Chương 259: Việc xảy ra không như mong muốn


Nhìn từ xa thì trông có vẻ như một ngọn núi.

Nhưng đi lại gần thì có thể thấy được hình ảnh các con vật đang chạy đua đượ8c khắc họa vô cùng sinh động.
Ban nãy bà ta đứng cách đó không xa nên miếng thịt mà Chi Chi vứt đi lại bắn trúng vào người bà ta.
Bộ đồ mà bà ta phải tiêu tốn đến gần hai trăm nghìn tệ và thu thập những viên ngọc trai tốt nhất để khảm lên giờ lại dính phải miếng thịt mỡ nhầy nhụa này.
Làm sao bà ta có thể vừa ý một đứa con gái của một ông chủ mỏ quặng ở một tỉnh lẻ như thế cơ chứ! Nhà bà ta cũng đâu có thiếu tiền.
Hơn nữa bà ta còn nghe Tiểu Mãn nói qua bố cô gái này còn từng ngồi tù.
Cả bộ đồ đều hỏng hết rồi.
Liễu Mạch hét lên.
Dường như ai nấy đều làm ra vẻ như nói chuyện vô cùng chuyên chú với người đối diện.
Nhưng thật ra bọn họ đều luôn để ý đến những người xung quanh.
Tên tiếng trung là Lan Tề.
Con mắt của người này tốt vô cùng.
Bữa tiệc rất linh đình.
Mọi người đều nói cười vô cùng náo nhiệt.
Cũng may là bố không bắt mình phải như vậy mà lát nữa chỉ cần về nhà ăn bánh ga-tô cùng bổ và ông nội là được.
Lúc này, có người phục vụ đi đến bên người Lục Thành Tuấn:
Thiếu gia, phu nhân gọi ngài đi qua để chuẩn bị một chút.

Không sao đâu.
Vì là lần đầu tiên tham gia bữa tiệc kiểu này nên Chi Chi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Họ hàng nhà cậu nhiều như vậy sao? Còn có cả người nước ngoài ư?

