Chương 302: Quần áo


Nhưng cô ấy cũng đã đi rồi.

Hàng năm Liễu Mạch đều mua hoa tiểu cúc để đi bái tổ cô ấy.

Con cũng đi.
Khi ăn cơm Thành Tuấn không nói câu nào, chỉ im lặng gắp thức ăn, đưa giấy ăn, múc canh cho Chi Chi, lúc này mới chịu lên tiếng.
Lục Tiểu Mãn bĩu môi.
Dường như bản thân cô giờ khắc này bớt đi chút nghịch ngợm mà trở nên đoan trang hơn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu tiện nhân này không nói gì thì thôi, vừa nói là như rủa mình đi chết đi.
Nh5ưng nhìn vẻ mặt khó nhìn của chồng, lại nhớ đến tiểu tiện nhân này còn biết đánh nhau thì bà ta lại nhịn xuống.
Nhất là cô ta còn nói sẽ dẫn theo
chị gái
mình đi.
Quả nhiên là đám bạn của cô ta đều đồng ý ra ngoài chơi.
Có Tiểu Mãn thì tốt hơn rồi.
Ông thật lòng hi vọng rằng ba đứa trẻ có thể tương thân tương ái.
Bên cạnh cô gái là một bồn hoa tường vi.
Nhìn một lúc, Chi Chi lại đóng ví vào.
Lục Cẩm Hoa vẫn có chút lo lắng.
Nhưng ông vẫn hi vọng Chi Chi có thể hòa nhập với mọi người.
Đôi giày màu đen bằng da dê rất dễ đi.
Túi xách cũng màu đen bằng da dê.
Bạn của chị tớ thích đi đến những nơi như câu lạc bộ để chơi.
Tớ cũng đi thay đồ đây.
Nói rồi Thành Tuấn rời đi, để Chi Chi lại một mình trong phòng.
Muốn thì bọn họ có thể thoải mái thuế được thầy dạy cưỡi ngựa giỏi đến dạy cho mình.
Biết phi dao cũng chả là gì.
Khi đến cô cũng có đem theo cặp sách.
Bên trong cũng đựng quần áo để thay.
Nhìn biểu cảm của mẹ Thành Tuấn, cô biết bà ta không vui nhưng vẫn cố cười.
Cô lại nhìn Thành Tuấn bằng vẻ mặt đồng tình.
Đứng trước gương ngắm bản thân.
Bên trong gương là một cô gái xinh đẹp tóc dài mặc váy trắng.
Từ nhỏ lại học nhiếp ảnh nên rất có mắt nhìn về cái đẹp.
Huống hồ trong cảm nhận của cậu thì Chi Chi là cô gái đẹp nhất.
Đôi mắt lấp lánh, dài và nhỏ.
Đôi mối thì căng mọng như trái mận đào chín khiến ai cũng muốn cắn.
Thành Tuấn biết Chi Chi không thích mặc kiểu váy như vậy.
Hình như hồi bốn, năm tuổi Chi Chi toàn mặc như vậy.
Lục Cẩm Hoa tức vì Liễu Mạch nói chuyện không suy nghĩ.
Nhưng làm vợ chồng với nhau bao nhiêu năm như vậy, Liễu Mạch rất hiểu chồng mình.
Cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy mà cậu muốn mua cho Chi Chi.
Thành Tuấn là kiểu người đã làm chuyện gì thì sẽ vô cùng nghiêm túc.
Chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau mà.
Chi Chi nói.
Thành Tuấn nhìn Chi Chi.
Đến khi mở cửa phòng mình ra, nhìn cách bày trí của căn phòng Chi Chi mới hiểu ý của Thành Tuấn là gì.
Căn phòng này bày trí không khác với phòng ở nhà của cô là mấy.
Có tiền thì có quyền.
Quán quân của Olympic còn phải biểu diễn cho bọn họ.
Là cùng một đôi với đôi giày.
Chi Chi mở túi sách ra xem thì thấy bên trong cũng có thể để những đồ bình thường mình vẫn dùng.

Đám bạn của chị em rất phức tạp.
Chị đến đấy ngồi một lúc là được.
Cậu lại nhớ đến cái đêm được nằm ngủ cạnh cô, nghe nhịp tim của cô.
Đêm đó cũng là trên chiếc ga giường như vậy.
Nếu không vui thì chúng ta cùng đi về.
Vào đến phòng thì Thành Tuấn nói.
Chi Chi nhất thời không phản ứng kịp.
Không ngờ rằng nơi đây lại là Đại Kinh.
Cô vừa cưỡi ngựa vừa dẫn dắt đàn ngựa phía sau chạy theo, tạo thành cảnh tượng như hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại.
Còn về việc xinh đẹp ấy mà, lại càng không đáng nhắc tới.
Đám người bọn họ có ai mà không là trai tài gái sắc.
Ngực lớn, eo nhỏ, chân dài, tóc dài ngang vai.
Càng lớn cô ta càng giống mẹ mình.
Thật sự là quá ngầu.
Nhưng những người mà Lục Tiểu Mãn gọi đến đều là bạn tốt của cô ta.
Lúc Thành Tuấn gọi mình là chị thì nét cười lại luôn vương chút nước mắt, giọng nói rất nhẹ.

