Chương 3


Số từ: 5893
Dịch: Moguka Nguyễn
Nguồn: NXB Văn Học
"Bởi vì con của tiểu thư – Dịch Cảnh Dương." Một lần nữa trên mặt Sở Vong hiện lên vẻ kính trọng, "Ngài ấy là thiên tài vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi mốt. Ngài sáng lập rất nhiều học thuyết sinh hóa vĩ đại. Ngài lãnh đạo chúng tôi chiến đấu với người máy. Hiện nay tình hình chiến tranh giữa hai bên đang chiến đấu rất gay cấn, đối phương đã có dâu hiệu bại trận. Chúng tôi được biết bọn họ sẽ phái tổ Hắc Diệu quay lại hai mươi năm trước, tức là năm 2006 này để giết mẹ của ngài ấy - tức là tiểu thư, với ý đồ cải biến kết cục cuộc chiến hai mươi năm sau. Vì vậy tôi phụng mệnh chủ nhân, mang theo hai người bọn họ đến bảo hộ tiểu thư tới khi chủ nhân được sinh ra."
"Anh... Anh..." Tôi lần thư hai cứng họng, "Nhưng hiện tại tôi đến cả bạn trai cũng không có, cho dù bây giờ kiếm một người đàn ông để sinh con thì đến năm 2026 nó mới mười chín tuổi, một đứa nhỏ mới thành niên lãnh đạo mọi người chiến đấu?"
"Trước khi đến đây tôi cũng từng nghĩ tiểu thư đã có con." Sở Vong cười nói, "Quả thật chủ nhân rất trẻ, chúng tôi cũng không rõ tuổi thực của ngài, Song đây cũng là niềm kiêu ngạo của chúng tôi."
"Bọn họ muốn giết tôi sao?"
"Không chắc lắm." Sở Vong nói, "Có thể trực tiếp giết tiểu thư, hoặc cho cô uống loại thuốc gì đó, cũng có thể sẽ cắt buồng trứng và tử cung... Nói chung chỉ cần khiến chủ nhân không xuất hiện trên thế giới này là được."
Tôi lạnh cả tim, thật quá kinh khủng! Nhân vật nữ chính quả là không dễ đóng! Tôi chợt nghĩ đến kết cục cỉa các câu chuyện, nữ chính thường cùng nhân vật nam đến cứu mình nảy sinh tình cảm!
Vậy tôi và Sở Vong...?
Tôi vội vàng gạt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, không phải tôi sẽ sinh con với Sở Vong đâu nhỉ? Nhưng thời gian đâu còn nhiều, tôi biết đi chỗ nào kiếm một đứa? Chẵng lẽ nhận nuôi?
Hà Khiêm Dương là không thể rồi. Anh ta không yêu tôi nữa, có lẽ còn chưa từng yêu tôi cũng nên.
Vừa nghĩ tới anh ta, ngực tôi lại đau nhói, lắc đầu, cố gắng đẩy ý nghĩ ấy ra, tôi hỏi: "Cha của con tôi là ai?"
"Không biết." Sở Vong lắc đầu, "Toàn bộ cả thế giới đều không biết. Kì thực sự tồn tại của tiểu thư cũng là một bí ẩn."
Trong đầu tôi, một ý nghĩ bỗng lóe lên như tia chớp, nó khiến tôi bất an. Tôi tự nhủ phải nhẫn nại, theo phép lịch sự thù nên nhẫn nại, nhưng bản năng lại khiến tôi thốt ra.
"Các người là người máy?" Vẻ ngoài tuấn mĩ, cơ thể lạnh lẽo, đôi mắt không hề mang chút tình cảm... Tôi nhìn Sở Vong chằm chăm.
"Không, dĩ nhiên không phải." Trên mặt Sở Vong hiện lên vẻ khinh bỉ, như thể người máy là một tồn tại thấp hèn và đáng khinh!
Chẳng biết vì sao, tôi thở ra một hơi.
"Bọn họ hẳn chưa đi xa đâu, có lẽ đang mai phục ở nơi nào đó. Chúng ta tạm thời án binh bất động." Sở Vong tiếp tục nói.
Triển Trãm bắt đầu sửa chữa phòng ốc, Bạch Huyễn Tư mở máy tính bố trí lại hệ thống phòng ngự. Sau cuộc đại chiến sáng nay, song phương đều cần nghỉ ngơi để điều chỉnh, bổ sung vật tư. Tôi ngồi ngoài hành lang lầu một, nhìn mặt trời tà tà về Tây.
Sở Vong ngồi xuống cạnh tôi.
"Nghĩ gì vậy?" Anh ta hỏi.
"Không biết, đầu rỗng không." Tôi cười cười, "Cho tới giờ tôi chưa từng muốn trải qua những điều ly kỳ như vậy. Thậm chí tôi còn không biết mình nên khóc hay nên cười nữa."
"Cô rất dũng cảm." Anh ta nói, "Hôm qua khi ở nhà hàng tôi đã thấy, quả không hổ là mẹ của chủ nhân."
