Chương 10: Ma chèo thuyền giấy


Tôi nhìn thấy mà sởn tóc gáy, còn chú Tư thì vẫn đang nhìn tôi chòng chọc, miệng nở nụ cười âm trầm, lại còn phất tay với tôi như một cái máy.

Tôi giật mình sợ hãi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, tôi lập tức gào lên gọi cha tôi:
Cha, mau nhảy xuống sông đi, người lái đò là chú Tư đã chết đấy, chú ấy muốn hại cha!



Đừng có mà dọa bố đây, định lừa bố đây về chịu chết hả, còn lâu bố mới mắc bẫy mày.
Cha tôi nghe thấy tôi gọi rồi mà vẫn chẳng hề để tâm.

Mặc dù cha tôi nói thế, nhưng ông ấy cũng không ngốc. Tôi nhìn thấy cha cũng đã quay lại quan sát người chèo thuyền. Nhưng chú Tư đội nón rộng vành, lúc này đã cúi đầu xuống, nếu muốn nhìn thấy phải đi sát lại gần.


Cha, người đó là chú Tư thật đấy, cha mau nhảy xuống sông bơi về đây đi!
Tôi nôn nóng giậm chân bình bịch, lại không thể qua đó giúp cha tôi được, chỉ đành sốt ruột gào lên.

Cha vẫn không để ý đến tôi, nhưng giây tiếp theo ông ấy đã xông đến trước mặt người lái đò, xốc mạnh cái nón rộng vành của chú Tư lên, lúc này ông ấy mới sợ hãi hét lên.


Sơ Cửu, cứu tao, mau cứu tao!
Gần như cùng một lúc, tôi đã nghe thấy tiếng gào thét kêu cứu như sắp rách cổ họng của cha tôi vang lên.


Cha, cha mau nhảy xuống…
Tôi gào lên, nhưng còn chưa hết câu thì tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh dị.

Lúc này, con thuyền vừa nãy đã không phải là một con thuyền gỗ nữa, mà là một con thuyền giấy màu trắng. Đặc biệt là chiếc đèn măng-sông treo trên cọc gỗ, mới vừa rồi nó còn tỏa ra ánh đèn màu trắng, giờ đây đã biến thành màu đỏ âm u.


Sơ Cửu, cứu tao, tao không thoát ra được, mày mau xuống kéo… kéo tao….
Chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy cả cha và chiếc thuyền giấy cùng chìm xuống sông.

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, ngọn đèn màu đỏ quỷ dị đấy đã hoàn toàn biến mất dưới lòng sông.


Cha ơi…
Nhìn thấy cha tôi chìm xuống sông, hai chân tôi nhũn ra, cả người nhoài ra khỏi chỗ cầu gãy, tôi chỉ biết gào khóc thảm thiết.


Hu hu hu hu hu…


Chẳng hiểu sao lúc tôi vừa mới khóc, bên dưới cầu đột nhiên cũng có tiếng khóc vọng lên. Lúc đầu tôi tưởng đó là do tiếng khóc của tôi vọng lại, nhưng nghe kĩ một hồi, tôi lại phát hiện ra điểm lạ thường.

Đây không phải tiếng khóc của tôi, tiếng khóc bên dưới cây cầu đá này cực kì u oán, thê lương, cũng càng thêm âm trầm, người nào nghe phải cũng thấy da đầu gai gai.

Đầu tôi vẫn đang dí sát vào mặt cầu, tôi còn chưa nhìn xuống dưới cầu xem như thế nào thì đã nghe thấy ngày càng có nhiều tiếng khóc hơn. Những tiếng khóc vang lên từng đợt, nghe như tiếng kêu thét của những hồn ma, cực kỳ khó chịu.

Tôi đánh bạo nhòm thử xuống phía dưới, vừa nhìn một cái mà suýt chút nữa hồn phách cũng bị dọa cho bay mất luôn.

Trên mặt sông phía dưới chỗ tôi đang nằm bò có hàng trăm hàng ngàn chiếc thuyền giấy trôi nổi, những chiếc thuyền giấy này đều được gấp bằng giấy trắng. Trên mỗi một con thuyền giấy lại treo một chiếc đèn ma màu đỏ âm u.

Hơn thế nữa, trên mỗi con thuyền đều có một người mặc áo trắng đứng. Trẻ con có, người lớn có, người già cũng có…

Không chỉ riêng thuyền là làm từ giấy, mà ngay cả quần áo trên người bọn họ cũng được gấp bằng giấy.

Ai ai cũng đang ngước đầu lên nhìn tôi, đôi con ngươi vô hồn mà trống rỗng. Mặt ai cũng tựa như bị bôi lên một lớp vôi dày, nhưng hốc mắt lại đen sì, y như mắt gấu trúc vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, tôi đã sợ tới ngu người. Nhưng đến khi định thần lại, tôi phát hiện ra trong số những người đứng trên thuyền giấy có rất nhiều người tôi quen biết.

Hầu hết đều là người trong thôn tôi, nhưng mà họ đã mất từ lâu lắm rồi. Có trẻ con bị chết đuối dưới sông, còn có một vài người chết vì đột tử.

Tất cả đều là người chết, không có ai là người sống cả.

Bọn họ đều đồng loạt nhìn tôi, chậm rãi đưa tay về phía tôi, rồi lại cất tiếng khóc u oán, thê lương:
Tôi… chết… thảm… quá...



Á!!!


Tôi hoảng sợ hét ầm lên, da đầu tê rần. Tôi lồm cồm bò dậy, định bỏ chạy khỏi đó. Thế nhưng cánh tay không còn chút sức lực nào, rồi đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay tôi, giật mạnh tôi xuống dưới, sau đó cả người tôi rơi thẳng xuống sông.

