiên này đi, ngon lắm đấy.
Cao Thành Triển cắn miếng thịt nạc đầu tiên rồi nhường Chi Chi ăn ba miếng thịt có mỡ vì câu phát hiện ra Chi Chi rất thích ăn thịt mỡ.
Trên tay Chi Chi vẫn còn cầm hại xiên, nhưng thấy Cao Thành Triển đưa xiên thịt qua thì mở miệng cắn luôn.
Chi Chi cũng không muốn kém cạnh.

Khóe miệng cậu cũng có, để tớ lau cho.
Nói rồi cô cũng vươn tay ra lau miệng cho cậu.

Không được đâu.
Ở cái nhà này ấy mà, Lục tiểu thư bảo làm gì thì phải làm y như những gì cô ấy nói.
Thỏa mãn nhìn bộ dáng làm chuyện xấu thành công vừa tinh nghịch lại vui vẻ của Chi Chi.
Hai người giống như một đôi tình nhân của trường học vậy.
Ngồi sát bên cạnh anh Thành Triển là một cô gái.
Mà anh ấy còn đút cho cô gái ấy ăn xiên thịt.
Cô cũng mặc áo phông trắng, quần bò và đi giày trắng.
Cả người toát lên vẻ năng động, lại không giả tạo.
Nhưng thật r6a như vậy khiến bà ta vô cùng mệt mỏi.
Cứ luôn phải kết giao với những người có hoàn cảnh gia đình hơn mình khiến bà ta vô cùng tự ti.
Cái kiểu tự ti này có thể xuất phát từ một ánh mắt, một sự việc không đáng kể, như thứ tự lấy đồ uống cũng có thể lưu lại một bóng ma trong lòng bà ta.
Nhìn cái chân duỗi ra ngoài kia thôi là có thể đoán được người này rất cao.
Nhưng điều khiến Lục Tiểu Mãn đứng người không phải vì thế, mà chàng trai này lại chính là anh Thành Triển.
Thật không ngờ chỉ là đi ra ngoài mua đồ thôi mà còn có thể nhìn thấy được Chu Chi Chi ngồi ăn xiên nướng ở quán ven đường.
u Dương Ngữ nói một cách ghen tị:
Không phải là Vương Mỹ Châu nói Chu Chi Chi là đồng hương với cậu ta sao.
Trong phút chốc sắc mặt anh vô cùng khó coi.

Trong màn đêm, ánh mắt anh hướng về cửa sổ phòng tầng hai, nơi ánh đèn vẫn còn đang sáng, biểu cảm không rõ ràng.

Liễu Mạch đang bực tức trong người nên không phát hiện ra con gái có gì khác lạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.