"Ha, ha, chỉ là vì quá sớm phải tự mình giải quyết mọi chuyện, nên luôn luôn cố giữ bình tĩnh mà thôi." Tôi cười khổ.
"Cô trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ gặp một người phụ nữ ba mươi, chín chắn và quyến rũ."
"Ồ! Tương lai tôi sẽ rất chín chắn và quyến rũ mà." Tôi cười. Anh ta ngẩn người, khóe miệng lại cong lên.
"Tôi vốn tưởng mình không có ham muốn với phụ nữ." Sở Vong lẩm bẩm, "Xem ra không phải vậy."
"Hử?"
Đột nhiên anh ta vươn tay nắm chặt cằm tôi, động tác rõ ràng không nhanh nhưng tôi lại dường như không thể tránh.
Anh ta nghiêm túc đánh giá: "Tôi xác định, cô là người phụ nữ có khả năng kích thích hormone của tôi phân bố."
Sao lời này...
"Anh đừng có linh tinh, tôi không phải loại dễ dãi." Tôi chỉ có thể lấy hai tay che ngực, phá vỡ bầu không khí mờ ám này.
"Tôi đã từng gặp nhiều phụ nữ đẹp hơn cô, bốc lửa hơn cô, thông minh hơn cô." Anh ta nghiêm túc đặt vấn đề, "Bản năng của động vật đúng là thứ mà logic không thể lý giải được."
Tôi phản đối: "Tốt xấu tôi cũng là một cô gái xinh xắn đáng yêu, trẻ trung hoạt bát, trong trường cũng có cả tá người theo đuổi đấy. Sao lại không lý giải được chứ?" Vừa thốt ra, tôi lập tức đỏ mặt. Trời đất, đầu óc thành một đống đậu phụ mất rồi!
"Chúng ta mới quen biết đến ngày thứ hai." Sở Vong tỏ ra nghi hoặc chứ không phải động tâm, "Nhưng dường như tôi đã biết cô cả thế kỷ."
"Sở Vong, tôi có thể hiểu là anh đang tán tỉnh tôi không?" Tôi đánh bạo hỏi.
"Không phải." Mặt anh ta bỗng dưng đỏ một cách kỳ lạ, "Tôi chỉ là muốn cô."

...

Hai mắt anh ta như có lửa, nhìn tôi chằm chằm. Trời ơi, cứ nhìn như vậy, tôi sẽ không chịu nổi đâu! Hồi còn yêu Hà Khiêm Dương, cả hai đều rất mơ hồ rất kiềm chế, ai lại thẳng thừng thế này....
Thôi được, cũng không thể phủ nhận là, cái nhìn chăm chú của ấy khiến tôi vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.
Tôi khó khăn lên tiếng: "Có phải anh quá sùng bái con trai tôi nên tiện thể thần thánh hóa tôi? Rồi phát triển thành dục vọng? À thì, chẳng phải đàn ông đều muốn làm vấy bẩn nữ thần trong lòng sao? Tôi tuy không phải là nữ thần, nhưng tốt xấu gì cũng là mẹ của nam thần trong lòng anh."
Anh ta ngẩn người, rồi bổng nhiên bật cười, cười thật to đầy sảng khoái. Tiếng cười vang vọng, khiến cho Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư ở trong phòng phải kinh ngạc.
"Cô thật sự là..." Sở Vong lại đột nhiên vươn tay, ôm lấy vai tôi. Lập tức toàn thân tôi cứng đơ, cơ nên đẩy ra, cự tuyệt không? Nhưng khi anh ta cọ cằm lên tóc tôi, tôi cảm thấy toàn thân như tê dại, không thể nhúc nhích. Hơn nữa, anh ta mạnh mẽ như thế, dẫu tôi muốn động cũng không được...
"Bốp! Bốp! Bốp!" Tiêng vỗ tay giòn giã từ phía trước vang lên, Sở Vong buông tôi ra, ngẩn đầu.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không từng mong muốn sẽ có lần thứ hai gặp lại cô gái ấy – Mạc Cẩm Hân.
Ở trước nhà, trong vòng tay một người đàn ông khác, vào lúc tôi thấp thỏm bất an nghĩ xem có nên chào đón một tình yêu mới hay không, thì cô gái nhận được tình cảm của người tôi từng yêu tha thiết xuất hiện, mặt đầy châm chọc.
Sự xuất hiện của cô ấy tựa như một thanh kiếm bén ngọt, đâm xuyên qua những mờ ám, những dục vọng giữa tôi và Sở Vong.
Cô ấy đứng cách chúng tôi vài mét, mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời, vẫn đẹp kinh người như trước đây. Cô ấy nói từng chữ từng chữ: "Thì ra cô thay đổi rồi!"
Sở Vong bình tĩnh nhìn cô ấy, có lẽ anh ta đã sớm nhận ra sự có mặt của Mạc Cẩm Hân.
Tôi thay đổi ư? Tôi thay đổi sao?
