Chương 300: Thích
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1979 chữ
- 2022-02-06 10:12:05
Tuy rằng chồng bà ta dạo này có vẻ cảnh giác với bà ta hơn một chút, nhưng Liễu Mạch xem ra vẫn có thể tác oai tác quái tốt.
Bà ta nghĩ8, bản thân mình khóc một tí, tỏ vẻ ân hận với chồng một chút, anh ấy sẽ lại tha thứ cho mình
thôi.
Liễu Mạch nhớ cái áo này, vốn còn tưởng là cửa hàng tăng, bởi vì chồng chưa từng tự mua quần áo.
Quần áo của chồng ngoại trừ quân phục, những bộ khác đều là do bà ta đặt mua.
Bố con nói đúng đấy, sau này về nhà thì cứ về thôi, không cần cầm theo thứ gì đâu.
Liễu Mạch tối nay ăn mặc rất thoải mái, bà ta mặc một chiếc váy liền màu xanh lam in hình hoa ở bên trong, áo khoác dệt len dài màu xám ở bên ngoài, đi chân trần với một đôi dép lông dê phẳng.
Bà ta buộc một cái đuôi ngựa lỏng léo phía sau, khuôn mặt bà ta được trang điểm nhẹ, đôi môi hồng với làn da căng mịn.
Hơn nữa, chồng bà ta cứ luôn muốn3 đưa cái đứa
con hoang
kia về nhà, bảo bà ta chuẩn bị tiệc gia đình, nên Liễu Mạch đã cố ý chọn ngày hôm nay.
Bởi vì Liễu Mạch đã ng9he ngóng được, bố chồng mấy hôm nay phải theo đoàn xuất ngoại đi viếng thăm, không có thời gian tới đây.
Ngày thường ở nhà cũng luôn như vậy, Tiểu Mãn rất thích làm nũng, không chịu ngồi yên.
Chỉ cần có ống ở nhà thì cô ta nhất định phải chen chúc với ông ở trên ghế sofa, nếu không ôm tay thì lại ôm cổ.
Khi ông ngẩng đầu nhìn vào gương, nhà mình bốn người, đều mặc đồ giống nhau, đều là xanh xám kết hợp, còn Chi Chi thì mặc một chiếc quần bò đen kết hợp với một chiếc áo len trắng, trông rất thoải mái bắt mắt, giữa áo len còn có hình một con vịt màu vàng.
Thế nhưng đứng cùng nhau, Chi Chi vẫn giống như người ngoài.
Lục Cẩm Hoa còn định nói chuyện với Chi Chi, không biết tại sao Tiểu Mãn cứ quấy rầy ông, nên ông chỉ có thể nhìn Chi Chi và Thành Tuấn rời đi.
Hai người cùng nhau đi xuống phòng tầng hầm.
Thành Tuấn gọi bố mình là bố Chu, thì mình cũng gọi bố em ấy là bố Lục, chắc là không sao đâu nhỉ? Bước vào nhà, Lục Tiểu Mãn tuy không vui, nhưng vẫn đứng dậy nghênh đón.
Biểu cảm có chút lúng túng.
Chi Chi gật đầu:
Vâng ạ, thưa cô Liễu, bố Lục.
Chi Chi xưng hô bằng bố Lục, nụ cười trên khuôn mặt Lục Cẩm Hoa bỗng hiện ra.
Vừa rồi khi Liễu Mạch đi ra, ông còn có chút không tự nhiên, nhưng lúc này nụ cười lại rạng rỡ.
Chồng vẫn mặc chiếc quần đó, nhưng cái áo len đan màu xám kết hợp với chiếc áo xanh lam ở bên trong đã được thay thế bằng chiếc áo len đen.
Áo len đen thì cũng không sao, nhưng áo len lại có hình một con lạc đà không bướu màu trắng ngu ngốc.
Mặc dù ngày thường cô cũng làm nũng với bố nhưng cũng không ôm tới ôm lui như vậy.
Nếu như cô làm thế, ông tú tài kiểu gì cũng lấy cái gắp củi gõ mình.
Bố chồng không đến, mẹ chồng 6nhất định cũng sẽ không xuất hiện.
Tuy thăm dò hành tung của lãnh đạo là điều tối kị, nhưng Liễu Mạch làm con dâu, chỉ cần nói chuyện 5với mẹ chồng mấy câu, cũng không đi nói năng bừa bãi thì cũng không sao.
Nhưng Liễu Mạch lại để cô giúp việc cầm túi táo đi vào.