Dao vô cùng sắc bén.
Vừa đưa một đường dao xuống là cắt vừa chuẩn được một miếng đủ sáu tầng thịt cả nạc cả mỡ, vô cùng ngon mắt.
Tuy rằng đang nói chuyện nhưng bà ta vẫn để ý tới bóng lưng của cô gái ở phía xa kia.
Nhìn thấy người phục vụ bê ly nước tới ngày càng gần thì nụ cười trên gương mặt bà ta càng rõ hơn.
Khi cô gái kia quay xong một vòng thì hai ly nước quả kia đã yên vị ở hai bên tay của cô, không sóng sánh một chút nào.
Khuôn mặt xinh đẹp và chiếc ly để cao đựng hai chất lỏng màu vàng và đỏ lành lạnh kia như đang tôn lên vẻ đẹp của nhau khiến cho cô giống như một đóa sen đang nở giữa hồ nước.
Con trai bà ta không thể nào cưới về một đứa con gái của một tội phạm từng phải cải tạo được.
Liễu Mạch chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô gái kia mà thôi.
Thành Tuấn dẫn Chi Chi đi một vòng thì khách cũng đến gần như đông đủ.
Liễu Mạch tìm mãi mới nhìn thấy con trai.
Động tác vô cùng thuần thục, đặc sắc.
Làn váy của chiếc váy lụa rộng vô cùng.
Nhất là khi cô gái kia xoay một vòng thì mọi người đều nhìn thấy được khuôn mặt của cô.
Thật là vô cùng xinh đẹp.
Bữa tiệc như thế này chính là một buổi xã giao vô cùng long trọng.
Người phục vụ đang bế ly nước ép xoài đến gần Chi Chi.
Nhân lễ trưởng thành của hai đứa con nhà mình, bà ta cũng mời ông Lan đến tham dự.
Dù sao nếu được nhà sản xuất để mắt tới rồi vì mình mà đầu tư hẳn một bộ điện ảnh thì sẽ rất tốt.
Chi Chi nhìn mọi người xung quanh rồi cầm lấy một ly nước hoa quả trước.
Sau đó cô nhìn về phía khu đồ ngọt, trong lòng nghĩ phải giữ bụng để lát về nhà ăn bánh.
Chi Chi mà đã tập trung làm việc gì thì đừng ai làm phiền, vì cô không muốn phân tâm chút nào.
Sau khi cắt xong thịt, cô không thể nhịn được nữa mà cầm ngay một miếng lên.
Cạnh đó còn có một đĩa tương ớt cay đỏ rực.
Chi Chi không bước tiếp được nữa rồi.
Người bên trong cũng đến khá đông rồi.
Bữa tiệc lần này theo phong cách tiệc đứng.6
Bên trên bức tượng còn có một chiếc chuông đồng màu xanh sẫm vô cùng lớn.
Không ai3 biết vì sao chiếc chuông đó lại có màu xanh sẫm.
Nhìn thấy người phục vụ sắp ngã về phía mình, mà hai bên tay của cô, một tay cầm miếng thịt, một tay vẫn còn cầm dao.
Lúc này thì làm sao còn để ý đến miếng thịt hay con dao được nữa, cô vứt dao và thịt xuống theo quán tính.
Tuy vậy nhưng lại chả có mấy ai ăn mà hầu như trên tay mọi người đều chỉ cầm một ly thủy tinh, bên trong nó là một thứ 5nước màu đỏ lóng lánh.
Ai nấy đều mang trên mặt một nụ cười tươi tắn.
Ánh mắt của cô giờ giống như một chiếc máy ảnh đang lấy nét vậy.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ dần đi, chỉ có chỗ thịt nướng là ngày càng trở nên rõ nét.
Cả hai ly đều là nước vừa ép xong.
Một ly trong đó là nước cà chua, ly còn lại là nước xoài.
Mời tất cả bạn bè, họ hàng đến.
Vả lại chỉ mừng thọ tuổi chẳn.
Chi Chi quay lại thì nhìn thấy người phục vụ hình như sắp ngã xuống.
Người đó vậy mà còn nhanh nhạy hơn Nhị Hổ, biết trước được mình sẽ ngã xuống.
Khay đồ uống vừa đổ xuống thì Chi Chi nhấc chân lên.
Hình ảnh mọi người nhìn thấy được chính là cô gái với chiếc váy lụa màu xanh nhạt kia giơ cao chân, quay một vòng, chân vẫn còn đỡ lấy khay đồ uống mà bên trên còn có hai ly nước quả.
Bên cạnh miếng thịt là hạt tiêu xanh, hạt tiêu khô.
Người phục vụ còn đang giã hạt tiêu và cắt ớt khô.
Đầu tư vào bộ điện ảnh nào thì doanh thu phòng vé của bộ đấy đều tốt vô cùng.
Vì con gái học ở Học viện Điện ảnh nên Liễu Mạch cũng bắt đầu tiếp xúc với những người trong lĩnh vực này.
Chỗ thịt nướng này chắc chắn ăn ngon vô cùng.
Thịt vô cùng tươi.
Nhưng trước mắt bọn họ lúc này là một người đang sống sờ sờ.
Mọi người đều dồn sự chú ý về đây.
Nhưng cô gái đứng bên Thành Tuấn kia lại đang mặc chiếc váy mới nhất được trình diễn trên sàn diễn thời trang mùa thu đông năm nay.
Tuy rằng có tạo thêm điểm nhấn là chiếc thắt lưng phong cách dân tộc, nhưng nó chỉ làm tăng thêm sự mảnh mai nhưng lại hoạt bát của người mặc.
Cô không chú ý đến một người phục vụ bê khay đồ uống đang đi lại gần.
Bên trên còn có hai ly đồ uống đế cao.

