Q.10 - Chương 29: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em


Số từ: 4523
Nguồn: kitesvn
Bốn năm sau, sân bay quốc tế.
Máy bay liên tục cất cánh hạ cánh đừng đợt, cắt ngang qua bầu trời. Đài phát thanh sân bay không ngừng thông báo danh sách và cập nhật tin tức các chuyến bay.
Từng nhóm hành khách lục tục đi ra, sự ấm áp từ trong đại sảnh sân bay cũng đủ ấm để làm tan chảy tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, đã vào mùa đông, đúng vào thời điểm lễ Giáng Sinh nên ngay cả đại sảnh của sân bay cũng tràn ngập niềm vui.
Ngay sau đó, một người đàn ông bước ra, thân hình anh cao lớn anh tuấn, chiếc áo khoác dài cũng đong đưa theo bước chân, anh xoay cổ tay lên nhìn đồng hồ, chắc có lẽ cũng có chút vội vã, một tia lo lắng khắc sâu trên gương mặt vốn không có nhiều lắm dấu vết thời gian, nhưng trông anh trưởng thành và thanh lịch hơn.
Bỗng có một tiếng trẻ con sung sướng reo lên:
"Ba! "
Ngay sau đó, một bóng dáng nho nhỏ vội vã xuyên qua đám đông chạy lại.
Người đàn ông dừng bước, ngay sau đó lại bước rất nhanh về phía trước, ngay khi nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ, lập tức ngồi xổm xuống. Cậu bé như một mũi tên nhào vào lòng người đàn ông, nhưng đột nhiên lại bị người đàn ông nâng lên, để cậu bẽ cưỡi lên cổ mình. Cùng lúc, tiếng cười vang như chuông bạc của cậu bé và tiếng cười sang sảng của người đàn ông như hòa quyện với nhau.
Hai người thoải mái vui vẻ cuốn hút xung quanh, mọi người đều nhìn qua phía bên này, và có lẽ nhận ra người đàn ông, hoặc là đứa trẻ kia quá đẹp trai, khiến họ không thể rời mắt, có người thậm chí còn dừng lại dùng ánh mắt thưởng thức để xem cảnh trước mặt.
Cưỡi trên cổ người đàn ông là cậu bé độ chừng 3 tuổi, dáng vẻ lung linh anh tuấn, cùng với người đàn ông trước mắt như đúc từ một khuôn ra, gương mặt hình dáng, thậm chí là vẻ mặt đều như là bản sao thu nhỏ, nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé nếu so sánh với người đàn ông mà nói càng thêm tinh tế hơn rất nhiều.
Cậu bé có một bộ tóc rất đẹp, so với bộ tóc đen dày của người đàn ông thì tóc của cậu bé nhìn qua có chút hung hung, dày như rong biển, ánh lên một vầng sáng xinh đẹp mộng ảo. Cậu bé cưỡi trên cổ người đàn ông cười khanh khách, hai cha còn nhìn qua đều rất bắt mắt.
Vài người có lẽ là cấp dưới vội bước lên phía trước, cung kính nói: "Bộ trưởng Lệ, phu nhân cũng tự mình tới đón ngài."
Đáy mắt Lệ Minh Vũ thoạt vừa vui mừng vừa lo lắng, nhìn qua trong đám người có một phụ nữ xinh đẹp, giống như một đóa sen lặng lẽ, cho dù người nào thoạt nhìn cô cũng đều nghĩ như vậy.
Thời gian khiến cho cô trở nên càng thêm xinh đẹp, cũng thêm phần mặn mà và thanh lịch. Cô cười nhẹ, nhìn thấy chồng và con trai đoàn tụ, lại đứng yên không tiến lên, chỉ đứng nhìn, đáy mắt hiện vẻ ấm áp và hạnh phúc.
"Mẹ!" Cậu bé hớn hở vẫy tay về phía người phụ nữ, nụ cười giống người đàn ông y như đúc.
Đáy mắt người đàn ông lướt qua một sự nhớ nhung rõ nét, sải bước đi về phía người phụ nữ.