"Mạc Cẩm Hân." Tôi dùng hết sức bình sinh nén thứ đang cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, "Chẳng phải các người đi Mỹ rồi sao? Cô tới đây làm gì?"
"Ha ha ha!" Mạc Cẩm Hân cười, nụ cười xinh đẹp quyến rũ, cô ấy luôn đẹp như vậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua tôi, dừng lại trên người Sở Vong. Cô ấy nói, "Đúng vậy, chúng tôi hiện giờ rất thắm thiết. Lần này tôi đến là để xem người từng thầm mến hkd đang ra sao, liệu có phải vẫn cô đơn lẻ bóng khiến anh ấy ây náy. May mà cô cũng có người yêu rồi, tôi không phải lo anh Dương sẽ mềm lòng nữa."
"Mạc Cẩm Hân, cô đừng quá đáng." Tôi chậm rãi nói, móng tay đã cắm sau vào lòng bàn tay, "Cô là người anh ấy thật lòng yêu thương, tôi cũng thật tâm chúc phúc hai người. Cô yên tâm, anh ấy sẽ không mềm lòng với tôi. Anh ấy đã nói với tôi, cô là người anh ấy yêu nhất."
Bằng không, sẽ chẳng vào lúc đã cho tôi thật nhiều mộng tưởng, vào lúc tôi cho rằng anh ngầm thừa nhận quan hệ của hai đứa, lại nắm tay cô bước đi.
"Tốt, tốt lắm." Mạc Cẩm Hân quay người, cất bước, bỏ đi. Cô ấy vừa đi vừa nói: "Phải cố gắng sống hạnh phúc nhé, có thế thì chúng tôi mới hạnh phúc được."
Bóng dáng cô khuất sau ngã rẽ. Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư từ nãy đã nghe thấy, bước ra đứng cạnh tôi, quan tâm nhìn tôi.
"Vì sao cô ấy còn tới đây? Kỳ thực tôi đã không sao rồi, nhưng sao cô ấy lại tới?"
"Đừng khóc." Sở Vong vụng về lau nước mắt cho tôi. Ngón tay anh thô ráp, khiến tôi cảm thấy đau rát. Cơn khó chịu như trào dâng trong lòng, tôi òa khóc. Dẫu biết như vậy chẳng được gì nhưng thực sự tôi không thể khồng chế được, chỉ muốn khóc to một trận.
Vì sao khi còn bé, cha lại bỏ chúng tôi, đi tìm tình yêu chân chính của mình?
Vì sao ngay trước kỳ thi tốt nghiệp trung học của tôi, mẹ lại mắc bệnh nặng qua đời?
Vì sao một Hà Khiêm Dương xuất chúng và tốt bụng như vậy lại trêu chọc một người bình thường như tôi? Rồi sau khi đã trêu chọc, lại không hề báo trước bất kỳ lời nào, nắm tay hoa hậu giảng đường ra nước ngoài?
Vì sao tôi lại phải trốn tránh sự truy sát của người máy đến từ tương lai? Mà thậm chí ai là cho của con tôi, tôi cũng không hay biết?
Tôi đã cố hết sức, để cuộc sống của mình được thanh tĩnh và lý trí, nhưng sao số phận lại hết lần này đến lần khác bóp nát yên bình của tôi khổ cực xây nên?
Tôi đã cố hết sức, để cuộc sống của mình được thanh tĩnh và lý trí, nhưng sao số phận lại hết lần này đến lần khác bóp nát yên bình của tôi khổ cực xây nên?
Tôi...
"A!" Tiếng hô kinh ngạc của Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư vang lên bên tai, đôi môi lạnh lẽo của Sở Vong đã áp lên môi tôi, anh ta nắm chặt bã vai tôi, không cho tôi né tránh. Đường cong trên mặt anh ta, dưới ánh sáng vàng rực của trời chiều, càng trở nên đẹp đẽ. Lưỡi anh ta cạy môi răng tôi, dấn vào sâu trong, triền miên, thỉnh thoảng lại đảo qua môi tôi hôn từng chút từng chút.
"Đừng... " Trong mắt anh ta, dày đặc những đam mê và thương tiếc, anh ta không nghe thấy được.
Đến lúc Sở Vong buông tôi ra, Triển Trãm và Bạch Huyễn Tư không biết đã đi đâu mất. Trong mắt anh ta vẫn tràn ngập đắm say như vậy, lại dường như còn vương chút khao khát chưa tan.
"Anh không được... "
Lần thứ hai anh ta cúi đầu, hôn xuống. Bàn tay đặt trên vai tôi chậm rãi chạy quanh khám phá. Tôi chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, thời gian ở bên Hà Khiêm Dương chỉ có đôi lần hôn môi. Những đụng chạm của anh ta khiến cả người tôi nóng rực. Cảm giác ham muốn xa lạ khiến tôi không thể kiềm chế. Sự sợ hãi tử vong lẫn nổi tuyệt vọng về cuộc sống khiến tôi muốn trầm luân một lần... Tôi vươn tay, ôm lấy lưng anh. Anh ta run lên, hôn tôi càng mạnh hơn.
