Chương 261: Tỏ tình


Chỉ có mẹ mới ấm áp nhẹ nhàng được như thế.

Tuy rằng Dạ Thần Ý ở trước mặt cô cũng đang khóc thế nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ấm á8p.


Hôm nay là sinh nhật của con, mẹ ơi, mẹ nhất định nhớ đúng không? Bố bảo sinh nhật con là hôm nay.
Chi Chi thật muốn nhìn thấ3y mẹ gật đầu.
Cuộc sống của cậu đều được lên kế hoạch từng bước một.
Cậu muốn vào ngày lễ trưởng thành này sẽ tỏ tình với Chi Chi.
Cậu muốn giới thiệu Chi Chi với bố mẹ, ông bà vào ngày hôm nay.
Cô đặc biệt rất muốn nói với bố rằng cô đã tìm được mẹ rồi.
Mẹ đã nhận ra cô.
Hơn nữa mẹ thật sự rất ấm áp.
Cô chỉ vì rất hờ hững, bản thân cũng không biết buộc tóc nên cứ để tóc xõa một cách thoải mái như vậy.
Vậy nên cậu mua cho cô một chiếc trâm cài.
Cậu mong sau này cậu có thể búi tóc cho cô.
Hơn nữa mẹ còn nhận ra mình.

Con đây ạ, tên đầy đủ của con là Chu Chi Chi.
Mẹ có thể gọi là Chi Chi ạ.
Diệp Phi nhìn thấy nụ cười như nhận được sự yêu thương nên quá bất ngờ trên khuôn mặt kia.
Con phải đi tạm biệt Thành Tuấn.
Tối nay ông và bổ cũng nói phải tổ chức sinh nhật cho con.
Ông nội đang ở nhà làm bánh sinh nhật rồi.
Diệp Phi gật đầu.
Bà không muốn gặp con trai của Liễu Mạch nên nói:
Vậy con đi tạm biệt người ta trước đi, mẹ ở bên ngoài đợi con.
Lục Thành Tuấn vừa xuống khỏi sân khấu đã đi tìm Chi Chi.
Đông người thật đấy.
Mọi người là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của con.
Lục Cẩm Hoa cũng ôm lấy con gái với vẻ rất cảm động.

Tuy rằng sau ngày hôm nay con sẽ trưởng thành thế nhưng với bố thì con mãi là công chúa nhỏ của bố và mẹ.
Bố mong rằng con sẽ mãi mãi mạnh khỏe và vui vẻ, bình an và vô lo cả đời.
Tiếng vỗ tay cùng với những tiếng cười vui vẻ vang lên.
Mọi người lại khôi phục lại vẻ ăn uống linh đình.
Ai ai cũng nói chuyện và cười đùa, người này đều là người quen của người kia, người nọ sẽ thành bạn của người khác.

Mẹ ơi, mẹ đợi con một lát.
Cậu dùng tiền tiêu vặt của mình đến phòng đấu giá mua cho Chi Chi một chiếc trâm cài tóc.
Đó là một chiếc trâm cài bằng ngọc Dương Chỉ.
Nó được tạo hình giống một con rắn, vô cùng độc đáo.
Hôm nay cuối cùng cậu đã trưởng thành rồi.
Cậu đã làm lễ trưởng thành rồi.
Thành Tuấn là một người rất nghiêm khắc và có quy tắc.
Hôm nay với cậu mà nói, lễ trưởng thành không quan trọng mà quan trọng là Chi Chi.
Cậu càng đến gần Chi Chi thì càng căng thẳng.
Lòng bàn tay của cậu ướt đẫm mồ hôi.
Từ nay về sau bà sẽ không để nó phải chịu bất cứ sự tủi thân ấm ức nào nữa.
Nếu như lúc đầu nhà họ Lục thật sự nghiêm túc tìm đứa trẻ này chứ không phải tập trung vào cặp sinh đôi trong bụng Liễu Mạch thì tuyệt đối sẽ không thể tùy tiện nói một đứa bé đã chết được.
Chỉ cần lướt qua một cái Diệp Phi đã có thể khẳng định đây chắc chắn là con gái của chị mình.
Diệp Phi thậm chí xúc động đến nỗi muốn giết người.
Thế nhưng bà đã không còn là cô gái mười mấy tuổi nữa rồi.
Những năm trải nghiệm đầy khó khăn đã giúp bà bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mẹ chính là mẹ của con, con là Tiểu Chi đúng không?
Cô nhìn Dạ Thần Ý, gật đầu.
Chi Chi chỉ cảm thấy ông trời thật quá tốt với mình.
Cuối cùng ông trời đã thật sự để cô tìm được mẹ.
Cậu còn cố tình học buộc tóc.
Cậu thật sự có thể buộc rất nhiều kiểu tóc tết khác nhau.
Chi Chi thích ăn thì cậu cũng đi học nấu ăn.
Sao hôm nay con lại đến đây?