Cảm ơn cậu.
Bà ta nói như vậy lại khiến cho ông không thể nổi giận được nữa.
Tôi đã để con gái mình dẫn con gái ông ra ngoài chơi, làm quen với mọi người rồi, ông còn muốn gì nữa...

Cậu có thể thay bộ này.
Nó trang trọng hơn một chút.
Chi Chi mở ví tiền của mình ra, bên trong có một tấm ảnh cũ.
Tấm ảnh chụp một cô gái đang đọc sách, trên gương mặt của cô gái vương nét cười nhẹ.
Chả có gì là không được cả.

Em về phòng thay quần áo đã.
Lông mi cũng không nối hay uốn gì nhưng lại xinh đẹp hơn chính mình.
Vì vậy mà cô ta muốn Chu Chi Chi thay quần áo.
Dù cho nhắm mắt thì cậu cũng có thể nhìn thấy cô.
Cậu lấy ra một chiếc váy, đặt trên giường.
Vậy con dẫn chị đi chơi nhé.
Bố yên tâm đi, con sẽ dẫn chị an toàn trở về.
Lục Tiểu Mãn dí dỏm nói.
Rõ ràng mái tóc của cô dài đến eo nhưng cả người lại đem lại cảm giác rất ngầu.
Ngực không lớn lắm.
Nhiều quá bà ta sợ Lục Cẩm Hoa không vui. 9

Vậy sau này cháu và Thành Tuấn đi bái tế dì sẽ đem theo hoa bách hợp.
Chi Chi nói một cách nghiêm túc.

Ăn xong cơm rồi thì Tiểu Mãn dẫn chị ra ngoài chơi đi.
Con không phải nói rất tò mò về chị gái hay sao? Giới thiệu luôn cho mọi người.
Không biết Chi Chi cho thằng bé uống thuốc mê gì.
Lời nói của Lục Tiểu Mãn khá có trọng lực.
Nhìn con trai thì thấy thằng bé chẳng thay đổi chút biểu cảm nào trên gương mặt...
Ăn được tận bốn bát cơm thì đúng là cái thùng cơm.
Đến lúc đó Chu Chi Chi thể nào cũng bị bẽ mặt.
Nghĩ thế nên Lục Tiểu Mãn lại cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Vóc dáng của Chi Chi cũng rất cao, chân cũng rất dài.
Nhưng ngũ quan lại cực kì tinh xảo, nhìn một cái đã thấy vô cùng xinh đẹp rồi.
Dáng người của cô ta cũng rất đẹp.
Mới chỉ mười mấy tuổi mà đã khá đẫy đà.
Mọi người đều tự ngầm hiểu với nhau như vậy.
Biết cưỡi ngựa cũng chả là gì.
Vì vậy khi nghe Tiểu Mãn nói dẫn chị gái đi chơi thì ông rất vui.
Dù sao cũng không thể để một người tuổi trung niên như ông dẫn Chi Chi đi chơi với bạn được.
Cô là kiểu người thu hút ánh nhìn của người khác một cách tự nhiên.
Dù là gặp ngoài đời hay trên tivi thì cũng vô cùng xinh đẹp.
Nhìn kĩ mới thấy các nếp uốn của váy ánh màu vàng kim.
Ngoài ra thì không có bất kì một đồ vật trang trí nào đính trên váy, chỉ là một chiếc váy trắng đơn giản.
Tất cả đều là kiểu dáng cô ta thích.
Cô ta chọn loại váy công chúa màu trắng.
Lục Tiểu Mãn rất đố kỵ với người chị gái ở nông thôn này của mình.
Từ nhỏ cô ta đã được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Lúc này Lục Cẩm Hoa mới cảm thấ8y rất chột dạ, lại cảm thấy mình thật tồi tệ.
Chi Chi không biểu hiện gì mà hỏi:
DÌ Liễu thích hoa gì ạ?
.
Cô thay bộ váy kia thì thấy rất hợp, giống như sinh ra là dành cho cô vậy.
Phần ngực cũng rất vừa vặn, không bị rộng.
Có một người mẹ như vậy thật đáng sợ.
Bà ta cứ cười như vậy thì mình không thể nào biết được rốt cuộc bà ta có vui vẻ hay không.
Dù sao bây giờ Chu Chi Chi cũng đang rất hot, vô cùng thần bí.
Trước đây còn lộ ra một đoạn phim ngắn quay cô cưỡi ngựa.
Cô ngồi trên giường nhìn Thành Tuấn.
Tiếng chị này là gọi Tiểu Mãn.
Liễu Mạch: ..6.
Thật sự là tức lộn ruột mà.
Liễu Mạch tức muốn chết nhưng bà ta vẫn phải duy trì vẻ mặt tươi cười.
Tuy rằng tính cách Chi Chi ngay thẳng, nhưng cô không ngốc.
Cậu gật đầu.

