Chương 2: Thi khí hút quan tài



Vâng! Ông Ba, ông nhanh lên đấy.
Bác Cả nói được câu thì cúp điện thoại luôn.

Ông nội thở dài, kéo tôi chạy xuống núi. Trong lòng tôi cũng thấy tò mò, không nhịn được bèn hỏi:
Ông nội, rốt cuộc mẹ cháu làm sao vậy ạ?



Hầy!
Ông nội lại thở dài, nhìn tôi do dự, như thể muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng ông vẫn nói ra,
Sơ Cửu, mẹ cháu đã bị thằng cha súc sinh của cháu hại chết. Bình thường bà nội của cháu cũng đối xử không tốt với mẹ cháu, không đánh thì lại chửi. Mà người treo cổ chết có oán khí nặng nề nhất, là nhà họ Lý chúng ta có lỗi với mẹ cháu. Ông lo rằng mẹ cháu sẽ trở về lấy mạng người trong nhà nên mới dùng cách này để tiễn mẹ cháu đi. Nhưng mà ông thực sự không ngờ, mẹ cháu lại có oán khí nặng nề đến vậy, hoàn toàn không muốn rời đi.


Trước tôi còn không thấy sợ gì cả, giờ nghe ông nội nói xong, trong lòng cũng bắt đầu nao núng. Tôi cũng không hỏi tiếp, chỉ bám sát theo sau lưng ông.

Chỉ chốc lát sau, hai ông cháu đã về đến thôn. Người trong thôn hay đi ngủ sớm, mà giờ lại đang vụ mùa nên cũng ít người đi chơi nhà người khác.

Ông nội gõ cửa, bác Cả nghe được là tiếng của ông nội bèn mở cửa ngay.

Tôi thấy mấy chú bác được ông nội nhờ khiêng quan tài đều đã đứng hết ngoài sân. Thấy ông nội tôi về, mọi người vây quanh hết lại.

Tôi nhìn về phía quan tài của mẹ tôi, phía trên quan tài đã có năm sợi dây thừng với năm cái đòn khiêng.


Ông Ba, rốt cuộc thì chuyện là thế nào?
Bác Cả lên tiếng đầu tiên, ông nội khoát tay, đi thẳng về phía quan tài. Ông châm ba nén nhang, lạy quan tài rồi nói:
Mẹ Sơ Cửu à, xin cô nể mặt thằng bé mà yên tâm đi thôi. Thằng bé còn nhỏ, cô vẫn muốn nó đi theo cô sao? Lão Lý đầu tôi tôn trọng cô, nhưng nếu cô cứ quyết theo ý mình, vậy tôi cũng không phải người dễ đối phó đâu.


Lúc ông nội nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn ông, ai nấy sợ hãi ra mặt nhưng cũng không có mở miệng bảo đi về, cứ vậy mà đứng chen chúc một chỗ nhìn chăm chăm.

Ông nội tôi nói xong, lại cắm ba nén nhang trong tay vào khe hở trên đầu quan tài. Nhưng nhìn lại thì cũng rất quái dị, ba nén nhang cắm xong, đột nhiên bị rụt vào trong mất nửa.

Cái cảnh tượng quỷ dị này khiến mọi người đều tái mét mặt mày. Nhưng ông nội tôi lại thở phào trông rất nhẹ nhõm, sau rồi ông phất tay bảo:
Không sao nữa rồi, khiêng lên thôi.


Vào lúc này, ai nấy đều đã sợ tới mức, không biết phải làm sao nữa. Nghe ông nội tôi ra lệnh cái, mấy chú bác mới hoàn hồn, sợ hãi nhìn nhau, không ai dám bước tới.


Sợ cái đếch gì chứ? Tôi đây không làm gì thẹn với lòng, cũng không sợ quỷ gõ cửa, để tôi đây tới trước cho.
Bác Cả gan nhất, nói xong liền đi thẳng tới bên cạnh quan tài.

Thấy bác Cả đã đi rồi, mấy chú mấy bác còn lại cũng lục tục đi theo. Mọi người đứng chỉnh tề hai bên, mỗi bên năm người.

Bọn họ đặt đòn khiêng lên vai, đứng trung bình tấn, một tay chống gối, tất cả đều nhìn ông nội tôi, chờ ông ra lệnh.

Ông nội cắn răng, gật đầu, mở miệng nói:
Người âm lên đường, tiểu quỷ tránh xa, xuống mồ vi an, phúc cho con cháu. Lên!


Ông nội vừa hô, mấy chú mấy bác đều gồng mình đến nỗi gân xanh hằn rõ trên cổ. Tôi không hiểu bọn họ lấy sức nhiều tới đâu mà đến rắm cũng phọt cả ra vậy.

