Chương 266: Cầu hôn


Bên trong chiếc bát đấy là chỗ trống đã được đánh rất lâu thành một lớp kem trắng ngon mắt.

Vì vậy dù bát bị rơi xuống đất nhưn8g lớp kem trứng đấy cũng chỉ xoay một vòng quanh thành bát rồi lại trở về vị trí cũ.
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
Vâng ạ.
Lát nữa bố nói chuyện với mẹ xong cũng đến ăn bánh nhé.
Nhìn thấy bóng lưng của con gái đi xa, Chu Mộc mới quay lại nhìn người phụ nữ trước mặt.
Sau đó, Chi Chi lại dẫn lão tú tài về.
Nhà chúng tôi lại thành một gia đình ba người.
Dường như Chu Mộc cũng biết rồi ngày này sẽ đến thôi.
Chi Chi xinh đẹp như vậy, lại ngoan ngoãn thiện lương.
Vì vậy nên ông chỉ có thể càng đối xử tốt với con bé hơn.
Nhưng khi ngày này thật sự đến rồi thì Chu Mộc lại phát điên.
Chu Mộc và Diệp Phi vô cùng ăn ý, cũng cười nhìn Chi Chi.
Đợi đến khi Chi Chi vào phòng rồi hai người mới đổi lại thành hai khuôn mặt lạnh lùng.
Ánh mắt của con bé rất to.
Tay của con bé có một vết sẹo.
Mà Chi Chi thì nhảy nhót đi vào phòng bếp vẫn còn quay đầu lại nhìn.
Thấy bố nắm tay kéo mẹ đi thì nở nụ cười vui vẻ.
Người phụ nữ đáng chết này.
Từ đầu đến giờ Chu Mộc đều không muốn hung dữ với người có gương mặt giống Chi Chi này.
Giờ ông đã hiểu vì sao lần trước nhìn thấy người phụ nữ này lại quen mắt như vậy.
Hóa ra là vì bà ấy rất giống Chi Chi.

Chi Chi này, ông nội làm nhiều bánh ga-tô cho c9on lắm.
Con đi ăn trước, để bố và cô ấy nói chuyện một lát nhé.
Từ khi Chi Chi nhìn thấy danh thiếp của mẹ trong album của bố6 thì đã muốn hai người ở bên nhau rồi.
Chu Mộc lấy khăn tay ra lau cho bà.
Ông không chịu nổi khi nhìn thấy người giống con gái mình lại khóc đến như vậy.
Dù cho đã chìm vào giấc ngủ rồi thì miệng con bé vẫn chóp chép như đang ăn gì đó vậy.
Rồi con bé cũng dần trưởng thành.
Nếu có ai có ý đồ xấu, tôi đều sẽ đánh hết.
Tôi là người có thù tất báo, không từ thủ đoạn.

Mười chín năm trước, vì có biểu hiện tốt nên tôi được ra từ sớm.
Hôm đó, tôi lên phổ để đổi mấy con thú săn để có tiền mua cơm ăn.
Diệp Phi nhìn người đàn ông đang lau nước mắt cho mình.
Động tác của ông vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng thuần thục.
Con bé giống như món quà của thượng đế.
Chu Mộc vẫn luôn cảm thấy người như mình không xứng đáng có một cô con gái tốt như thế.
ChiChi là con gái của tôi.

Nói xong, Chu Mộc quay qua lạnh lùng nhìn Diệp Phi.
Tôi là dì của con bé.
Bố ruột con bé là Cục trưởng Quân sự.
Chi Chi là người đào tôi lên.
Đêm hôm đó, một mình con bé lên núi.

