Chương 293: Chú lục


Mạch Thượng của Liễu Mạch ở trong giới rất nổi tiếng, nhưng nổi tiếng hơn cả vẫn là nhà chồng họ Lục của bà ta.

Nhìn 8bà ta dắt cả chồng lẫn con đi vào, ai cũng đều tặng cho bà ta một nụ cười khách khí.


Lục phu nhân đến rồi, cặp trai3 gái nhà bà thực sự thông minh nhã nhặn, nhìn từ xa thôi đã khiến người ta không ngừng hâm mộ.

Tối nay, không biết Lục phu9 nhân quyền tặng món đồ quý giá gì?
Mấy người vây quanh bà ta, nhiệt tình bắt chuyện.
Khuôn mặt lúng túng cười nói:
Xong rồi đó chị.


Cám ơn Thành Tuấn, em bây giờ cứ gọi chị là chị như vậy, chị có chút không quen.
Chị giống như là có thêm một đứa em trai nữa vậy, Thành Tuấn em chị hôm nay thật đẹp trai, suýt chút nữa còn đẹp hơn cả chị!
Chi Chi cười nói.
Còn Lục Thành Tuấn thì không biết chạy đi đâu rồi.
Lục Thành Tuấn sau khi vào, không chạy lung tung mà đợi Chi Chi ở cổng.
Nhìn thấy Chi Chi đẩy ông tiến đến, bên cạnh còn có bố và cô Diệp, cậu chần chừ một chút nhưng vẫn đi ra.
Cậu không dám gọi Chi Chi nhiều, mỗi lần gọi Chi Chi là mỗi lần tim cậu đập mãnh liệt, dường như hai chữ này thốt ra từ miệng sẽ khiến toàn thân cậu tê dại.
Cách đó không xa, Thành Triển nhìn thấy Thành Tuấn với Chi Chi đứng cạnh nhau thật đẹp đôi.
Hai người làm gì cùng nhau cũng giống như một cặp yêu nhau, tuy rằng cậu đã biết chuyện, nhưng đôi lông mày vẫn nhăn lại rất khó chịu.
Không giống như thằng nhóc hư đốn Hướng Tiến, nhìn cái đã thấy không đáng tin.
Cuối cùng, ông không ngờ thằng bé và Chi Chi lại là chị em.
Thằng bé này vô cùng thông minh, Chu Mộc cũng từng tiếp xúc với thằng bé rồi, và biết được IQ của thằng bé rất cao.
Lục Tiểu Mãn bước tới chào hỏi.
Đây không phải kiểu
trò chuyện vui vẻ với bạn cùng lứa, Lục gia và Cao gia có quan hệ mấy đời thân thiết, Lục Tiểu Mãn và Phan Nhã Tư nói chuyện, cử chỉ rất thỏa đáng.
Tuy Phan Nhã Tư không thích Liễu Mạch, nhưng lại không hề có thành kiến gì với Lục Tiểu Mãn, bà cảm giác đứa bé này rất ổn, rất cố gắng, cũng tương đối rộng rãi.
Lục Tiểu Mãn vẫn giữ nụ cười trên môi, ngoan ngoãn, đáng yêu trước mặt người lớn.
Chỉ là khi gặp anh Thành Triển một lúc, lòng bàn tay cô ta nắm chặt lại, vừa mới làm một bộ móng xinh đẹp xong nên có chút đau.
Cao Thành Triển bước xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Chi Chi.
Lục Tiểu Mãn ở bên cạnh mẹ, cũng nhìn thấy em trai và Chu Chi Chi.
Em trai cô ta vốn từ nhỏ đã ưa nhìn, trên người còn mặc vest trắng, hai chân dài, ánh mắt đượm buồn, khuôn mặt đẹp, đi đến đâu cũng rất dễ nhận ra.
Nhưng lúc này, thằng bé đứng bên cạnh Chu Chi Chi, thực sự không nổi bật bằng cô.
Lục Tiểu Mãn không muốn nhìn nữa.
Cô ta ghét ánh mắt đó của em trai mình, lúc nào cũng cảm thấy giống như em trai mình bị người khác cướp đi.
Cô ta quay đầu nhìn anh Thành Triển ở phía xa xa, trong giây lát quên luôn chuyện em trai, cô ta tránh đám người rồi đi đến chỗ anh Thành Triển.
Anh Thành Triển đứng bên phải Chi Chi.
Thành Triển bước tới nói chuyện, Chi Chi cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Nếu như bọn họ không phải chị em, thì cậu tuyệt đối không nhượng bộ, một bước cũng không.
Cậu vẫn chào hỏi với Thành Tuấn trước.

Người em đỡ hơn chút nào chưa?
Thành Tuấn nhìn thấy anh Thành Triển, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, thậm chí môi còn run run.
Cậu đứng bên trái Chi Chi.
Nhưng bây giờ, những bức thư đã đốt thành tro bụi, không còn cái gì lưu lại, chỉ còn từng câu từng chữ khắc ghi trong đầu của cậu.

Chào anh Thành Triển, người đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.