Tô Nhiễm cười, bước lên phía trước đón anh, lại ngẩng đầu nhìn con, bất đắc dĩ nói: "Cố Dương, mau xuống dưới, ba vừa xuống máy bay đã mệt lắm rồi!"
Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, vội vàng la hét đòi xuống, anh mỉm cười, đặt con xuống dưới. Ngay lập tức cậu bé nói: "Ba ơi, ba có biết là những ngày ba đi công tác, sau đó mẹ có bầu hai em bé, ba không có nhà, là con chăm sóc mẹ từ đầu tới cuối đó. "
"Rất ngoan!" Lệ Minh Vũ không kìm được liền xoa đầu con, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bụng lớn của vợ trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng ánh lên một tia đau lòng, "Không phải anh không cho em tới sân bay sao? Sao lại không nghe lời?"
Tô Nhiễm tiến lên, ngẩng đầu sửa sang lại áo anh một chút, cười cười,"Là con kêu khóc đòi tới, nói vài ngày không có anh nhớ anh muốn chết, em hết cách, đành phải đi cùng thôi."
"Chỉ có mỗi con nhớ anh thôi sao?" Lệ Minh Vũ ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một câu bên tai cô.
Tô Nhiễm cụp mắt, hai má đã hơi nóng, "Thôi đi, ngay cả khi anh đã là người công chức mà cũng không nghiêm túc như vậy."
Lệ Minh Vũ ngưng cười, đôi môi mỏng đặt lên cô 1 nụ hôn, và sau đó thì thầm ám muội, "Anh là người nghiêm túc mà, không tin, em hỏi con trai chúng ta xem, còn cả hai đứa bé trong bụng này nữa? ".
Tô Nhiễm trừng mắt nhìn chồng, nhưng cũng nở nụ cười, đi theo anh vào xe.
Cuộc sống 4 năm gần đây thật quá yên bình và hạnh phúc. Sau này khi kiểm tra thì Tô Nhiễm mới biết, thực ra khi bốn năm trước đây lúc cô kết hôn với Lệ Minh Vũ thì cô đã mang thai, nhưng vóc dáng của cô không lộ rõ lắm, cuối cùng vẫn là Lệ Minh Vũ cẩn thận phát hiện ra điều này. Tuần trăng mật, hai người họ chung niềm vui, và với đứa trẻ này, Lệ Minh Vũ rất cẩn thận. Tô Ánh Vân có phần lo lắng cho Tô Nhiễm sau lần mang thai đầu tiên, phần nhiều lại sợ cô chỉ ở bên cạnh 1 người đàn ông không biết gì về thai kỳ, nhưng nào ngờ Lệ Minh Vũ luôn thích trẻ con, rất háo hức chăm sóc phụ nữ mang thai, thậm chí có khả năng anh còn trở thành "bà đỡ" tuyệt vời.
Mang thai là việc khó khăn nhất, hai lần trước vào thời điểm đó Tô Nhiễm vẫn chưa được cảm nhận một cách hoàn toàn điều này thì đã bị sẩy thai, còn lần này, cô nôn ra hầu hết những gì ăn vào hàng ngày, khiến Lệ Minh Vũ lao tâm khổ tứ, không những đã xin nghỉ dài hạn, còn muốn đưa cô đến nơi phong cảnh hữu tình trên đảo nhỏ, trời trong khí hậu nắng ấm làm giảm bớt tâm trạng, giúp phụ nữ có thai thấy thư thái.
Chín tháng mang thai, về cơ bản đều là Lệ Minh Vũ đích thân chăm sóc cho cô, trừ khi anh bất đắc dĩ phải đi công tác.
