Chương 164: Bệnh Án
-
Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu
- Ân Tầm
- 2614 chữ
- 2022-02-04 06:25:57
Đồng Hựu mau chóng đem số điện thoại, địa chỉ của các bệnh viện lớn nhỏ, công lập, tư nhân trong thành phố cho Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ gọi điện hỏi loại trừ vài bệnh viện không có khả năng, sau đó tự mình lái xe đến những bệnh viện còn lại dò xét.
Trong lúc đó, anh lại gọi Mộ Thừa hỏi tình hình của Tô Nhiễm, nghe Mộ Thừa báo cô đang ngủ, anh cũng yên tâm tiếp tục kiểm tra.
Khi màn đêm buông xuống, anh mới tìm thấy bệnh viện tiếp nhận Tô Nhiễm năm đó.
Đó là bệnh viện công lập không lớn lắm, anh dò hỏi mới biết năm đó Tô Nhiễm gặp bất trắc ở quảng trường gần đây, đáng lẽ phải đưa đến bệnh viện của An Tiểu Đoá làm, nhưng vì bệnh nhân ở nơi đó quá tải, nên đành đưa Tô Nhiễm đến bệnh viện này.
Sau khi tới bệnh viện, Lệ Minh Vũ may mắn tìm thấy bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật năm đó cho Tô Nhiễm. Bác sĩ vẫn nhớ bệnh nhân tên Tô Nhiễm, nhưng chỉ lắc đầu tiếc nuối. Bệnh án năm đó đã bị người nhà bệnh nhân nằng nặc đòi lấy, bác sĩ nhớ nguyên nhân khiến cô sẩy thai bất ngờ là do một tai nạn xe!
Trở lại trong xe, Lệ Minh Vũ mệt mỏi tựa người vài ghế, anh giơ tay xoa trán, nhắm mắt che giấu nỗi đau.
Dù không có bệnh án, anh cũng hiểu chuyện gì xảy ra với cô.
Anh không khó mường tượng ra cảnh đó: Đêm giáng sinh tuyết rơi trắng xoá, Tô Nhiễm như một cái bóng lang thang ngồi ngoài quảng trường, nhìn thời gian trôi qua trên đồng hồ, cô lạnh run người, muốn đứng dậy đi tiếp nhưng không tránh kịp một chiếc xe chạy tới bất ngờ…
Anh cuộn tay thành quyền nhưng cố gắng thế nào cũng không thể giảm bớt nỗi đau trong lòng. Khi Tô Nhiễm gặp tai nạn, anh đang ở đâu? Anh đang ở biệt thự Bán Sơn, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, mà không hề hay biết Tô Nhiễm gặp tai nạn, thậm chí con của anh cũng mất ngay giây phút đó!
Suốt cuộc đời này, anh không thể nào tha thứ cho bản thân!
Điện thoại đột ngột đổ chuông.
Anh nghe máy, giọng nói đè thấp của Đồng Hựu vang lên,
Bộ trưởng, bộ trưởng Hạ tới đòi dẫn Hạ Đồng về, phải giải quyết thế nào đây ạ?
Hạ Đồng!
Vừa nghe đến tên cô ta, Lệ Minh Vũ chỉ mong giết chết cô ta lập tức!
Đôi mắt anh đầy tàn nhẫn, gằn giọng,
Chuyện này chắc chắn liên quan đến con cáo già đó.
Em cũng nghĩ giống anh, nếu không ông ta cũng chẳng biết tin nhanh như vậy.
Đồng Hựu nói:
Bộ trưởng, những lúc thế này anh cần phải bình tĩnh. Em biết anh rất muốn xử lý Hạ Đồng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Ông ta dẫn theo ai đến?
Lệ Minh Vũ đè nén cơn giận, hỏi Đồng Hựu.
Ông ta dẫn theo vài đồng liêu, giả vờ đến xin lỗi anh, nói Hạ Đồng không hiểu chuyện.
Lệ Minh Vũ cười lạnh,
Ông ta thích diễn kịch, vậy tôi cũng diễn cùng ông ta. Cậu cứ để Hạ Đồng về với ông ta.
Dạ. Vậy chúng ta làm gì tiếp theo?
Đồng Hựu hỏi.
Tiếp theo chúng ta sẽ làm nhà họ Hạ…xất bất xang bang!
Lệ Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi đáp, giọng anh ẩn hiện vẻ nguy hiểm đáng sợ.