Là người xa lạ cũng được! Là do hormone cũng được! Những phòng tuyến bao quanh tim tôi, từng cái từng cái vỡ tan. Tôi chỉ biết rằng, lúc này đây, con người này có thể khiến tôi thêm kiên cường.
Đến khi tôi lấy lại tinh thần, Sở Vong đã ném tôi lên giường trong phòng ngủ. Anh ta hung hãn sập cửa, lao đến.
"Dịch tiểu thư! Dịch tiểu thư!" Anh ta thì thào tên tôi, "Tại sao có thể như vậy?"
Một tiếng chuông vang lên lảnh lót. Chuông điện thoại di động của tôi, ở trong túi quần. Mà quần áo, đang bị anh cởi phân nửa. Anh ta ngẩn người giây lát, sau đó vùi đầu hôn lên ngực tôi.
Thoáng chốc, tôi tỉnh táo lại. Trời đất, tôi đang làm gì thế này?
"Không được!" Tôi đẩy ra, anh ta vẫn không rời, trước ngực tôi truyền tới một đợt te dại, nháy mắt lan ra toàn thân.
"Vừa rồi là do tôi hồ đồ, anh buông ra đi." Tôi vung chân đá đá anh ta, "Tôi không muốn, anh làm vậy là cưỡng gian! Tôi là mẹ của chủ nhân anh! Tôi ra lệnh cho anh buông tôi ra!"
Sở Vong quả nhiên cứng người, rồi thả tôi ra. Anh ta đứng thẳng dậy, áo đã cởi, để lộ ra thân thể gầy mà rắn chắc, dây lưng đã kéo ra, nút quần cũng... Tôi không khá hơn là bao, áo tuột phân nửa, quần cũng cùng tình trạng. Thiếu chút nữa chúng tôi...
"Xin lỗi..." Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Anh ta vươn tay giúp tôi chỉnh lại quần áo, hôn lên trán tôi một cái, nói: "Sau này tôi sẽ tận lực khống chế bản thân."
Tôi gật đầu: "Tôi cũng không phải, vừa rồi không kiểm soát được tâm tình nên đã mượn anh để gửi gắm."
Anh ta cười một cái: "Đúng vậy. Là tôi vọng tưởng rồi. Hơn nữa cha của chủ nhân không thể là tôi."
Nhìn anh ta đi ra cửa phòng, tôi cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh ta... rất đáng thương.
Cầm điện thoại lên, trong đó có một tin nhắn mới từ một số lạ: "Hôm nay Mạc Mạc đến tìm em. Rất xin lỗi, mong rằng không ảnh hưởng đến cuộc sống của em."
Tôi không trả lời. Hà Khiêm Dương, đôi tình nhân các người thật là kỳ cục.
Tôi cùng Bạch Huyễn Tư ngồi trên sô pha trong phòng ngủ.
"Thế giới năm 2026 khác nhiều so với bây giờ không?" Tôi tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi." Cô ấy nở một nụ cười xinh đẹp nhìn tôi, "Sự tiến bộ về khoa học kỹ thuật của nhân loại trong hai mươi năm là không thể lường nổi. Nhà nào cũng trang bị chip thông minh. Trong nhà cô bây giờ... đúng là hơi lạc hậu quá!" Tuy làm bộ rất nghiêm chỉnh nhưng tôi vẫn nhìn ra được nét kinh ngạc trong mắt cô.
Sau chuyện cùng Sở Vong lửa gần rơm thiếu chút nữa bốc cháy dữ dội hôm qua, cô ấy cùng Triển Trãm cứ dùng ánh mắt mơ màng ấy nhìn tôi. Mà Sở Vong vẫn như trước, nghiêm nghị và lạnh lùng. Hia người này không dám trực tiếp hỏi anh ta, đành ra sức quan sát tôi.
Tôi đành kiếm chuyện dời sự chú ý của cô nàng đi: "Con tôi là người thế nào?"
"Con trai của tiểu thư rất vĩ đại! Những học thuyết về chuyển hồn, bổ sung năng lượng chính – phụ của ngài ấy đã cải tiến toàn bộ thế giới sinh hóa. Chúng tôi nguyện thề suốt đời trung thành tận hiến cho chủ nhân, vì ngài đã cho chúng tôi cơ hội sống lại. Chỉ có chủ nhân mới có thể khiến chúng tôi trở thành chiến sĩ ưu tú nhất." Cô ấy nói "sống lại" là chỉ địa vị xã hội ư? Xem ra hai mươi năm sau con tôi là một nhân vật hô phong hoán vũ đây, tôi hí hửng.
"Ồ! Vậy bộ dáng nó thế nào? Có giống tôi không?" Tôi hiếu kì.
"Giống, rất giống! Hai người đều rất oai phong." Bạch Huyễn Tư khẳng định. Oai phong? Tôi oai phong chỗ nào? Lời cô nàng căn bản khó tin nổi.