Khi đứa trẻ còn chưa biết đạp, cũng là khi phụ nữ mang thai tập thích ứng tâm tính dần theo thời gian. Mặc dù Tô Nhiễm cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc với sự xuất hiện của con, nhưng dù sao cũng là một loại biến đổi tâm lý, cô thường xuyên muốn khóc, làm gì hay không làm gì cũng sẽ phát giận, nhưng Lệ Minh Vũ là người đàn ông bình tĩnh tuyệt vời, mặc cô tranh cãi ầm ĩ cùng phát giận như thế nào đều cười trừ, thậm chí hàng ngày tìm cách làm cho cô vui vẻ, để tâm trạng cô tốt hơn khi đang mang thai. Lệ Minh Vũ vốn chưa từng có tế bào hài hước nào thế mà mua vô số truyện cười, sau đó nhớ kỹ rồi kể cho Tô Nhiễm nghe.Thế mà, người đàn ông trước nay đọc truyện hài chẳng bao giờ biết buồn cười giờ lại cười không dứt, lúc kể cho Tô Nhiễm nghe, gần như mỗi lần anh đều cười thắt ruột gan. Tô Nhiễm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, phần nhiều cô chỉ buồn cười vì dáng vẻ của anh.
Khi đứa nhỏ biết đạp, Lệ Minh Vũ còn nóng vội và kích động hơn so với Tô Nhiễm, bụng càng lớn thì hình hài đứa bé càng hình thành rõ ràng hơn, có đôi khi đêm anh không ngủ được chỉ nhìn chằm chằm xem bụng Tô Nhiễm, thấy con đạp thì hứng thú cao độ giống như lấy được phần thưởng cực lớn, Tô Nhiễm nhìn anh thấy giống như đứa trẻ vậy.
Để ghi lại quá trình mang thai của vợ, Lệ Minh Vũ lại phát huy mười phần tính tình độc đoán, anh tuyệt đối không cho phép nhiếp ảnh gia nhìn trộm thân thể của cô cùng với đứa bé trong bụng, vậy là, một ngày, anh đã mua một bộ thiết bị chụp ảnh, ngang ngạnh trở thành nhiếp ảnh gia của Tô Nhiễm, biến Tô Nhiễm thành dở khóc dở cười.
Đứa nhỏ đủ tháng sinh ra, là một bé trai cực kỳ xinh đẹp, bác sỹ hộ sinh khi thấy đứa nhỏ đều nhịn không được khen vài câu, đứa nhỏ kế thừa nét đẹp trai của Lệ Minh Vũ cùng nét xinh đẹp của Tô Nhiễm, làm người ta nhìn mãi không thôi.
Lệ Minh Vũ đặt cho đứa nhỏ cái tên rất đẹp: Lệ Cố Dương, với ý nghĩa hy vọng đứa bé trong tương lai nhân sinh trên đường giương buồm xuất phát thuận buồm xuôi gió.
Về họ của đứa nhỏ, Lệ Minh Vũ cùng Tô Nhiễm có chung quan điểm, vợ chồng ông bà Lệ Thiên coi Lệ Minh Vũ là ruột, nuôi dưỡng khôn lớn, cho nên anh sẽ không thay đổi họ, mà lại đem họ của chính mình làm đệm, cho nên mới đặt tên đứa nhỏ là Lệ Cố Dương.
Năm nay, Tô Nhiễm mang thai một lần nữa, các bác sĩ đã thông báo rằng một cặp sinh đôi, Tô Nhiễm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô và Lệ Minh Vũ cũng rất mong muốn một cô con gái.
Khi biết được Tô Nhiễm mang song thai, Lệ Minh Vũ quả thực hưng phấn không tả xiết. Tô Ánh Vân cùng hai vị tiền bối nhà họ Lệ lại càng khỏi phải nói, mỗi ngày đều chạy về Hoa Phủ, Lệ Minh Vũ bắt đầu tưởng tượng xem cặp sinh đôi sẽ có hình dáng thế nào.
Chuyến đi này Lệ Minh Vũ hoàn toàn biến mất một tuần liền, 1 tuần này với anh mà nói quả thực là sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày tiểu Cố Dương đều gọi điện cho anh, nói với giọng còn hơi sữa, hỏi xem liệu anh có về kịp trước khi Giáng sinh hay không, làm anh thực sự muốn về nhà, sau đó chóng vánh gộp chuyến đi trong hai tuần vào làm một, mục đích là để cố gắng trước khi Giáng sinh về nhà với vợ con.