Nhưng lần này lấy sức hơi quá, quan tài bị xốc thẳng lên quá đột ngột nên lắc lư một hồi. Lúc trước mười người bọn họ cũng không khiêng lên nổi chiếc quan tài này, vậy mà giờ lại khiêng lên rất dễ dàng, như thể không tốn tý sức lực nào.

Đám người bác Cả nhìn nhau, trong lòng vừa nghi ngờ rồi lại vừa sợ hãi, ai cũng không dám mở miệng hỏi.

Còn ông nội thì vẫn bình tĩnh đi dẫn đường ở đằng trước, còn không quên nhắc nhở:
Nhớ kỹ, khi đã khiêng quan tài lên rồi thì tuyệt đối không được để nó chạm đất nữa! Nếu không, người khiêng quan tài sẽ xui xẻo cả đời.


Sau đó ông nội bảo tôi đi ra mở cổng, nhưng tôi còn chưa kịp mở thì cổng đã bị người ta đạp mở.

Là cha tôi, cùng với đám bạn xấu của ông.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng
phựt
vang lên liên tiếp, năm sợi dây thừng đều đồng loạt bị đứt.

Cả năm sợi dây thừng to bằng ngón tay cái của người trưởng thành đều đứt hết.

Quan tài của mẹ tôi rơi xuống đất cái rầm, khiến bụi đất trên sàn nhà bị thổi bay. Bác Cả với mấy chú bác khác đã sợ tới mức ngồi ngã ra đất, không ngừng lùi về phía sau.


Quan tài rơi xuống đất, cả nhà phải chết!
Sắc mặt ông nội thoắt cái trắng bệch, ông quay sang trừng cha tôi, bước lại túm chặt lấy cổ áo của ông ta, quạt cho cha tôi hai cái tát, miệng mắng:
Thằng súc sinh, mày muốn hại chết chúng tao à? Mẹ Sơ Cửu hận mày như vậy, thế mà mày còn dám về nhà? Giờ thì hay rồi, cô ta nhìn thấy mày sẽ càng không có chuyện rời khỏi đây nữa. Tao, tao chỉ muốn đánh chết mày thôi, cái thằng khốn kiếp.


Ông nội tức giận đùng đùng, cha tôi thì bị tát đến sửng sốt, gương mặt sưng đỏ, hiện rõ hai dấu bàn tay. Cha tôi nhìn chiếc quan tài rơi trên mặt đất, rồi lại nhìn sang ông nội tôi, sau đó đột ngột cười mỉa mai:
Đúng vậy, ông ngủ con dâu ông, cắm sừng lên đầu tôi, giờ ông còn định đánh chết tôi. Ông đánh đi, đánh chết tôi rồi sẽ không có ai ngăn cản ông phóng túng nữa. Ha ha ha...


Cha tôi như là đã hoàn toàn phát điên, còn ông nội thì tức giận đến trợn trừng mắt. Ông túm lấy cổ áo cha tôi, quát:
Được, hôm nay tao sẽ đánh chết mày luôn.


Ông nội đã giơ tay lên rồi, nhưng cuối cùng cũng không có giáng xuống, mà ông chỉ đẩy cha tôi ra, quát:
Cút sang nhà của mẹ mày đi, trước đầu thất đừng có trở về, không thì đừng trách tao không nhận mày. Mày làm nghiệt, tao trả thay mày, cút!


Nói cho cùng cha tôi vẫn rất sợ ông nội tôi. Bị ông nội tôi quát một tràng xong, cha tôi lồm cồm bò dậy, rời đi cùng đám bạn bè của cha tôi.

Cha tôi chạy, ông nội hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận xuống, quay sang nói với các chú các bác:
Hôm nay cảm ơn mấy đứa đã tới giúp bác. Bác chỉ xin mấy đứa nể mặt bác, không nói chuyện này ra ngoài, đừng để người trong thôn bị kinh hãi.


Các chú các bác còn chưa kịp hoàn hồn, giờ nghe ông nội cho đi, bọn họ lập tức chạy hết ra ngoài, không khác gì ong vỡ tổ, chỉ còn lại bác Cả và chú Tư không đi.

Ông nội tôi thấy hai người không đi cũng khá là sửng sốt, nhưng rồi ông bật cười, nói lời đầy cảm kích:
Bác thay Sơ Cửu cảm ơn hai đứa, xin nhận của bác một lạy!


Ông nội đang định quỳ xuống thì đã được bác Cả với chú Tư đỡ dậy, cả hai luôn mồm nói không dám nhận, sẽ tổn thọ mất.

Bác Cả hỏi tiếp luôn:
Ông Ba, cháu hiểu là ông đã làm nghề này thì nhiều ít cũng biết mấy thứ. Cháu sợ là nguyện vọng của mẹ Sơ Cửu chưa xong nên cô ấy không muốn đi, ông Ba định làm thế nào đây?