Lát nữa sẽ có vài ngôi sao đến biểu diễn.
Sau khi bọn họ biểu diễn xong thì chắc là mẹ sẽ dẫn tớ và chị lên sân khấu phát biểu vài câu.
Lục Thành Tuấn ngượng ngùng giải thích trước một chút.
Màu này rất có thể trở thành một trong những màu sắc được ưa chuộng nhất trong mùa thu đông năm nay.
Kỳ thật bộ đồ bà ta thiết kế này có
học
theo phong cách của người khác, và đương nhiên đểu là những phong cách mới nhất.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy cô gái cũng mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt thì ánh mắt dấy lên lửa giận.
Bộ tây trang màu xanh nhạt mà Lục Thành Tuấn đang mặc là do chính tay bà ta thiết kế ra.
Một đỏ, một vàng vô cùng bắt mắt.
Nước ép không pha thêm tạp chất gì mà đều dùng hoa quả ép ra.
Những cô búp bê nhỏ trên bánh ga-to cũng mặc những chiếc váy lụa, tạo dáng múa rồi xoay tròn.
Nhưng đó đều là những vật không có sự sống nên không ngạc nhiên gì cho lắm.
Bên trên miếng thịt phủ một lớp mật ong, quyến rũ như một đóa hoa mới nở vậy.
Một tay cô cầm thịt, tay cầm lại vẫn còn cầm dao.
Nhưng hình như đều là những người tuổi tác khá cao nhỉ.
Thành Tuấn ngượng ngùng lắc đầu:
Vì mẹ tớ muốn làm như thế.
Ở Đại Kinh có rất nhiều gia đình đều như vậy.
Nhìn thấy đứa con trai trước giờ rất ít khi cười, giờ khắc này lại cười lộ cả hàm răng trắng ra, trông vô cùng ngốc nghếch thì Liễu Mạch biết ngay cô gái kia là ai.
Nghe Thành Tuấn nói qua gia cảnh nhà đây cũng khá tốt.
Con cái mười tám tuổi thì tổ chức một lễ trưởng thành, nhưng thật ra đều là tiệc xã giao của người lớn mà thôi.
Có nhiều người tớ còn không biết là ai mà chỉ nhớ tên.
Chi Chi nghĩ đến sinh nhật ở thôn Bình Khẩu sẽ không như vậy.
Cậu đi qua bên đó trước đi.
Tớ tự đi tìm gì đó ăn là được rồi.
Liễu Mạch đang cầm một ly rượu vang trên tay, nở nụ cười dịu dàng, nói chuyện với ông Lan.
Ông Lan là một nhà sản xuất nổi tiếng người nước ngoài.
Tớ sẽ ở dưới sân khấu xem cậu.
Chi Chi cười nói.
Thành Tuấn gật đầu.
Lúc đó bà ta không mua được.
Không ngờ rằng giờ bà ta lại nhìn thấy nó trên người một cô gái khác.
Nhưng mà lại cảm thấy hình ảnh vừa vui sướng vừa kích động của con trai mình bên cạnh vô cùng chói mắt.
Bà ta gọi một người phục vụ quen thuộc đến, dặn dò vài câu.
Nhưng nó đem lại cảm giác rất cổ xưa.
Chi Chi đi theo Thành Tu9ấn một đoạn mới đến đại sảnh.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Mặt của Liễu Mạch lại lộ ra vẻ giận dữ vô cùng.
Cô cẩn thận đưa lên miệng, giống như đang làm một chuyện vô cùng vĩ đại vậy.
Đúng lúc này, cô nghe thấy có tiếng kêu
Ai da
ở sau lưng mình.
Cùng lắm thì người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.
Chỉ có người già mới mừng thọ động như vậy.
Bên này, Chi Chi còn đang bận yêu cầu người phục vụ quầy thịt nướng rắc một ít hạt tiêu lên lớp thịt.
Cô cầm dao lên, chuẩn bị tự cắt thịt.
Còn chưa ăn thử nhưng Chi Chi đã cảm nhận được ăn vào nó sẽ ngon đến mức nào rồi.
Cô mà đã tập trung làm chuyện gì thì sẽ vô cùng tập trung.
Thịt nướng thơm nức mũi, mật ong tươi ngon, gia vị cầu kì, và còn cả hương vị chua cay đã bay vào mũi của cô.
Được thưởng thức những món ăn của ông nội và nhà ăn ở trường cấp ba, Chi Chi chỉ cần nhìn thôi là có thể biết được món ăn ngon hay không.
Chiếc váy đó bà ta nhìn lần đầu tiên đã ưng ngay, còn muốn mua cho con gái mình nữa.
Nhưng những bộ đồ để trình diễn trên sàn diễn như vậy đều là số lượng có hạn cả.
Chi Chi cảm thấy như vậy thật vô cùng nhàm chán.
Đón sinh nhật còn phải biểu diễn, còn phải lên sân khấu phát biểu, giống như đang phải tạo nên một hình tượng cho bản thân vậy.
Bên trên còn được quết một lớp mật ong óng ánh, thi thoảng còn thấy được những giọt mật rơi xuống dưới.
Chỉ nhìn thôi là có thể thấy được miếng thịt này vô cùng ngon miệng.
Trên thị trường rất ít khi tìm được những miếng thịt ba chỉ như vậy.
Người ở đây nhiều như thế nhưng bọn họ lại chỉ uống mỗi nước mà coi như không nhìn thấy chỗ thịt ngon như vậy ư? Trong mắt của Chi Chi lúc này chỉ có chỗ thịt nướng kia mà thôi.
Nhà có mỏ quặng.
Nhưng ánh mắt của Liễu Mạch rất cao.
Vì vậy cô đi tiếp đến khu thịt nướng.
Miếng thịt đang quay tròn trên bếp kia có ba tầng thịt nạc, ba tầng thịt mỡ, tổng cộng là sáu tầng thịt.

Không phải họ hàng.
Người ở đây đa phần đều là bạn bè hoặc đồng nghiệp của bố mẹ và ông nội tớ.

Tớ còn cho rằng sẽ có nhiều bạn học đến đây.
Mà một nơi khác lại có tiếng thở dài vang lên.

Hóa ra là người phục vụ muốn đi rút con dao mà Chi Chi văng ra cắm vào một cây cột nhưng mãi không rút ra được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.