Vào ban đêm, tuyết vẫn rơi dày đặc ngoài cửa sổ.
Hôm nay là ngày tiểu Cố Dương vui vẻ nhất, đi theo sau Lệ Minh Vũ chơi ném tuyết, hai cha con làm 1 người tuyết thật to, cuối cùng Tô Nhiễm lại đem một cây cà rốt đặt ở chỗ cái mũi của người tuyết, một nhà ba người vui chơi thật là thoải mái.
Tiểu Cố Dương từ nhỏ được dạy thói quen tốt là đi ngủ sớm, bản thân không phiền cho người lớn phải quá quan tâm. Điều này phải nói đến công của Lệ Minh Vũ biết cách dạy con, tuy nói anh rất xót con, nhưng cũng không cưng chiều, từ nhỏ liền giáo dục tiểu Cố Dương tạo thành thói quen chuyên chú cùng tính nhẫn nại, đây là điều kiện tất yếu để sau này trở thành một người đàn ông xuất sắc.
Tiểu Cố Dương ba tuổi bắt đầu học được làm một ít việc nhà đơn giản, chuyện gì mình có thể làm được thì đều tự làm, cậu bé thích chơi một ít trò chơi phức tạp, ví dụ như trò rubic, chơi xếp hình đơn giản, thậm chí mang 1 ít món đồ chơi mô hình tháo ra rồi lại âm thầm ráp lại, Mộ Mạn Vân nói, tiểu Cố Dương điểm ấy với Lệ Minh Vũ trước đây giống nhau như đúc.
Chơi suốt một ngày, Tô Nhiễm cũng ít nhiều có chút mệt mỏi.
Trong phòng tắm, thân thể người một người đàn ông cường tráng đứng dưới vòi hoa sen, da thịt màu đồng khêu gợi dưới dòng nước phản chiếu sáng bóng. Muốn biết một người đàn ông dáng người đẹp hay không, thường là muốn nói đến tỷ lệ cơ thể người đó, vì tỷ lệ cơ thể là tỷ lệ thể hiện tốt nhất.
Cơ bắp rắn chắc đều đều phân bố tại các nơi trên cơ thể, biểu hiện ra ngoài cả sức mạnh nam tính mạnh mẽ cùng nội tâm tao nhã, bọt nước dọc theo đường cong của anh rớt xuống, như lưu luy
ến không rời.
Sau khi tắm xong, Lệ Minh Vũ quấn một chiếc khăn quanh thắt lưng, chỉ cần lau tóc. Gương mặt xuất hiện trong gương, những đường nét khắc sâu và anh tuấn, mái tóc vẫn còn ướt nước rỏ xuống cổ. Đây là một gương mặt xuất chúng, chạm khắc cả đặc ân của thời gian dành cho anh.
Anh lắc đầu, bọt nước trên tóc bay ra như chuỗi ngọc bị đứt. Sau đó, anh liền ra khỏi phòng tắm, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Phòng ngủ thực sự yên lặng, có thể nghe được tiếng nhịp đồng hồ tích tắc. Ngoài cửa sổ tuyết lặng lẽ rơi xuống lòng đất, phủ tầng tầng lớp lớp, có nơi chưa quét kịp nên tuyết đã phủ thành tấm chăn tuyết dày.
Lúc đi vào phòng ngủ, Lệ Minh Vũ cũng trùng hợp nghe thấy di động của anh reo một tiếng âm báo tin nhắn. Anh hơi nhíu mày nghi ngờ, bình thường người của anh muốn tìm anh thường không nhàn rỗi lịch sự gửi tin nhắn như vậy, mà trực tiếp gọi điện là được rồi.
Di động lại đang ở bên cạnh Tô Nhiễm, nghe được tiếng âm báo, cô theo phản xạ quay đầu nhìn thoáng qua, màn hình loé sáng, phản ánh rõ nội dung tin nhắn từng câu từng chữ vào mắt, làm cô vốn là muốn đưa điện thoại di động cho Lệ Minh Vũ, nhưng nhìn đến dòng chữ trên điện thoại thì lại cảm thấy hơi run rẩy một chút.