Thành Triển, cậu cũng đến rồi, cám ơn cậu vì chiếc xe lăn cậu tặng cho ông mình, ông mình rất thích nó.
Chi Chi nhìn Thành Triển đột nhiên xuất hiện, trong lòng rất vui.
Cô không thích ở những nơi như thế này, nhưng có thể gặp được người quen thì rất tốt.
Chị gái.
Hai chữ chị gái rất nhẹ.
Chu Mộc và Diệp Phi đều nghe thấy, có chút ngạc nhiên.
Hai người đứng cùng nhau, rồi cùng đẩy xe lăn của lão tú tài.
Nếu như sau này Chi Chi phải lấy chồng, Chu Mộc còn nghĩ thà con rể là đứa trẻ trước mặt này còn hơn.
Hơn nữa nhìn trông cũng rất ngoan, ánh mắt kia nhìn là biết rất thích Chi Chi.
Nhưng dù có thích, cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn, hơn nữa còn toàn bị Chi Chi bắt nạt.
Lục Cẩm Hoa lịch sự buông tay6 vợ ra, rồi bước sang một bên.
Có điều xung quanh ông nhanh chóng vây kín người, dù sao đại thiếu gia nhà họ Lục pho5ng độ nhẹ nhàng vẫn rất có sức hút, ông cũng từng có đợt được bầu là một trong sáu thiếu gia nổi tiếng Đại Kinh.
Lục Tiểu Mãn giữ nụ cười trên môi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ.
Chi Chi không hề đề phòng, liền bị véo má.
Cô tức giận nói:
Đừng tưởng hồi trước tớ thua cậu là cậu có thể bắt nạt tớ, có bản lĩnh thì làm một trận nữa, tớ sẽ không thua đâu.
Cao Thành Triển không buông tay, giữ đến mức Chi Chi nhe răng trợn mắt, đưa tay ra đánh cậu, lúc này cậu mới tránh cố.
Thành Tuấn nhìn thấy Chi Chi ở bên cạnh mình lúc nào cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng mà ở cạnh anh Thành Triển thì cứ như là oan gia, dễ dàng nổi nóng, cậu cúi đầu nhìn giày của mình.
Diệp Phi không đành lòng nhìn dáng vẻ của cậu bé, bà không thích Liễu Mạch, tất nhiên là sẽ không thích con của Liễu Mạch.
Nhưng biết được những chuyện cậu đã trải qua, bà vô cùng thông cảm.
Dứt khoát không nhìn nữa, bà kéo tay Chu Mộc, giới thiệu người cho ông.
Khi đọc sách dường như chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ, điều này khiến Chu Mộc ấn tượng sâu sắc về Thành Tuấn.

Cháu đỡ hơn nhiều rồi.
Khuôn mặt Thành Tuấn dường như còn tái hơn.
Chi Chi nhìn Thành Tuấn, có chút mừng rỡ nói:
Thành Tuấn, em mặc vest trắng, trông rất hợp với đồ của chị.

Mấy đứa chơi với nhau đi, ông đi tìm chút đồ ăn.
Lão tú tài đến hội trường, hai mắt sáng rực, chạy xe lăn đi khắp nơi, trông rất vui vẻ.
Thiếu niên tóc xoăn mặc một bộ vest trắng tinh, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh cô gái tóc dài mặc một bộ đồ tây xanh mực, trông vô cùng đẹp đôi.
Cao Thành Triển nhìn thấy từ phía xa, ánh mắt tối sầm lại, nhưng cậu không tiến tới đó vì xung quanh cậu đang vây kín người.
Mà lúc này Tiểu Mãn ở trước mặt vẫn đang nói, bố mẹ cũng đang ở bên cạnh.
Cậu ho khan một tiếng:
Con nhìn thấy Thành Tuấn, để con qua đó chào hỏi em ý
Nói xong cậu vội vàng qua đó.
Lục Tiểu Mẫn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tao nhã tiếp tục nói chuyện với Phan Nhã Tư về nơi sản xuất chiếc cài áo của bà.
Vốn dĩ Chu Mộc rất thích thằng nhóc này, luôn cẩn thận, không giống như Chi Chi lúc nào cũng hấp tấp, cậu còn rất biết đối nhân xử thế.
Hơn nữa cậu với Chi Chi viết thư cho nhau nhiều năm như vậy, ông hiểu rõ cậu.
Chu Mộc là người luôn đọc trộm thư của con gái.
Người giàu thì chỉ chơi với người giàu, mấy người bình thường sao có thể chen chân vào được, dù là mấy ngôi sao có chút danh tiếng đi nữa thì cũng chỉ là một người dân bình thường mà thôi.