"Phải rồi, cô và Triển Trãm..." Tôi tò mò, "... là một cặp à?"
"Không phải đâu." Bạch Huyễn Tư buồn cười nhìn tôi, "Vì soa cô nghĩ vậy?"
"Chẳng phải hai người ngủ cùng phòng đó sao?" Tôi hỏi lại, sáng nay tôi rõ ràng thấy họ đi ra từ cùng một phòng.
"Ừm, chúng tôi chỉ giúp nhau giải quyết thôi, tiểu thư suy nghĩ nhiều quá rồi." Bạch Huyễn Tư nhìn ra nghi vấn của tôi, giải thích, "Chúng tôi chỉ là đồng đội, không phải người yêu. Chúng tôi không cần người yêu."
Cũng phải ha, đến năm 2026, nhân loại không biết đă cởi mở thành cái dạng gì rồi. Không biết Sở Vong liệu có giống Bạch Huyễn Tư không nhỉ? Người đàn ông lạnh lẽo như nước ấy...
Cô ấy lại hưng phấn nói: "Tiểu thư, cô thật là lợi hại nha! Lại có khả năng khơi dậy ham muốn của thủ lĩnh. Thủ lĩnh chưa từng có quan hệ với đồng sự nữ trong đội, chúng tôi còn tưởng anh ta bất lực hoặc gay kìa. Nhưng hôm qua tôi thấy ánh mắt anh ta như thể muốn ăn tươi cô vậy. Cô không hổ là mẹ của chủ nhân! Mị lực vô biên, sửa dở thành hay."
Tôi nhìn Bạch Huyễn Tư đang vun loạn thành ngữ, thử dò xét: "Nhỡ anh ta yêu tôi thì làm bây giờ? Lẽ nào tôi sẽ sinh con cho anh ta?"
"Yêu?" Bạch Huyễn Tư nhíu mày, "Không thể đâu, thủ lĩnh sẽ không yêu ai."
Đúng vậy, từ đầu tới cuối, anh ta chỉ nói là ham muốn. Một ham muốn đối với một người vừa quen chưa được ba ngày. Tôi đã suy diễn quá nhiều rồi.
Vì vậy tôi quyết định, giữ khoảng cách với anh ta.
"Thực ra nha, có một lần chủ nhân từng bảo, thủ lĩnh kì thực là một người rất đau khổ." Bạch Huyễn Tư nói, "Thủ lĩnh trông rất mạnh, tôi chưa từng thấy anh ta đau khổ bao giờ." Ánh mắt cô chợt sáng lên, "Chỉ có tiểu thư, chỉ trước mặt cô, anh ta mới bộc lộ nhiều biểu tình như vậy!"
Lòng tôi chợt dâng lên một tia vui mừng, một tia thất vọng, một tia buồn bã. Sở Vong... Tôi bỗng mềm lòng, con người người đau khổ theo lời con tôi ấy, người bảo hộ tôi, thực ra là thế nào?
Năng suất làm việc của Triển Trãm rất đáng phục, chỉ hai ngày ngắn ngủi cậu ta đã lắp đặt ổn thỏa toàn bộ thiết bị trong nhà, không biết kiếm đâu ra nhiều thứ như vậy nữa. Bạch Huyễn Tư cũng bố trí xong hệ thống phòng ngự mới.
Sở Vong ngoại trừ thời gian chế thuốc, còn lại hầu như đều ở bên cạnh tôi. Một người đàn ông tuấn tú phi phàm như vậy ngày đêm cận kề thực sự khiến tôi... hoảng hốt. Cũng may đã sớm nhận ra anh ta chỉ là có ham muốn cháy bỏng với tôi, mà anh ta cũng khôi phục vẻ lạnh lùng thường có, hai chúng tôi vẫn bình an vô sự.
Hôm nay, tôi vẫn ngồi ngẩn người trên sô pha như thường lệ, Sở Vong đột nhiên lẩm bẩm một mình: "Bọn họ lẽ ra nên tới rồi. Tổ Hắc Diệu không có A Ngõa, mất hai ngày thương lượng đối sách cũng đủ rồi đi."
A Ngõa – nghe nói là thủ lĩnh Hắc Diệu, kẻ mạnh nhất trong số năm người của đội, chủ kém Sở Vong một chút. Hăn ở lại năm 2026, giúp thủ lĩnh người máy tiến hành những tranh đấu sau cùng. Đây cũng là nguyên nhân ba người họ dám ôm cây đợi thỏ.
Kì thực, tôi nghĩ, Sở Vong là một người rất tự phụ.
Như để hưởng ứng lời anh ta, tiếng chuông cửa chợt dồn dập vang lên.
Ba người cấp tốc nhìn nhau, nhanh chóng về vị trí. Sở Vong tới ngồi cạnh tôi.Triển Trãm một tay tiểu liên, một tay súng ngắm, bận rộn vẫn ung dung. Bạch Huyễn Tư gõ gõ bàn phím, tôi nhận thấy chung quanh cửa chính thoáng hiện một tấm lưới đan bằng những tia sáng đỏ, lóe lên rồi chợt biến mất.