Vô tình nhìn thêm lần nữa, nhưng lại đúng lúc Lệ Minh Vũ đi vào phòng ngủ nhìn thấy, cô vội vàng thu lại ánh mắt, hàng mi dài che khuất đáy mắt chợt lóe lên vẻ bối rối và mất tự nhiên.
Biểu hiện của cô đã không qua được mắt của Lệ Minh Vũ, thấy cô như vậy lại càng khẳng định tin nhắn kia có vấn đề, anh bước về phía trước lấy điện thoại nhìn thoáng qua sau nhíu mày, rồi sau đó không thèm để ý tới vứt máy qua một bên.
Anh ngồi ở bên giường, thuận thế nằm xuống, bàn tay lớn hoàn toàn tự nhiên đặt lên cái bụng phình to của cô, gò má đẹp trai ánh lên rõ ràng sự kỳ vọng và niềm vui. Tô Nhiễm không nói gì, để cho anh nằm đó lặng lẽ vuốt ve, nhìn vào đường cong khắc sâu trên gương mặt anh, trong lòng không khỏi cảm thán sâu sắc, theo bản năng khẽ thở dài một hơi.
Lệ Minh Vũ nhẹ nhàng áp hai má tại bụng cô, thấy cô thở dài sau nhịn không được cười cười, hỏi: "Một tin nhắn tình cảm phải không?"
Tô Nhiễm giơ những ngón tay mảnh dẻ vuốt ve má của anh, nửa đùa nửa thật nói, "Đã là người đàn ông có vợ, anh sao lại còn gây chuyện gì vậy?"
Cô không phải vô tâm không để ý đến tin nhắn của anh, trên thực tế kể từ ngày anh xác định mối quan hệ giữa hai người những năm qua và đi đến kết hôn, cô không có thói quen xem di động của anh, không phải cô không lo lắng, chính là bởi vì cô rất tin tưởng tình yêu của anh đối với cô.
Mà đêm nay, trong đêm đầu tiên trở về từ chuyến đi công tác, nếu không phải cô đột ngột nhìn thấy tin nhắn của một người phụ nữ, mặc dù chỉ là một loạt các số điện thoại, nhưng nội dung của tin nhắn khiến cô xác định rõ ràng là của một người phụ nữ khác, với thái độ rất mơ hồ khác lạ mời Lệ Minh Vũ dùng bữa tối vào đêm mai, những dòng chữ chứa đầy sự chủ động quyến rũ nam nữ gần gũi.
Lại là người phụ nữ tự tin trong vấn đề mà người ta thường do dự, không thể phủ nhận Lệ Minh Vũ là người đàn ông thành đạt, bất kể sự xuất hiện của anh ở đâu cũng có sự thu hút chết người với phụ nữ. Cô tin rằng Lệ Minh Vũ là một người đàn ông tốt, nhưng bản chất của phụ nữ là như vậy, khi đối mặt với các mối đe dọa bên ngoài xảy ra bất ngờ, thường bí mật muốn dựng lông nhím lên cảnh báo.
Có lẽ là do khi mang thai phụ nữ thường mẫn cảm hơn, sợ chồng sẽ sao nhãng mình, nhưng cô trước sau vẫn tin tưởng anh nên cũng không hỏi nhiều.
Vì xấu hổ khi bị anh chỉ liếc mắt 1 cái đã nhìn thấu chuyện, nên cô mới nói như vậy.
Lệ Minh Vũ như cười như không nhìn cô, cuối cùng dựa vào đầu giường, xoải tay ôm lấy cô, cúi đầu nói: "Ở trong mắt phụ nữ các em, không phải đàn ông có vợ cũng có sức hấp dẫn sao?"
Tô Nhiễm nhìn anh trừng trừng, "Anh có vẻ tự mãn quá nhỉ?"
Lệ Minh Vũ mỉm cười ôm chặt cô và thì thầm, "Ghen à?"