Con là bạn thân của Thành Tuấn.
Hồi còn học tiểu học, lớp con có nhận được quà của chương trình giúp đỡ học sinh nghèo của Thành phố Đại Kinh.
Con và Thành Tuấn là đôi bạn cùng tiến quen nhau qua thư, sau này bọn con vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.
Có những vết mới mà cũng có những vết đã từ lâu.
Trên sân khấu, sau khi chụp ảnh xong thì cả nhà liền vui vẻ quây quần.
Lục Tiểu Mãn ngọt ngào nói:
Cảm ơn bố mẹ, ông bà, còn có cả em trai yêu quý của con.
Mẹ về nhà với con được không ạ?
Chi Chi nhìn Diệp Phi hỏi.
Bây giờ trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Cô rất muốn về nhà chia sẻ niềm vui này với bố và ông, cô cũng rất muốn chia sẻ với cả thế giới này.
Diệp Phi vốn đã ngăn được dòng nước mắt nhưng khi nghe được Chi Chi nói vậy...
đôi bạn cùng tiến sao? Những giọt nước mắt của bà đột nhiên lại chảy ra thật mãnh liệt.
Những đứa trẻ cùng bố.
Bà rất muốn nói rằng, con vốn dĩ phải mang họ Lục.
Thế nhưng khi bà nhìn thấy cả một nhà quây quần vui vẻ trên sân khấu kia, Diệp Phi chỉ biết vừa khóc vừa cười, lại cũng gật đầu.

Chi Chi, sau này mẹ sẽ gọi con là Chi Chi.
Chi Chi thích ngắm phong cảnh, cậu liền học chụp ảnh.
Mỗi một việc mà cậu làm đều vui vẻ tình nguyện.
Cậu muốn đưa Chi Chi về nhà, dẫn cô vào phòng tranh mà cậu thiết kế cho cô.
Thế mà Chi Chi lại là bạn qua thư với thằng con trai của Liễu Mạch biết bao nhiêu năm.
Từng ấy năm rồi mà nhà họ Lục lại không có ai phát hiện ra điều đó.
Cả nhà họ Lục bước xuống từ sân khấu.
Dạ Thần Ý vươn tay nắm lấy tay nó.
Cảm giác đầu tiên không phải là mềm mại hay nõn nà, mà là thô ráp.
Đứa bé này xinh đẹp như mẹ nó lúc còn trẻ ở trong ảnh, thế nhưng lòng bàn tay nó lại có đầy những vết chai.
Đi qua nửa quãng đời này là vì để gặp được Chi Chi.
Lúc cậu đi đến trước mặt Chi Chi thì lại thấy đôi mắt Chi Chi đỏ ửng, mũi của cô cũng đỏ, rõ ràng là cô vừa mới khóc.
Thành Tuấn là một người rất tinh tế, Chi Chi thay đổi một chút xíu cậu cũng có thể cảm nhận được.
Cậu cũng rất tự tin bởi vì cậu tin rằng không có ai hiểu Chi Chi hơn bản thân mình.
Cậu đi qua đám người không tốn bao nhiêu thời gian.
Thế nhưng đối với Thành Tuấn mà nói thì đây như là nửa cuộc đời của cậu.
Phong cảnh trước mắt khiến người ta cảm động cũng khiến người ta muốn bày tỏ.
Diệp Phi nắm thật chặt tay đứa bé gái này, lòng bàn tay thô ráp như cứa vào tận tim bà.
Bà gật đầu thật mạnh với khuôn mặt vẫn đang chan chứa nước mắt.
Đứa trẻ là chị.
Vậy mà nó ở tận nơi thôn quê xa tít tắp làm bạn qua thư và đôi bạn cùng tiến với đứa con của người đàn bà Liễu Mạch kia.
Bà nhìn những vết chai trong lòng bàn tay của đứa bé, nhìn cả những vết sẹo trên cánh tay.