Chi Chi cởi áo lông, nhìn trái nhìn phải xem có chỗ treo áo không, không ngờ rằng Lục Cẩm Hoa vô cùng vui vẻ cầm lấy áo của cô.
Cửa được mở ra.
Chi Chi đứng ở cửa, đập ngay trước mắt là một bức tranh.
Đúng rồi ạ.
Chi Chi nhấn tay xuống.
Một ánh sáng màu đỏ hiện ra, đột nhiên của kêu một tiếng xoạch.
Mặc dù cô ta không vui nhưng trước mặt bố, cô ta vẫn lên tiếng chào hỏi:
Chào chị.
Chi Chi gật đầu:
Chào em, mọi người ở kí túc bọn chị đều biết em, nói rằng em múa rất đẹp.
Bình thường, Lục Tiểu Mãn rất thích nghe người khác khen mình, nhưng Chu Chi Chi trước mặt khen mình giống như là người lớn khen vậy, khiến cô ta rất khó chịu.
Hơn nữa, Chu Chi Chi còn mặc một chiếc áo lông trắng, với mái tóc dài, ánh mắt trong trẻo tinh nghịch.
Mỗi lần như vậy, Lục Cẩm Hoa biết ngay con gái mình lại định đòi cái gì đó.
Bố ơi, kì nghỉ năm nay bố đưa con đi Thụy Sĩ trượt tuyết được không?
Lục Tiểu Mãn dựa vào bố, giống như muốn ngồi luôn lên đùi ông vậy.
Cô ta rất thích mặc váy công chúa, váy bồng bềnh.
Chiếc váy màu xanh này, cũng có in hình hoa giống chiếc của mẹ, đều là trang phục gia đình.
Lục Tiểu Mãn cũng mặc trên người một chiếc váy liền màu xanh lam in hình hoa, nhưng độ dài rộng của váy thì lại khác Liễu Mạch, váy của cô ta bỏ phần eo và phần váy được may rộng.
Lục Tiểu Mãn học múa từ nhỏ, đôi chân rất đẹp, vòng eo cũng rất mềm mại tinh tế.
Khi bà ta nói chuyện, tất nhiên dựa vào bên cạnh Lục Cẩm Hoa.
Lục Cẩm Hoa cũng mặc rất giản dị, một chiếc quần màu xanh lá cây quân đội, thân trên cũng là áo phông màu xanh lam cộng với áo khoác dệt len màu xám bên ngoài.
Chi Chi, để em dắt chị đến một nơi.
Lục Thành Tuấn đứng dậy, không bận tâm tới ánh nhìn khiêu khích của Lục Tiểu Mãn.
Được thôi.
Cô cũng không quen những người khác, Chi Chi tất nhiên sẽ đi theo Thành Tuấn.
Liễu Mạch nhớ bản thân khi kết hôn với Lục Cẩm Hoa, ông bố chồng vẫn luôn không ưa bà ta, mãi cho tới khi sinh hai đứa kia, thì bà ta mới được ông lão gọi tới nhà ăn cơm.
Từ đó về sau bà ta mới được người trong giới bọn họ chính thức thừa nhận, lúc ra ngoài cách đối xử so với trước cũng khác hoàn toàn.
Bà ta không muốn nhìn nhiều nữa, nói phải sắp xếp đồ ăn rồi đi.
Lục Cẩm Hoa để Chi Chi ngồi chơi một lúc rồi mới dùng bữa.
Để bố treo cho.
.
Thành Tuấn cũng cởi áo khoác, bên trong cũng là một chiếc áo len màu xám, cùng với chiếc quần màu xanh lam.
Liễu Mạch tức đến sôi máu.
Cái đồ tiểu tiện nhân này gọi mình là cô, mà gọi mấy người giúp việc cũng là cô...
Hồi trước, bà ta còn tưởng lấy được Lục Cẩm Hoa xong là bà ta sẽ thành Lục phu nhân, thế nhưng được bố chồng công nhận và không công nhận lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Liễu Mạch nhìn thấy tiểu tiện nhân kia tay cầm túi táo, nụ cười trên mặt càng rõ.
Thành Tuấn nhìn Chi Chi, đôi mắt ngây thơ, đôi môi mềm mại, chiếc cổ dài trắng, xung quanh cô là ánh đèn mờ ảo, càng lộ ra vẻ đẹp rung động lòng người.
Cậu cúi đầu.
Liễu Mạch cũng rất nhanh nhạy về thời trang, liền cho chồng mặc bộ trang phục này, bản thân cũng mặc một bộ phối hợp tương tự.