Bác cũng chưa biết!
Ông nội chán nản lắc đầu, nhưng vẫn không chịu nói ra sự thật rằng cha tôi đã giết chết mẹ tôi, ông chỉ nhìn quan tài rồi nói:
Mẹ Sơ Cửu chắc chắn phải được an táng, hiện giờ ngay cả quan tài cũng đã rơi chạm đất. Nếu còn không để cho con bé được an táng, nó chắc chắn sẽ hại người. Nếu nó thực sự không muốn đi, cái thân già này đành cõng nó đi an táng vậy.


Ông nội nói xong, run run hai tay đẩy nắp quan tài, định cõng xác mẹ tôi ra. Nhưng ông nội đẩy mãi mà nắp quan tài vẫn nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích, giống như bị hút chặt vào với thân quan tài vậy.

Bác Cả thấy thế, vội vàng chạy tới cùng với chú Tư đẩy phụ ông nội tôi. Ba người cùng đẩy thật mạnh, nhưng nghẹn đỏ mặt rồi mà nắp quan tài vẫn không hề xê xích tý nào.


Thi khí hút quan tài, đây là điềm đại hung!
Sắc mặt ông nội đã xanh mét, cả người lảo đảo ngã ra sau. Đột nhiên ông nội chạy tới gian giữa, cầm một chiếc đèn dầu với bình hương ra, đặt đằng trước quan tài, rồi dặn dò tôi:
Sơ Cửu, cháu trông chừng quan tài của mẹ cháu. Trông cây đèn cho cẩn thận, tuyệt đối không được để cho đèn tắt. Không phải sợ, cháu là đàn ông rồi.


Nói xong, ông nội không chờ tôi mở miệng đã lại quay sang nói với bác Cả và chú tư:
Thằng tư, mày chạy máy kéo ra đây. Còn Đại Ngưu, mày đi theo bác, chúng ta đi ngay trong đêm lên trên thị trấn tìm người chuyên làm vàng mã, chúng ta phải tiễn mẹ Sơ Cửu đi cho bằng được.



Được.


Ba người vừa đi, tôi liền kiếm một cái ghế ra ngồi canh quan tài của mẹ tôi. Trong gian giữa thắp đèn, nhưng tôi không dám nhìn quan tài, bèn ngồi quay lưng về phía quan tài, chờ mọi người trở về.

Nhưng đợi mãi mà vẫn chưa có ai quay về. Tôi buồn ngủ lắm rồi, thấy đèn không bị tắt, bèn ôm chặt đầu gối ngủ.

Tôi cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, chỉ bỗng dưng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tôi rùng mình tỉnh lại.

Tôi vừa mở mắt ra, lập tức thét lên vì quá sợ hãi, cả người ngã khỏi ghế, rơi bộp xuống đất. Tôi quên cả đau, chỉ biết đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mẹ tôi, ngay lúc này, đang đứng ngay trước mặt tôi. Tóc mẹ tôi rủ xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tôi còn thấy được cả vết bầm tím do cha tôi đánh để lại. Mẹ tôi mở to hai mắt, trong đó toàn là tia máu. Bà nhìn tôi chằm chằm, không hề chớp mắt.

Hình như mẹ tôi đang lau nước mắt, dù rằng tôi không nghe thấy một tiếng khóc nào, nhưng tôi có cảm giác rằng mẹ tôi đang rất đau lòng.


Sơ Cửu, mau đi theo mẹ, đi theo mẹ thì con mới sống sót được...
Ngay lúc tôi sợ tới nỗi không nói thành lời, bỗng mẹ tôi mở miệng. Giọng nói của bà âm trầm, phiêu hốt, như là có tiếng vọng lại, tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Mẹ tôi còn chìa tay ra trước mặt tôi, định kéo tôi đi. Tôi sợ hãi, không ngừng lắc đầu, lùi lại đằng sau, vừa khóc vừa nói:
Mẹ, mẹ đừng hại con, con không đi...



Rầm!


Gần như là đúng vào lúc này, cánh cổng đột ngột bị gió thổi mở toang ra. Tôi không hề nhìn thấy ai, chỉ cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo thổi vào, mang theo sương mù và lá khô, hoàn toàn không thấy rõ được cái gì.

Tôi dụi mắt, lúc này mới thấy có một người đứng ngay cổng, chính là chú Tư của tôi. Hình như chú ấy đứng không vững, cả người cứ lắc lư qua trái qua phải, đầu thì cúi gằm xuống. Tôi còn nghe thấy tiếng nước mưa nhỏ xuống tí tách.

Tôi nhìn kỹ lại thì mới thấy, trong tay chú ấy cầm theo một chiếc búa bổ củi! Tôi giật nảy mình, chờ khi tôi quay đầu lại thì đã chẳng thấy mẹ tôi đâu, còn chiếc đèn dầu ở phía trước quan tài cũng đã tắt từ khi nào không hay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hành Tẩu Âm Dương.