Ở trong tù mười một năm, tôi chẳng biết làm một cái gì.
Vì vậy tôi lên núi săn thú.
Trừ Chi Chi ra, tôi không quan tâm ai cả.
Vì vậy nên dù cô là ai, tôi cũng không nhường con bé đâu.
Vì vậy tôi đã đem con bé về nhà.
Chu Mộc cứ nói, nói mãi, nhưng lại không phát hiện ra mình đang khóc.
Diệp Phi chỉ ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt đầy bột mì đã bị nước mắt tạo thành hai hàng nước.
Đi đến góc sân khác, câu đầu tiên Chu Mộc nói chính là:
Chi Chi là con gái của tôi.
Diệp Phi cảm nhận được ánh mắt của Chu Mộc lúc này hung ác như một con thú mẹ bị thương vậy.
Mà con thú này bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy xé tan địch nhân trước mặt nó.
Nhấc lên thì thấy bọc vải ấy động đậy.
Bên trong là một đứa trẻ.
Tôi thành ông chủ mỏ quặng.
Tiền kiếm được cũng ngày càng nhiều.
Ông cắn chặt răng, lặp lại lần nữa:
Chi Chi là con gái của tôi.

Chi Chi thích Lục Thành Tuấn.
Diệp Phi nói tiếp.
Nghe được câu này thì mặt Chu Mộc biển sắc rối.
Cả người tôi nhếch nhác, không hợp với cả cái thành thị ấy một chút nào.
Ngồi ở một cái ngõ nhỏ cạnh bãi rác hai ngày, tôi cảm thấy rất có thể mình sẽ trở lại cái nhà tù ấy lần nữa.
Trước giờ Chu Mộc chưa từng kể cho ai nghe về quá khứ của mình.
Chu Mộc cúi xuống nhặt bát lên.
K3hi ngẩng đầu lên, gương mặt ông vẫn giữ nguyên nụ cười ngốc nghếch hàng ngày.
Ông nội con bé là Lục Bái Đông - người đứng đầu Ủy ban Kinh tế Nhà nước.
Mẹ con bé mất vì khó sinh.
Dùng một hơi dài nói hết điều muốn nói, bà nhìn Chu Mộc.
Đây có lẽ là
bệnh chung
của tất cả những đứa trẻ.
Đối với người từ bé đã khôn5g có mẹ ở bên như cô thì mong muốn này càng mạnh mẽ hơn.
Đứa trẻ ấy khóc đến nấc lên, vô cùng yếu ớt.
Nhưng tay của đứa bé đó lại vươn ra năm lấy râu của tôi, chắc vô cùng.
Tôi có thể săn được rất nhiều thú.
Về đến nhà, con bé sẽ cười với tôi.
Năm đó có một lần núi sạt lở.
Tôi bị chôn dưới đất.
Năm tuổi con bé đã biết cùng đi tảo mộ với tôi.
Hai người chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng ông lại thấy bà khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum.
Người run lên, không nói được câu nào.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng khóc từ trong đống rác.
Đi lại gần đó, tôi nhìn thấy một bọc vải.
Đút con bé ăn gì cũng ăn.
Chắc là con bé đã bị bỏ đói rất lâu rồi.
Ông kéo Diệp Phi đến một góc sân khác vì không muốn Chi Chi nghe thấy hai người nói chuyện.
Lực cầm tay của Chu Mộc rất lớn, khiến cho Diệp Phi cảm giác như mình bị trói chặt, dứt mãi cũng không ra.
Có thể bò, có thể đi, lăn lộn khắp nơi.
Nước mắt trên mặt Chu Mộc còn chưa khô nhưng ông lại nở nụ cười.

Chi Chi rất ngoan.
Nhưng Diệp Phi lại là một người thẳng thắn, cũng vô cùng hiểu đạo lý.
Bà nói:
Chi Chi và Lục Thành Tuấn là hai chị em cùng cha khác mẹ.
Thật sự rất giống.
Chu Mộc cũng không thể tìm được bất cứ một điều gì chứng minh điều Chi Chi vừa nói có thể không phải sự thật.
Ngay đến cả lão tú tài cũng chưa từng được nghe.
Ngồi dưới tán cây hồng, ông giống như đang tự nói cho mình nghe, tự mình chạm vào vết sẹo cũ vậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.