"Anh là chồng em, để vợ nhìn thấy tin nhắn như vậy mà không ghen được sao?" Cô không giấu lòng, có chút trách móc.
Lệ Minh Vũ thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm tự hào, quả thực là rất yêu điệu bộ của cô, kéo cô qua vội vàng giải thích "Đấy là cô con gái của một nhà thầu anh đã gặp 2 ngày trước, chắc là biết anh sẽ xét duyệt hồ sơ, nên mới muốn tỏ thành ý một chút"
"Cô ấy xinh không?"- Tô Nhiễm nhìn anh.
Lệ Minh Vũ mím môi cười,"Không biết, không chú ý."
"Vậy đêm mai anh gặp cô ấy nên nhìn kỹ một chút." Tô Nhiễm cố ý tỏ vẻ giận dỗi, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm loại bỏ phòng bị, con người Lệ Minh Vũ có đôi khi quả thật rất khó lung lay, nhưng chính vào lúc này, lại là điều làm cho cô yên tâm.
Sau khi nghe những lời này, Lệ Minh Vũ nhướn mày, quyết định trêu trọc cô một chút, giả vở gật đầu như đồng tình: "Nghe lời em, anh quả thật cũng muốn đi xem thử xem sao, không chừng đúng là một mỹ nhân cũng nên!"."
"Anh!"
Không đợi Tô Nhiễm nói xong, di động đang đặt đầu giường đột nhiên vang lên, Lệ Minh Vũ cầm lấy nhìn thoáng qua, Tô Nhiễm lại nhanh mắt thấy được dãy số trên màn hình, cau mày: "Người này thật có thành ý cao quá mà!"
Lệ Minh Vũ lại mỉm cười, trực tiếp nhận điện thoại di động.
Đầu dây bên kia cất lên âm thanh rất vui vẻ. Vì cô đang trong vòng tay ôm của anh, cô có thể nghe rõ sự ngọt ngào và nhẹ nhàng như kẹo bông cho thấy đó là một người phụ nữ cám dỗ quyến rũ số một.
Cô ta một mặt ngọt ngào nói lời cảm ơn, mặt khác lại nói những lời khen ngợi Lệ Minh Vũ, cuối cùng bẽn lẽn nói anh vừa là người đàn ông cũng là người tình lý tưởng nhất trong lòng cô, một loạt các lời nói càng lúc càng bộc lộ rõ tính ám chỉ.
Toàn bộ quá trình, Lệ Minh Vũ lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời, cứ để cho cô ta nói. Tô Nhiễm lẳng lặng nhìn hai má anh, dường như không có chút gợn sóng, nhìn không thấu anh suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng đối phương nói thẳng vào trọng điểm vấn đề, là muốn đối đãi anh thật tốt, cũng lả lơi nói cô đã đặt trước nhà hàng rất sang trọng, mời anh đêm mai dùng bữa tối. Tô Nhiễm nghe được rõ ràng, cũng càng thêm biết tâm tư của người này, nếu chân thành cảm tạ mà mời ăn hoàn toàn có thể hẹn nhau vào ban ngày, mà cô ta cố tình liền hẹn lúc 10 giờ đêm, thậm chí còn tại một cái khách sạn?
Vậy cũng đủ để sáng tỏ tâm tư của người này như thế nào. Đây là một loại phương thức đơn giản và dễ hiểu nhất để mời mọc đàn ông.
Lệ Minh Vũ kiên nhẫn chờ cô ta nói xong, khẽ thản nhiên nói, tiếng nói bình tĩnh như là mặt hồ dường như không dậy nổi chút gợn sóng, "Thực xin lỗi, ngày mai tôi phải đưa vợ đi khám thai, thành ý của Cố tiểu thư tôi xin nhận. "
"Bộ trưởng Lệ!"
"Còn nữa, tôi không rõ Cố tiểu thư làm sao biết được số điện thoại của tôi, nhưng tôi muốn nhắc nhở Cố tiểu thư một chút, bình thường lúc này là khi vợ tôi đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, tôi không hy vọng bất luận người nào quấy rầy cô ấy, về sau Cố tiểu thư nếu có chuyện công việc cần bàn có thể liên hệ thư ký hoặc trợ lý của tôi."