Được rồi Chi Chi.
Cậu đi tới mở tủ quần áo ra.
Có thể nó hợp với mình, nhưng không chắc hợp với Chi Chi.
Lục Tiểu Mãn xinh đẹp theo kiểu thiếu nữ ngọt ngào, ngoan ngoãn.
Chị cũng thay bộ khác đi nhé.
Lục Tiểu Mãn bày ra vẻ kiêu ngạo nói.
Lúc bố mua quần áo cho Chu Chi Chi thì cô ta cũng quấn lấy đòi bố mua cho mình.
Muốn gặp các ngôi sao cũng là chuyện quá bình thường.
Muốn thì gọi hai ba người đến ăn uống vui chơi với bọn họ.
Đều là đồ bố chuẩn bị cho cô.
Thành Tuấn đứng dậy nói:
Em đi với chị.
Hai người cùng đi lên tầng ba.
Đương nhiên là bọn họ hiểu ý của Lục Tiểu Mãn.
Cô ta chỉ muốn trêu đùa cô chị gái lớn lên ở nông thôn của mình mà thôi.
Có thể để dao vào trong.
Cũng để một đống thuốc của ông nội vào được.
Vì vậy cô ta vui vẻ đồng ý.

Vâng ạ.
Mà những lúc như vậy thì đừng nên chọc giận bà.
Hơn nữa nghĩ đến bạn bè của cô ta rất kén chọn, không phải ai cũng chấp nhận chơi cùng.
Dù sao sau này chúng ta đều là người một nhà cả.
Sau khi ổn định cảm xúc thì Liễu Mạch nói.
Lục Tiểu Mãn chỉ muốn nói:
Con không đi, Con không có người chị nào như vậy.
Nhưng nhìn ánh mắt của mẹ mình thì Lục Tiểu Mãn biết đây là biểu hiện khi mẹ mình tức giận.
Viền túi cũng có màu vàng kim.
Đường viền rất nhỏ.
Bây giờ cậu ấy không mặc váy công chúa nữa rồi.
Cậu cũng mua một vài bộ đồ.
Vì mua váy cho Chi Chi mà cậu không ngủ để học về xu hướng thời trang những năm gần đây và lý thuyết về phối hợp trang phục.
Cậu rất thông minh.
Vậy mà phong thái còn không bằng một đứa con gái ở quê.
Tay của Chu Chi Chi có vết chai, thậm chí còn không làm móng.
Ngày thường cô ta ra ngoài chơi, gọi em trai đi cùng những thằng bé không chịu đi, chỉ thích ở nhà.
Thế mà Chi Chi vừa đến cái là thằng bé lại như che chở cho con mình vậy.
Có thể đi bằng thang máy nhưng Thành Tuấn lại thích đi bộ với Chi Chi hơn.
Phòng của chị ở đối diện phòng em, giống như ở nhà chị vậy.
Gương mặt thuần khiết, tính cách lại ương ngạnh, kiêu ngạo, khiến cho cô ta rất có sức hút.
Mà Chi Chi thì ngược lại.
Cô nằm dài trên giường.
Nơi này không có một chút dấu vết nào của mẹ cô, một chút cũng không.
Đến cả màu sắc và hoa văn của ga giường cũng giống nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là phòng này hiện đại hơn một chút.
Phòng ở nhà của cô lại thiên hướng cổ xưa một chút.
Điều này cũng khó mà sửa được, dù sao cũng liên quan đến tường ngoài và trần nhà nữa.

Mẹ thích 3hoa bách hợp.
Liễu Mạch dịu dàng nói.
Chỉ cần kích thích một chút là được.
Chi Chi đáp lại một tiếng.
Cửa được mở ra.
Bên trong là một đống đồ bố đã mua cho Chi Chi.
Tất cả đều là kiểu váy bồng bềnh công chúa.
Sau này cứ gọi tớ là Chi Chi đi.
Đừng gọi là chị nữa.
Những bộ đồ kia hợp với cô ta nhưng chắc chắn là không hợp với Chi Chi.
Chi Chi không hiểu vì sao phải thay đồ nhưng cô vẫn gật đầu.
Cô ngắm chiếc váy đặt trên giường.
Đó là một chiếc váy thuần trắng.
Thành Tuấn mặc một bộ tây trang màu trắng đứng ở cửa phòng.

Chi Chi khiến Thành Tuấn phải kinh diễm.

Dù rằng trong tiềm thức của cậu thì Chi Chi đã rất xinh đẹp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.