Tùm một tiếng, cả người tôi rơi vào trong làn nước sông lạnh lẽo, tôi còn chưa kịp ngoi đầu lên, đám người này đã thi nhau vây xung quanh tôi, vô số đôi tay lạnh ngắt bóp lấy cổ tôi, không cho tôi có cơ hội ngoi lên khỏi mặt nước.

Tôi không ngừng vùng vẫy, hai tay hai chân quơ loạn xạ trong nước, tạo thành vô số bọt nước. Sau khi bị sặc mấy ngụm nước, tôi cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung.

Cảm giác nghẹn thở đó thoáng chốc bao phủ cả người tôi, trong khoang miệng thậm chí còn có tơ máu rỉ ra.

Đúng lúc tôi sắp bị nghẹt thở chết thì ngực tôi đột nhiên nóng rực lên. Giống như có miếng sắt nóng đỏ dí thẳng vào ngực tôi vậy, khiến tôi đau đến mức cả người co quắp.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có chuyện còn kì quái hơn đã xảy ra. Những hồn ma đang bóp cổ tôi đột nhiên rụt mạnh tay lại giống như bị giật điện, vội vàng tránh xa tôi ra, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi, sau đó chỉ dám đứng ở phía xa nhìn tôi.

Không còn bị ai bóp cổ nữa, tôi lập tức ngoi lên mặt nước, vừa hít được một hơi, ông nội đã xuất hiện trên cây cầu gãy, ném xuống cho tôi một đầu dây thừng, hô to:
Sơ Cửu, mau nắm chặt lấy.


Người tôi mềm oặt, không còn chút khí lực nào, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến tôi nắm chặt được sợi dây thừng, sau khi quấn dây một vòng quanh eo, ông nội liền kéo tôi lên.

Kéo tôi lên xong, ông nội đặt tôi nằm ngang trên mặt đất, không ngừng ấn lên lồng ngực tôi. Mãi cho đến tận khi tôi nôn ra được mấy ngụm nước, ông nội mới thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói:
Cầu đá bắc qua sông bị gãy, những âm hồn đột tử của thôn Ma Câu này cũng đã thoát hết ra ngoài rồi. Xem chừng trận pháp chỗ mộ mẹ cháu đã bắt đầu phát huy tác dụng, những cô hồn dã quỷ này đều bị oán khí của mẹ cháu thu hút tới đây. Gã… gã muốn nhốt ông ở thôn Ma Câu này, từ từ giày vò ông cho đến chết. Bà nội cháu đi rồi, cha cháu cũng thế, người kế tiếp có lẽ sẽ đến lượt cháu!


Lúc nói chuyện, ông nội vẫn một mực nhìn tôi. Tôi biết ông muốn nói người tiếp theo phải chết chính là tôi. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của ông, tôi cũng rất đau lòng, rất muốn an ủi ông rằng tôi không sợ chết.

Nhưng vừa mở miệng tôi mới nhận ra cuống họng đau rát vô cùng, tôi không cách nào phát ra được lấy một tiếng.


Nếu đã như vậy thì chúng ta dứt khoát không chạy trốn nữa, ở trong phòng đợi gã tự đến tìm chúng ta vậy.
Ông nội cũng không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể tử chiến đến cùng.

Mà lúc này tôi chợt nhớ lại cảnh dưới nước ban nãy, tôi nhớ trước ngực tôi có một thứ gì đó rất nóng, cũng là nó đã cứu tôi một mạng.

Nghĩ đến đây, tôi thò tay sờ vào trong quần ào, bỗng sờ được một thứ lành lạnh.

Tôi lấy thứ đó ra khỏi cổ áo, hóa ra là một miếng ngọc bội màu trắng. Ngọc bội hình tròn, ở giữa điêu khắc một vài hoa văn hình mây rất đẹp.

Ở chính giữa có một cái lỗ, chạm khắc rỗng một chữ phồn thể. Tôi biết chữ này, là chữ
Linh
!

(linh trong linh hồn)

Mà tôi cũng nhận ra miếng ngọc bội, nó là của mẹ tôi. Năm đó, chính bởi vì ông nội nhìn thấy miếng ngọc bội đeo trên cổ mẹ nên mới không cho cha tôi đụng vào mẹ, nếu không sẽ hại chết cả nhà chúng tôi.

Bây giờ nhìn lại, quả đã ứng nghiệm rồi!

Chỉ có điều, từ lúc nào mà ngọc bội của mẹ lại đeo trên cổ tôi nhỉ?

Nghĩ đến đây tôi chợt sực nhớ ra, chính là cái đêm Vương Tiểu Long mang chiếc quan tài màu đỏ đến chôn cất mẹ tôi. Ngay lúc định rời đi, tôi bỗng cảm thấy cổ tôi lạnh buốt.

Xem ra là do lúc đó mẹ đã đeo ngọc bội cho tôi.

Tôi đang nhớ lại chuyện này, ông nội như đã nghĩ đến điều gì đó, ông nhìn miếng ngọc bội, cười bảo:
Sơ Cửu, nói không chừng ngọc bội này có thể cứu cháu một mạng! Ông nội không sợ chết, chỉ là vẫn không yên tâm về cháu thôi.


Tôi thấy hình như ông nội cũng đã thả lỏng hơn trước, bèn hỏi:
Ông nội, ông định làm thế nào ạ?


Ông nội mỉm cười, nói:
Giờ chúng ta đi tìm mẹ cháu, nếu như cô ta còn giữ lại được ý thức sau cùng, ông cũng có thể giao sự an toàn của cháu cho cô ta! Đi, chúng ta lập tức đi tìm mẹ cháu!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hành Tẩu Âm Dương.