Hạ Minh Hà dẫn theo đồng liêu đến đòi người là muốn cáo mượn oai hùm, vì ông ta biết chuyện Hoà Tấn Bằng nhảy lầu mà Hạ Đồng nhắc với Tô Nhiễm là bất lợi cho Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ đau xé lòng vì mất con, nhưng anh sẽ không giận quá mất khôn, tranh sống tranh chết với ông ta. Anh sẽ vui đùa từ từ với họ, để họ biết thế nào là nỗi đau đớn chua chát khi mất đi người thân, quyền thế, địa vị và danh dự.
Khi Lệ Minh Vũ về đến bệnh viện, An Tiểu Đoá đã đi trực đêm. Trong phòng bệnh, ngoài Mộ Thừa luôn trông nom Tô Nhiễm, còn có Tô Ánh Vân. Lệ Minh Vũ mệt mỏi đẩy cửa phòng bệnh, trông thấy Tô Ánh Vân, anh hơi ngây ra.
Mắt Tô Ánh Vân đỏ hoe, có lẽ bà đã khóc.
Tô Nhiễm nằm trên giường ngủ rất ngon. Dáng vẻ ngủ say sưa của cô như một đứa bé ngây ngô, vô ưu vô lo.
Lệ Minh Vũ bước vào phòng bệnh, cất cặp sách sang bên, vừa định đến gần Tô Nhiễm, giọng Tô Ánh Vân nhẹ nhàng nhưng kiên định cất lên:
Minh Vũ, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu theo tôi ra ngoài.
Nói hết câu, bà đi khỏi phòng bệnh.
Lệ Minh Vũ lặng thinh đi theo.
Vườn hoa bệnh viện lặng phắc như tờ, thỉnh thoảng mới có vài y tá đi ngang qua.
Kỳ thực lúc này đã quá giờ thăm bệnh, nếu không ngờ An Tiểu Đoá và Mộ Thừa làm việc ở đây, họ không thể vào trong.
Tô Ánh Vân dừng bước, bà nhìn chằm chằm Lệ Minh Vũ, vẻ mặt bà kích động, đáy mắt loá đầy giận dữ như quả boom nổ tung trong tích tắc! Bà run run giơ tay, tát mạnh Lệ Minh Vũ một bạt tai.
Có lẽ Lệ Minh Vũ cũng lường trước việc này, anh chỉ cau mày, bất động nhìn Tô Ánh Vân bằng ánh mắt quá đỗi phức tạp, vừa như oán giận vừa như áy náy.
Khoé mắt bà đỏ hoe, bà phẫn nộ chỉ tay vào mặt Lệ Minh Vũ,
Cậu có thù từ kiếp trước với Tiểu Nhiễm? Tại sao cậu lại hại nó như vậy hả?
Đôi mắt Lệ Minh Vũ hiện vẻ căm thù nhưng mau chóng mất tăm, anh cố nén nỗi đau xé nát ruột gan, âm thanh khàn khàn vang lên,
Xin lỗi.
Lời xin lỗi của anh chỉ giới hạn trong những thương tổn gây ra cho Tô Nhiễm. Tô Ánh Vân là mẹ của Tô Nhiễm, anh muốn nói xin lỗi với bà.
Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong?
Tô Ánh Vân tức giận,
Cậu có biết vì một người đàn ông như cậu mà Tiểu Nhiễm phải trải qua cùng một nỗi đau hai lần không, cậu còn muốn thế nào? Lẽ nào cậu muốn giày vò nó đến chết mới thôi? Tôi không hiểu cậu đối xử với Tiểu Nhiễm như thế nào? Bốn năm trước và bốn năm sau cậu đều làm hại nó!
Lệ Minh Vũ hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nổi rõ, vài giây sau anh nhìn Tô Ánh Vân,
Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ chăm sóc và chịu trách nhiệm với Tô Nhiễm.
Tô Ánh Vân đã thất vọng về anh từ lâu, mắt bà hiện ánh lệ, bà cười khinh thường, rút hai tập tài liệu từ giỏ xách ném lên người Lệ Minh Vũ…
Cậu chịu trách nhiệm? Được, tôi chờ cậu xem hết bệnh án của Tiểu Nhiễm, rồi nói vẫn chưa muộn!
Ánh mắt Lệ Minh Vũ căng thẳng. Bệnh án?
Bệnh án rơi lả tả trên cỏ, anh khom người nhặt lên, ngón tay anh run rẩy lật ra xem. Bệnh án này là thứ anh đang tìm, một phần của bệnh viện tiếp nhận Tô Nhiễm đầu tiên và một phần của Thanh Sơn.