Song Triển Trãm nói: "Hẳn không phải bọn họ. Bọn họ đâu có lịch sự như vậy."
Chuông cửa lại vang lên một hồi, sau đó giọng nói quen thuộc truyền tới: "Thiếu Hàn, cậu có trong đó không? Nhanh mở cửa cho tớ!"
Tôi vui vẻ nói: "Là Thanh Oánh." Rồi đứng lên định ra mở cửa, Sở Vong giữ thắt lưng tôi, trầm giọng nói: "Triển Trãm." Triển Trãm cầm súng tiến ra cửa.
"Là bạn tôi mà!" Tôi la lên.
"Tôi chỉ phụ trách tính mạng của tiểu thư." Sở Vong kiên định nói.
Thôi được! Tôi nhượng bộ: "Triển Trãm, nhờ cậu thu súng lại!"
Cửa mở, Thanh Oánh lo lắng đầy mặt chạy vọt vào, gương mặt xinh đẹp không giấu được quan tâm ấm áp: "Thiếu Hàn, cậu..." Thấy Triển Trãm, cô đề phòng hỏi: "Anh là ai?"
Triển Trãm cười khẽ một tiếng, tôi cảm thấy đau đầu: "Thanh Oánh, giới thiệu với cậu, đây là Triển Trãm, Bạch Huyễn Tư, Sở Vong. Bọn họ là... ừm... bạn tớ."
"Bạn?" Hứa Thanh Oánh nghi hoặc, hai chúng tôi thân nhau nhất, đột nhiên ở đâu đó nhảy ra ba người bạn lạ mặt, đương nhiên cô không tin.
"À ừm... có vài việc phải nhờ bọn họ xử lý giúp." Tôi hàm hồ cho qua, "Cậu về đi, sau này tớ sẽ giải thích."
"Mấy ngày trước tớ đột nhiên ngã bệnh, là cái ngày chúng ta đến Lộc Cảng ấy. Hôm nay về trường mới phát hiện cậu đã xin nghỉ học. Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại bảo lưu? Gọi đến nhà cậu thì không ai nghe, gọi vào di động cũng tắt máy." Hứa Thanh Oánh bắt đầu nóng nảy.
Phải giải thích thế nào đây, lần trước Bạch Huyễn Tư phát hiện tôi nhận tin nhắn bèn nói với tôi, nếu có tín hiệu điện thoại truyền ra, khả năng bọn người của tổ Hắc Diệu sẽ theo tín hiệu này khống chế hệ thống phòng ngự của chúng tôi, vì thế di động bị cưỡng chế tắt máy.
"Thiếu Hàn..." cô ấy nhìn tôi, ánh mắt dò xét, tôi biết Thanh Oánh đang muốn hỏi, liệu có phải mình có điều khó nói?
"Tớ không sao, cứ tin tớ. Mau về đi." Tôi nói.
Thanh Oánh càng không chịu. Trước nay cô ấy luôn là người mơ hồ với mọi thứ nhưng lại rất thiện lương và chấp nhất, đã nhận định điều gì sẽ không chịu thay đổi.
Thanh Oánh càng không chịu. Trước nay cô ấy luôn là người mơ hồ với mọi thứ nhưng lại rất thiện lương và chấp nhất, đã nhận định điều gì sẽ không chịu thay đổi.
"Không." Thanh Oánh cười, "Tối nay tớ ngủ ở đây." Cô nhìn tôi, "Thiếu Hàn, có chuyện gì chugns ta cùng nhau đối mặt."
Tôi đi tới, cầm tay cô ấy.
Ba người Sở Vong không có bát kỳ ý kiến gì, tôi coi đó là ngầm cho phép.
"Hai người... " Thanh Oánh giật mình hít sâu một hơi, nhìn Sở Vong thản nhiên đi vào phòng ngủ của tôi. Tôi xấu hổ muốn chết. Mọi lần Thanh Oánh đều ngủ cùng tôi, nhưng hôm nay vừa đề cập đến điều này đã bị Sở Vong từ chối thẳng thừng.
"Thanh Oánh, chuyện không phải như cậu thấy đâu, cậu phải tin tớ." Tôi nói.
"Tớ biết." Thanh Oánh nắm chặt tay tôi, nhìn tôi và Sở Vong đi vào phòng, đóng cửa lại.
"Hay là ngày mai tôi nói sự thặt với cô ấy?" Tôi hỏi Sở Vong.
"Thế à? Cô muốn bọn Hắc Diệu có thêm một mục tiêu truy sát nữa?" Sở Vong nhướng may, nói, "Tối nay tôi ngủ cùng giường với cô."
"Hả? " Tôi lập tức bẫn quách, một loạt hình ảnh gợi cảm lũi lên não, khiến tôi nghĩ đến hơi ấm của môi lưỡi anh ta trên da thịt mình.
Anh ta nghiêm mặt nhìn tôi: "Bởi vì đêm nay tổ Hắc Diệu có khả năng sẽ tấn công, cô phải ở trong lòng tôi mới an toàn nhất."