Miệng chị có cái gì kìa.
Thành Tuấn nhìn thấy khóe miệng Chi Chi dính bánh kem, mở miệng nói.
Chi Chi lấy tay lau lau, rồi hỏi lau sạch chưa.
Những người nhanh nhạy nhìn thấy Chủ tịch Cao
không lại gần con gái trong lời đồn
lúc này lại đứng cùng thiên kim nhà họ Lục.
Hai người đều mặc đồ đen, người con gái mặc một bộ lễ phục, còn người con trai mặc một bộ vest, đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi.
Chả trách cậu ta không thích ngôi sao, hóa ra là đã có người để thích rồi, thiên kim nhà họ Lục quả thực rất ưu tú, nghe nói cô bé còn đạt được giải thưởng lớn quốc tế, thành tích học tập cũng luôn rất tốt, còn được tuyển thẳng vào đại học.
Thành Tuấn lắc đầu.
Ngón tay thon dài của cậu rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay màu xanh, nhẹ nhàng giúp Chi Chi lau bánh kem ở khóe miệng.
Ngón tay chạm vào môi Chi Chi, cậu run rẩy một chút rồi rút tay về.
Chu Chi Chi đút cho thằng bé một miếng bánh kem trà xanh.
Thằng bé không chút do dự mà há miệng, trên mặt lộ rõ nụ cười ngọt ngào, nhìn còn tưởng thứ đang ăn không phải một miếng bánh kem trà xanh mà là một thứ cao lương mỹ vị gì đó.
Thằng bé cũng đưa cho Chu Chi Chi đồ uống, Chu Chi Chi uống một hơi, lông mày thằng bé liền cong lại, cười vô cùng vui vẻ, dường như chưa từng bao giờ vui vẻ như vậy.
Lục Tiểu Mãn đã biết mọi chuyện, có thể nhìn thấy vài điểm giống nhau trên gương mặt của em trai mình và Chu Chi Chi, đặc biệt là đôi mắt.
Hai người đứng cạnh nhau, đẹp như tượng tạc.
Dù cô ta cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt của em trai, đôi mắt không giấu nổi sự yêu thương, trân trọng.
Lục Tiểu Mãn tối nay vô cùng xinh đẹp.
Liễu Mạch rất coi trọng bữa tiệc này, còn đặc biệt mời chuyên gia trang điểm nổi tiếng trong ngành về để trang điểm cho cô ta.
Lục Tiểu Mãn vốn đã mang cả những ưu điểm của Liễu Mạch và Lục Cắm Hoa, từ nhỏ đã tập múa, nên vóc dáng rất hoàn hảo.
Lớp trang điểm tinh tế của chuyên gia trang điểm càng làm nổi bật các đường nét khuôn mặt của cô ta hơn, vô cùng ăn hình và rất phù hợp với trang phục màu đen cô ta đang mặc trên người.
Bả vai cô ta trắng ngần, đối lập hoàn toàn với bộ trang phục màu đen.
Cô ta duyên dáng yêu kiều, thướt tha tao nhã, bước từng bước, đi đến trước Thành Triển thì đúng lúc gặp vợ chồng Điển Hồ đi đến.
Cao Thành Triển theo thói quen đưa tay xoa xoa tóc Chi Chi, tóc cô mềm mại như tơ lụa.
Chi Chi rất ghét người khác chạm vào mình, nhưng lần nào Thành Triển cũng làm vậy nên cô cũng quen rồi, chỉ sưng mặt rồi nhẹ nhàng vùng vẫy một lúc.

Đừng có xoa nữa, bổ tớ phải giúp tớ chải rất lâu đấy, đừng có làm rối, trong không đẹp đâu.

Không sao đâu, cậu lúc nào cũng đẹp hết.
Cao Thành Triển thấy cô sưng sa, liền đưa tay véo má cô.
Bà nghe bố chồng nói là Thành Triển có một con bé để thích rồi, để bà đỡ phải hao tâm.
Vì vậy Phan Nhã Tư nói chuyện với Lục Tiểu Mãn cũng rất khách khí, không có trêu ghẹo giống lúc nhỏ.
Cao Thành Triển khó khăn lắm mới thoát khỏi đống người bên cạnh, vốn còn định đi tìm Chi Chi, không ngờ bố mẹ lại ra đây.
Lát nữa chúng ta chụp ảnh chung đi.
Đám Mỹ Châu mà biết chúng ta tới đây nhất định sẽ rất ngưỡng mộ, chúng ta sẽ đưa hình chụp chung cho bọn họ xem.

Thành Tuấn gật gật đầu nói:
Được ạ...

Cháu chào ông, chào bố Chu, chào cô Diệp.
Lục Thành Tuấn ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.
Bọn họ biết đứa bé này vừa xuất viện chưa lâu, sắc mặt cậu rất tái, cậu còn mặt một bộ vest trắng nữa, trông càng thêm gầy yếu.

Người đã đỡ hơn chưa?
Không ngờ Chu Mộc lại mở miệng trước.
Cậu cúi đầu nhìn Chi Chi trước mặt, khuôn mặt tươi cười, tóc dài mềm mại.
Thành Tuấn cũng nở nụ cười dịu dàng cưng chiều.

Chi Chi đẹp nhất.
Lúc này, cậu không gọi chị.
Lúc này, một giọng nói điềm đạm thu hút vang lên.


Thành Tuấn, con ở đây à!
Lục Cẩm Hoa tay cầm ly rượu, khuôn mặt tươi tắn đi đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.