Tô Ánh Vân nhìn Lệ Minh Vũ nhặt bệnh án, bà cắn răng, giọng bà run run,
Tôi không hiểu chuyện trong giới chính trị, cũng không hiểu lúc trước cậu cưới Tiểu Nhiễm với mục đích gì, nhưng tôi muốn cậu biết, làm đàn ông mà cậu để một người phụ nữ yêu mình trước sau vấp phải hai cú sốc giống nhau là quá thất bại! Những chuyện xảy ra với Tiểu Nhiễm năm đó đều viết rõ ràng trong này, cậu mở to mắt ra xem mình đã làm gì với nó, xem mình tàn nhẫn như thế nào!
Lệ Minh Vũ túm chặt bệnh án. Cho tới ngày hôm ngay, anh luôn muốn tìm bệnh án này để hiểu nhiều hơn về Tô Nhiễm, nhưng khoảnh khắc cầm trong tay, anh lại sợ sệt, không dám xem tới.
Từ bệnh viện Thanh Sơn đến bệnh viện tiếp nhận Tô Nhiễm, kỳ thực anh đã hiểu phần nào chuyện năm đó. Nếu nghe kể lại, có thể khả năng tưởng tượng sẽ bất giác xoa dịu phần nào sự thật đau lòng, nhưng lúc này cầm hai phần bệnh án ghi chép đầy đủ và chi tiết những việc xảy ra với Tô Nhiễm, anh mới thấy sự thật chấn động hơn điều anh hiểu rất nhiều.
Vào lúc này, anh không thể và cũng không muốn trốn tránh.
Lệ Minh Vũ mở bệnh án ra xem, cảm giác khẩn trương như mở chiếc hộp pandora bỗng lấp đầy cõi lòng…
Tập tài liệu đầu tiên là bệnh án của bệnh viện từng phẫu thuật cho Tô Nhiễm, bác sĩ thực hiện là trưởng khoa phụ sản. Trang đầu tiên miêu tả hiện trường xảy ra tai nạn giao thông. Những hàng chữ trên đó chứng minh Tô Nhiễm gặp tai nạn xe, đầu bị va đập, máu chảy quá nhiều không thể cầm. Vì vậy khi đó Tô Nhiễm phải làm hai cuộc phẫu thuật do bác sĩ khoa phụ sản và khoa giải phẫu thần kinh thực hiện.
Bệnh án cũng ghi lại quá trình phẫu thuật. Trong lúc phẫu thuật, tim Tô Nhiễm nhiều lần ngừng đập đột ngột, bác sĩ phải cứu cô từ tay thần chết hết lần này đến lần khác. Ngoài ra điều khiến các bác sĩ kinh hãi nhất là đứa bé trong bụng Tô Nhiễm!
Gái trinh lại có thai!
Đây chính là nguyên nhân làm các bác sĩ kinh hãi và chú trọng. Trong y học từng có những trường hợp như vậy, nhưng dù sao đây cũng là số ít hiếm hoi, mà bệnh viện họ lại chưa gặp bao giờ, vì vậy khi phẫu thuật, các bác sĩ đều ngẩn người.
Đứa bé trong bụng Tô Nhiễm đã chết, không lấy ra ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô. Các bác sĩ đành thọc dụng cụ qua màng trinh, tiến hành phẫu thuật.
Đọc đến đây, Lệ Minh Vũ thở hổn hển, bả vai anh run run. Anh không tài nào tưởng tượng nổi Tô Nhiễm phải chịu đựng nguy hiểm và đau đớn to lớn như thế này khi làm phẫu thuật, cũng không cách nào nghĩ ra được tình cảnh tàn nhẫn khi những dụng cụ kia chọc vào cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của cô!
Nhất định cô rất sợ, dù lúc đó không biết, thì sau khi phẫu thuật cũng đau đớn khôn xiết.
Bốn năm qua, cô phải kiên cường như thế nào để vượt qua những đau thương trong quá khứ?
Tiếp theo trong bệnh án là tình hình sau khi phẫu thuật của Tô Nhiễm và thuốc mà các bác sĩ sử dụng, cuối cùng là lời căn dặn của bác sĩ.
Tay Lệ Minh Vũ run run mở tiếp phần bệnh án của bệnh viện Thanh Sơn đầy nặng nề! Nếu phần bệnh án đầu tiên kể lại một quá trình đẫm máu, thì bệnh án đến từ bệnh viện tâm thần không chút máu me nhưng đau đớn vô bờ.