Đêm lạnh.
Lần đầu ngủ trong lòng một người khác giới, tôi như nằm trên đống lửa. Sở Vong cố định tư thế nghiêng người ngủ kề bên, thân hình cao lớn vây lấy tôi, vũ khí tùy thân của anh ta – cây súng rocket, đặt ngay cạnh tay.
Dù gần như vùi vào trong ngực người này nhưng tôi vẫn không nghe được nhịp tim anh ta – có lẽ bởi do tim tôi nổi trống quá dồn dập. Dáng người anh ta cao ráo thon chắc, tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đúng vậy, anh ta hút thuốc, đôi khi châm một điếu, nhẹ nhàng hít một hơi, giữa hàng lông mày lơ đãng hiện nét sầu bi, sau đó dường như không phát giác được những biểu lộ của chính mình, lại khôi phục vẻ lạnh băng hờ hững.
"Anh từng gặp chuyện gì đau lòng lắm sao?" Rốt cuộc tôi không nhịn được, thấp giọng thở dài, tuy rằng anh ta đã ngủ say.
Không ngờ anh ta chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi đen đặc sáng dị thường: "Cô nói gì?"
"Tôi chỉ thấy làm lạ," tôi dịu dàng nói, "Vì sao đôi khi anh lại lộ vẻ đau thương như vậy?"
"Đau thương?" Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ từng nét kinh ngạc chuyển thành nực cười trên mặt anh ta, "Từ khi nào tôi khiến cô nghĩ đến hai chữ đau thương? Lẽ nào một chiến sĩ ưu tú như tôi vẫn không thể khiến cô tin tưởng?"
Thôi thôi, mỗi người đều có những vết sẹo trong tim không muốn để người khác nhìn, tôi nhiều chuyện mà làm gì?
Tôi cười sáng lạn: "Tôi hiểu lời anh rồi." Anh ta ngẩn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, tựa như khoảnh khắc thất thần và lời thì thào tâm tình kia chưa từng tồn tại.
Tôi dám chắc rằng, hẳn phải là một cô gái xinh đẹp, thông tuệ phi thường mà tình bạc như vôi mới có thể khiến Sở Vong ưu tú như vậy ảm đạm buồn thương! So người đó, tôi chẳng qua chỉ kích khởi dục vọng thân thể anh mà thôi!
Trái tim tuy khó chịu nhưng trú ngụ trong lòng anh ta khiến tôi thấy bình yên lắm.
Dần dần, cơn buồn ngủ rũ xuống như sương.
Không biết qua bao lâu.
Xung quanh... yên ắng quá.
"Kétttt..." Âm thanh yếu ớt nhưng chói tai truyền đến.
Cảnh giác tỉnh dậy, tôi đã thấy hai Sở Vong sáng rực nhìn ra cửa.
Mái tóc dài mềm mại, dáng người thướt tha, cô ấy đứng ngoài cửa chính.
"Thanh Oánh." Tôi khẽ gọi, đè lại bàn tay Sở Vong đã cầm súng lên.
"Thiếu Hàn." Giọng Thanh Oánh mang theo chút khiếp đảm, đôi mắt to trong suốt sáng lạ thường trong đêm tối, sáng đến chói mắt, "Tơ ngủ chung với cậu được không, tớ chưa ngủ một mình ở đây bao giờ..."
Tôi áy náy trong lòng: "Sở Vong..."
"Không có cửa đâu!" Sở Vong lạnh lùng cự tuyệt, mắt vẫn nhìn chằm chằm Thanh Oánh.
"Nhưng mà..." toi hơi giận dữ, tuy Sở Vong làm thế vì bảo hộ mình nhưng tôi cũng không thể đối xử như vậy với người bạn thân nhất này!
"Hứa Thanh Oánh," âm thanh của Sở Vong trước sau vẫn như một, lạnh băng lại ẩn một tia sát khí, "Cruel, cô cho là cấy một con chip vào đầu cô gái này để công kích Dịch tiểu thư thì tôi không dám giết cô ta sao?"
Anh ta vừa nói... gì thế?
Cruel? Chiến sĩ tàn nhẫn nhất Hắc Diệu mà bọn họn từng đề cập?
Đầu tôi bỗng trống rỗng trong giây lát, ý nghĩ đầu tiên là...
Không thể để anh ta làm hại Thanh Oánh! Tôi nắm chặt lấy tay Sở Vong.
"Buông ra!" Anh ta lạnh lùng nói, "Cruel của tổ Hắc Diệu đã cấy chip vào đầu cô ta để khống chế, cô không nhìn thấy ánh mắt cô ta sao, đó không phải là ánh mắt của con người! Tôi phải giết cô ta."
Tôi hoảng sợ quay đầu, trong đêm đen, hai mắt Hứa Thanh Oánh sáng rực, lộ ra ánh lam nhàn nhạt mơ hồ. Gương mặt dịu dàng thường ngày nay nhếch lên một nụ cười lạnh băng ngập hận ý.
