Phần kết


Số từ: 558
Dịch giả: Nguyễn Mai Trang
NXB Thời Đại
Nguồn: Sưu Tầm
Joe đi vào phòng tranh của Gabrielle và săm soi bức chân dung cô đang vẽ Sam. Đối tượng nghi vấn đang treo ngược mình trên chỗ đậu, nhìn cô. Con vật trên bức tranh sơn dầu trông giống gà gô hơn là vẹt, và nó có quầng sáng vàng rực quanh đầu trông như thể là mặt trời. Anh biết nó được xem như là khí của Sam, cũng như anh biết tốt hơn là không nên đưa ra quan điểm của mình.
"Em có chắc em không muốn vẽ anh khỏa thân thay vào kia không? Anh đang sẵn sàng lắm đây." Ngồi làm mẫu cho Gabrielle thường chuyển thành một buổi cầm những cây cọ mềm mại kia và bôi bẩn lên nhau bằng một loại màu mực không độc hại mà cô có. Nó khiến anh có một sự tán thưởng hoàn toàn mới dành cho nghệ thuật.
Cô mỉm cười khi nhúng đầu cọ vào một khoanh mực màu vàng sáng. "Em có rất nhiều bức chân dung Ngài Vui Vẻ của anh rồi," cô nói và chỉ về chồng tranh dựa vào tường. "Hôm nay em muốn vẽ Sam."
Chết tiệt, anh bị một con chim qua mặt sao.
Anh dựa một vai vào tường và ngắm Gabrielle làm việc. Họ đã cưới được ba tháng, và thỉnh thoảng anh vẫn thấy mình chỉ ngắm cô. Mẹ anh đã đúng về điều đó, anh có thể nhìn cô cả quãng đời còn lại của mình, dù cô đang vẽ, chế dầu, hay đang ngủ. Anh đặc biệt thích nhìn mắt cô khi anh làm tình với cô.
Trong một tuần nữa họ sẽ kỷ niệm cái ngày cô nghiền anh xuống bằng một lọ keo xịt tóc. Anh thực sự không có hứng thú với những buổi lễ kỷ niệm tự bịa, và ký ức ấy mang đến môi Gabrielle một nụ cười lớn hơn là nụ cười môi anh, nhưng anh vẫn sẽ kỷ niệm để làm cô vui.
Ánh mắt anh thấp xuống bụng cô, và anh mường tượng rằng, nếu anh nhìn đủ chăm chú, thì anh có thể thấy bụng cô hơi tròn ra ở nơi em bé của anh đang lớn lên. Họ đoán cô đã thụ thai cái đêm họ chuyển vào ngôi nhà mới của mình hai tháng trước. Giờ thì ngày hôm đó mới đúng là lễ kỷ niệm chứ.
Sam kêu quang quác, rồi bay từ chỗ đậu của nó tới vai Joe. Nó thở hổn hển và nhảy từ chân nọ sang chân kia.
"Mày phải tự hỏi bản thân một câu hỏi. Mày có cảm thấy may mắn không? Chà, có không - tên ngốc?"
Joe đắm đuối nhìn vợ mình, trong chiếc áo sơ mi trắng lốm đốm màu sơn. Tất cả những gì anh từng mong muốn và sẽ có bao giờ cần đến đều ở trong phòng này. Anh có một người vợ xinh đẹp mà anh yêu nhiều đến mức nó khiến ngực anh nhức nhối, một đứa bé đang lớn lên an toàn trong dạ con của cô, và một chú chim cực kỳ láo toét. Một tên đàn ông còn có thề đòi hỏi gì hơn được nữa đây?
"Có, tao có," anh nói. "Tao là một tên ngốc thật may mắn."
--º---º Hết º---º--
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hẳn Là Yêu.