Người tiếp nhận Tô Nhiễm chính là bác sĩ Vương. Trong bệnh án, các bác sĩ khoa tâm thần dương như ghi chép theo tâm trạng, không hề có nề nếp bệnh viện, ngoài thông tin về quá trình điều trị thì còn có ý kiến của bác sĩ Vương.
Trang đầu tiên, bác sĩ Vương viết một câu thế này: Tô Nhiễm là bệnh nhân im lặng nhất mà tôi từng gặp. Nếu những người khác trông thấy, nhất định sẽ nghĩ rằng cô ấy bình thường. Nhưng trong con mắt của một bác sĩ như tôi, tình huống tâm lý của cô ấy là căn bệnh nguy kịch.
Lệ Minh Vũ đọc tới dòng này, tim anh bỗng đập mạnh, bệnh nhân im lặng nhất…
Anh chợt nghĩ đến đoạn phim mình từng xem!
Anh tiếp tục lật đến trang thứ hai. Trang này ghi lại quá trình điều trị, đánh giá ban đầu của bác sĩ Vương. Tô Nhiễm mắc chứng rối loạn lo âu và chứng OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế), khiến thế giới tinh thần của cô hỗn loạn. Đôi khi cô rất ngoan ngoãn phối hợp điều trị, đôi khi sẽ chạy trốn, không để bác sĩ và nhân viên có trách nhiệm tìm thấy. Họ thấy cô thường xuyên làm vậy nên đành canh chừng cô chặt chẽ, thời gian hoạt động tự do hằng ngày của cô không vượt quá nửa tiếng đồng hồ.
Bác sĩ Vương còn nhắc đến việc Tô Nhiễm bài xích nghiêm trọng với các màu sắc xung quanh. Cô thích ở nơi sáng sủa và phản ứng gay gắt với không gian tối tăm. Mặt khác, sau thời gian dài theo dõi, các bác sĩ cũng phát hiện cô có hành vi tự ngược đãi bản thân, trên người thường xuất hiện nhiều vết thương. Do đó, các bác sĩ buộc phải trói cô lại một chỗ.
Ngoài ra, bác sĩ Vương còn đề cập một vấn đề!
Ông ta phát hiện sau mỗi lần Tô Nhiễm tự làm mình bị thương, cô đều căng thẳng che chở bụng mình. Khi các bác sĩ trói cô, cô cũng sẽ vô thức giơ tay che bụng. Thoạt đầu, bác sĩ Vương không chú ý tới động tác này, nhưng một thời gian dài ông ta mới nhận ra rằng trong tiềm thức Tô Nhiễm vẫn tin tưởng đứa bé còn sống, bản năng người mẹ thôi thúc cô giơ tay bảo vệ con mình không bị thương.
Đọc đến đây, phòng tuyến tâm lý của Lệ Minh Vũ hoàn toàn sụp đổ!
Anh khép bệnh án, đôi mắt chứa đầy buồn phiền!
Khi anh xem đoạn phim của Tô Nhiễm ở bệnh viện Thanh Sơn, mỗi khi cô bị trói, anh đều thấy cô đặt hai tay lên che chở bụng mình! Anh không sao ngờ được hành động này của cô lại là động tác bảo vệ đứa bé!
Tay anh run cằm cặp theo nỗi hối hận và đau thương trong lòng, ngay cả động tác hít thở đơn giản cũng làm anh đau buốt.
Anh sực nhớ đến một việc!
Lần đó ở trong xe, khi anh chiếm hữu Tô Nhiễm, từ đầu đến cuối cô đều đặt tay lên bụng che chắn. Lúc ấy, anh cho rằng cô sợ đau nên mới làm vậy, chứ không hề biết thời điểm ấy cô đã mang thai!
Rốt cuộc anh đã đối xử tồi tệ như thế nào với cô?
Khi đó cô đã có con với anh, nhưng anh lại cầm thú ép buộc cô quan hệ với mình!
Vẻ mặt hối hận và tự trách của Lệ Minh Vũ đập vào mắt Tô Ánh Vân, cơn giận của bà vơi bớt. Thế nhưng tổn thương cũng đã xảy ra, lúc này hối hận và tự trách thì có ích gì? Con người sợ nhất là làm nên những chuyện khiến mình ân hận, bởi vì không có cách nào bù đắp, mùi vị ân hận đáng sợ sẽ giày vò và đeo bám suốt cuộc đời!
Một lúc sau, Lệ Minh Vũ mới lên tiếng, vẻ mặt anh khốn khổ, giọng anh khàn khàn truyền đến…
Bác hãy đưa cháu hai phần bệnh án này.