Chi Chi không thích mẹ Thành Tuấn, mặc dù khuôn mặt bà ta luôn nở nụ cười tỏ vẻ rất hiền dịu, đứng bên cạnh chú Lục như chim non nép vào người, nhưng trong chớp mắt đã vòng tay qua tay của chú Lục rồi.
Bà ta không thấy tiểu tiện nhân này mất tự nhiên một chút nào, con bé uống một hơi hết sạch, lại còn rất phóng khoáng.
Liễu Mạch chỉ cảm thấy con bé này được giáo dục không tốt, cô gái nào lại có thể uống nước như vậy? Còn Lục Cẩm Hoa thì vô cùng vui vẻ.
Hai người tách nhau ra thì trông rất bình thường, nhưng khi đứng cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi.
Kể từ bữa tối từ thiện, trang phục phụ huynh - trẻ em, trang phục gia đình, trang phục cặp đôi lập tức được ưa chuộng và vô cùng phổ biến.
Ông còn muốn cùng con mình nói chuyện.
Nhưng không ngờ ông vừa ngồi xuống, Tiểu Mãn liền như một trái lựu đạn phi tới.
Chi Chi giống bố, bố hồi nhỏ cũng uống nước như vậy, không kiên nhẫn uống từng ngụm từng ngụm được, phải cầm cả cốc uống một hơi hết sạch.
Liễu Mạch tức đến mức mặt tái đi vài phần.
Mẹ nó, đến uống nước ông cũng có thể nhìn ra giống ông.
Chi Chi nhìn nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt của mẹ Thành Tuấn, cô bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.
Quay đầu nhìn Thành Tuấn, nụ cười trên mặt cậu vô cùng ấm áp.
Mỗi lần bổ ở nhà, chị ta như một con gấu túi bám dính lấy bố, cậu lúc nào cũng đứng nhìn từ phía xa.
Lúc đầu còn có chút chạnh lòng, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Lục Cẩm Hoa bình thường xuề xòa, nhưng lúc này lại chú ý đến những chi tiết như vậy.
Đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt của Liễu Mạch, Lục Cẩm Hoa bỗng cảm thấy khó chịu.
Ở cửa có một chiếc gương lớn.
Lục Cẩm Hoa vui sướng cầm áo của con gái, ông cảm thấy có thể làm việc gì đó cho con gái thì rất vui vẻ.
Không ngờ cái này là Lục Cẩm Hoa tự mua, hơn nữa còn rất trẻ con.
Đúng lúc này, Chi Chi nhận lấy nước trà của cô giúp việc đưa tới, cô khách khí cảm ơn:
Cám ơn cô.
Đi qua hầm rượu, đi đến một cái cửa khổng lồ trước mặt.
Lục Thành Tuấn có chút ngại ngùng nói:
Chị nhấn tay vào giữa cửa đi.
Chỗ này á?
Chi Chi chỉ tay vào một khối vuông ở giữa, quay đầu hỏi Thành Tuấn.
Trong nhà nóng, con cởi áo khoác ra đi.
Lục Cẩm Hoa nói.
Vốn dĩ lúc mới đến, cô giúp việc có ra để giúp mang áo khoác.
Thật buồn cười khi Lục Cẩm Hoa luôn muốn con gái bảo bối của mình đến nhà, ông bố chồng lại không xuất hiện.
Điều này ai tinh ý sẽ biết.
Lục Cẩm Hoa treo áo khoác giúp con gái xong, liền vội vàng chạy về phòng ngủ.
Liễu Mạch vốn đang giữ nụ cười trên môi nói chuyện, nhìn thấy Lục Cẩm Hoa đổi sang một bộ quần áo khác, nụ cười trên môi bỗng cứng ngắc.
Ông lão Lục không xuất hiện, Liễu Mạch lại rất vui mừng, điều đó chứng tỏ ông lão Lục không thừa nhận.
Trong giới bọn họ đều là những người thông minh.
Tuy rằng cô sống từ nhỏ ở quê, nhưng ông tú tài rất nghiêm khắc trong việc dạy các nghi thức xã giao.
Thành Tuấn cũng quen với dáng vẻ như vậy của chị gái rồi.
Cô ta cố gắng lay lay cánh tay bố, còn nhìn Chi Chi bằng ánh mắt khiêu khích.
Chi Chi có chút kinh ngạc, bổ tuy rất yêu mình nhưng bản thân cô từ hồi tiểu học đã có phòng riêng rồi.
Sau đó cô nhìn thấy rất nhiều rất nhiều các bức tranh khác.
Toàn bộ đều là tranh của mình.
Có những bức tranh, cô còn không nhớ, lúc nhìn lại cô mới có chút ấn tượng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.