Không còn kịp nữa rồi, tay cô ấy đã lộ một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng tôi!
Sở Vong ghì tôi vào ngực, giơ súng lên nhắm thẳng Hứa Thanh Oánh.
"Không!" Tôi tuyệt vọng hô to, tay nắm chặt vạt áo Sở Vong.
Một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Thân thể Sở Vong hơi chấn động. Tôi hoảng sợ ngẩn đầu, thét lên: "Sở Vong!"
Trên vai anh ta, thứ chất lỏng âm ấm, đỏ chói mắt chảy ra! Tôi quay lại nhìn Thanh Oánh, thấy cô ấy ngã trên mặt đất, đèn trong phòng đã sáng, ngoài cửa thêm một bóng người đứng khiên súng – Triển Trãm!
"Thanh Oánh!" Lẽ nào Sở Vong đã giết cô ấy rồi? Tôi hoang mang hoảng loạn trong lòng, buông Sở Vong ra, nhảy xuống đất.
"Yên tâm, tôi chỉ lấy báng súng đánh cô ta hôn mê mà thôi!" Triển Trãm quay sang Sở Vong róng to, "thủ lĩnh, anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không? Lúc đó vì sao lại chần chừ không bắn? Anh có biết nếu cô ta bắn trúng não bộ của anh.... Chiến sĩ ưu tú nhất trở nên ủy mị như vậy từ bao giờ?"
Cậu ta nóng nảy, xông lại, đẩy tôi ra, đỡ lấy Sở Vong.
Tôi bước xuống nang Thanh Oánh đã hôn mê dậy, nhìn về phía Sở Vong. Lẽ nào vì tôi cầu xin nên anh ta đã mạo hiểm không bắn Thanh Oánh?
"Triển!" Sở Vong nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói, "Tôi sẽ không để người khác tấn công điểm yếu hại của mình. Cậu quên Dịch tiểu thư là ai sao? Cô ấy là mẹ của chủ nhân! Mệnh lệnh của cô ấy chính là mệnh lệnh của chủ nhân!"
Tôi đột nhiên không sao thốt thành lời. Cảm động đan xem một nỗi buồn vô cớ. Tôi chăm chú nhìn gương mặt kiên nghị và bóng lưng thẳng tắp cùng với bả vai nhể nhại máu kia, bỗng đố kị với đứa con chưa từng gặp mặt. Nó có thể ảnh hưởng sâu sắc đến người này như vậy...
"A..." Sở Vong bỗng rên lên, hộc ra một búng máu. Dưới ánh đèn, gương mặt anh ta trắng nhợt dị thường.
"Nguy rồi." Triển Trãm bà Bạch Huyễn Tư nhìn nhau, sắc mặt khó coi vô cùng, "Chúng ta trúng kế rồi!"
"Có chuyện gì vậy?" Tôi nhìn khóe miệng còn vương máu của Sở Vong, tim như thắt lại, đau đớn quá.
"Không sao!" Anh ta thấp giọng, "Triển Trãm, đưa Hứa Thanh Oánh đến phòng bên nghỉ ngơi, sau đó lập tức đi thu dọn hành lí; Huyễn Tư, lấy con chip trong đầu cô ta ra, sau đó tăng gấp đôi công năng phòng ngự của hệ thống. Dịch tiểu thư, cô không được rời khỏi tầm mắt của tôi."
"Thủ lĩnh, đúng như tôi nghĩ?" Triển Trãm vừa nghe mệnh lệnh này, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng hơn, ôm Hứa Thanh Oánh cùng Bạch Huyễn Tư vội vã đi ngay.
Sở Vong bỗng nhìn về phía tôi: "Thủ lĩnh tổ Hắc Diệu là A Ngõa đã tới rồi! Viên đạn bắn vào tôi có độc. Loại độc tố này là loại pha chế dùng ngay, bảo quản được không quá ba tiếng đồng hồ, chỉ có A Ngõa mới có khả năng chế ra nó! Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, tôi cần một ngày mới có thể hồi phục lại. Hộp cấp cứu của tôi ở ngay trong túi." Anh ta chỉ vào cái túi du lịch. Tôi lấy hộp cấp cứu ra, giúp anh ta xử lý vết thương và băng bó lại.
"Chỉ sợ không kịp nữa rồi..." Anh ta thì thào.
Nghe vậy, tôi càng thêm hận mình quá trì độn, nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng tái nhợt, tôi nhịn không được hôn lên trán anh.
Anh ta run lên, nhìn tôi chằm chằm.
"Cám ơn." Tôi nói.
"Ừm." Sở Vong thấp giọng đáp, "Cô ra ngoài trước đi." Anh ta nhắm mắt lại nằm xuống.
Sở Vong đoán không sai, mười phút sau, biệt thự nghênh đón khách không mời.
Anh ta không hạ lệnh cho bọn Triển Trãm chống trả mà mở cửa mời bọn họ tiến vào đàm phán.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hai Lần Gặp Gỡ.