Sao thế?
Chi Chi vừa nhìn thấy cậu lại đột nhiên xông lên, kích động ôm lấy cậu.

Thành Tuấn ơi tớ tìm được mẹ rồi.
Dạ Thần Ý là mẹ của tớ.
Kế hoạch của cậu thật nhiều.
Mà hiện tại chỉ là một bước trong đó mà thôi, đương nhiên đây là một bước rất quan trọng.
Trong lòng cậu vô cùng vui mừng.
Hôm nay là sinh nhật của cô, ngày này mười mấy năm trước, bà như một tên điên tìm đứa trẻ này khắp cả thế giới.
Cuối cùng bà lại được thông báo rằng nó đã chết rồi, người ta còn dẫn bà đi xem thi thể.
Cũng từ sau lần đó, mẹ của bà biến thành người có tinh thần bất ổn.
Thế nhưng đứa trẻ này nói rằng hôm nay là sinh nhật của nó.
Lý trí nói với bà rằng lúc này mà dẫn đứa trẻ này ra để gây sự thì chỉ là chuyện vô bổ.
Ngược lại người chịu nhiều tổn thương nhất chính là đứa bé này.
Ánh mắt của nó sạch sẽ như vậy, những vết chai trong lòng bàn tay và trong trái tim không hề có sự giả dối.
Viên ngọc cũng có tính chất rất tốt, cầm trong tay sẽ có cảm giác ướt lạnh.
Tóc của Chi Chi rất dài, bình thường có không thích buộc lên.
Không phải bởi vì Chi Chi thích thả tóc xuống, Thành Tuấn quá hiểu Chi Chi.
Đôi mắt tuy đã được lau khô thể nhưng vẫn còn đỏ ửng, ngay cả mũi cũng đỏ lên.
Chỉ có Dạ Thần Ý nghe được cô9 gái này nói hôm nay là sinh nhật của cô, bà lại càng khóc to hơn.
Cô gái có đôi mắt, đôi mày giống như đúc này chắc chắn là con g6ái của chị.
Ai ai cũng sẽ chào hỏi với cậu vài câu.
Cậu rất lịch sự đáp lại và nở nụ cười.
Khó khăn lắm cậu mới chen qua được đám người này để đi đến gần trước mặt Chi Chi.
Tớ vui quá Thành Tuấn ơi.
Thân thể của Chi Chi thật mềm mại.

Hàng nghìn hàng vạn lần cậu tưởng tượng ôm ấp cũng đều là cảm giác như thế này.

Thế nhưng lúc này, ngẩng đầu lên là Lục Thanh Tuấn có thể nhìn được ánh đèn sáng trong đại sảnh.

Cúi đầu xuống là cậu có thể ngửi được mùi thơm từ tóc của Chi Chi.

Thế nhưng cậu lại cảm thấy thân thể mình lạnh lẽo đến phát run.

Cậu nghĩ đến bí mật trong hầm rượu mà mình nghe được từ mẹ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.