Đầu dây bên kia lặng mình không dự đoán được anh lại buông lời tàn nhẫn như vậy, Lệ Minh Vũ đã gác máy.
Tô Nhiễm nghe rõ những lời anh nói, trái tim tự nhiên cảm thấy rất cảm kích, nhưng vẫn cười, ""Không phải anh nói ngày mai nhanh chân đến xem đối phương có phải người đẹp hay không sao?"
Lệ Minh Vũ nhéo mũi cô: "Thực ra anh cũng muốn đi, nhưng mà đáng tiếc ngày mai thời gian của anh tất cả đều giành cho em, biết làm sao đây"
Tô Nhiễm nhịn cười,"Ngày mai cũng không phải là ngày em đi khám thai định kì mà."
"Anh biết, là ngày kia." Anh nhớ rất rõ, cho nên mới muốn bay về sớm trước.
"Coi như anh sốt ruột sớm không được sao?" Anh cười hiền.
Tô Nhiễm trong lòng nổi lên sự ấm áp, bất chợt gục đầu vào ngực anh, thỏa mãn thở dài. Từ lần cô mang bầu đầu tiên, mỗi lần đi khám thai anh đều nhớ, cho dù là đang ở bên ngoài, anh cũng sẽ tận lực gấp gáp trở về, mà cô bầu song thai lần sau, anh lại càng khẩn trương vô cùng, dù sao lần này là hai đứa, mỗi lần đi khám thai thì anh càng thêm như hình với bóng với cô.
Nghĩ vậy, cô gắt gao ôm anh, thấy cô như thế, anh nở nụ cười, cúi đầu hỏi,"Sao vậy? Em còn chưa yên tâm sao?"
Tô Nhiễm lắc đầu, mềm nhẹ nói,"Là em sợ anh chạy mất".
Nghe thế, trái tim Lệ Minh Vũ như muốn tan chảy, kéo tay cô qua, lồng các ngón tay vào tay cô, nhẹ nhàng nói,"Cho dù có một ngày em không cần anh, anh cũng không đi, anh còn có thể chạy đến chỗ nào đây? Nhà của anh, bà xã của anh, con anh đều ở chỗ này, đánh chết anh cũng không đi."
Tô Nhiễm nghe xong không nhịn được cười, ngẩng mặt nhìn anh, gắt giọng,"Không biết xấu hổ!"
Lệ Minh Vũ cười gian xảo, đem tay cô kéo nhanh, đặt đôi môi mỏng lên trán cô, thì thầm ám muội, "Hay là tốt hơn là làm gì đó xấu hổ hơn đi?"
"Anh...... Đáng ghét!" Tô Nhiễm không khó nhìn ra ý muốn trong mắt anh, đỏ mặt.
"Vợ à......" Anh ôm cô, thỏ thẻ như một đứa trẻ: "Tuần này anh như muốn ngạt thở vậy."
"Anh nói chuyện có giống như một vị bộ trưởng không? Thật là mất mặt quá." Tô Nhiễm trừng mắt nhìn anh.
Lệ Minh Vũ hất tóc, "Việc này liên can gì tới việc làm bộ trưởng? Trước tiên, anh chỉ biết bây giờ anh là một người đàn ông đã!"
Tô Nhiễm mỉm cười, không nói nữa, tay trượt xuống dưới thăm dò, thấy vật nam tính đã căng cứng, lại càng cười ngất.
"Em giễu cợt anh sao?" Anh cố tình nghiêm mặt.
Tô Nhiễm không sợ anh, nhìn anh chăm chăm, "Anh hung dữ với em như vậy thì tự mình đi giải quyết đi."
"Vợ!", anh vội đầu hàng, ôm cô, rụt rè cười "Anh còn có vợ bên cạnh đây mà?" Bụng của cô càng lúc càng lớn, mặc dù anh muốn, nhưng cũng không dám chạm vào cô, sợ bất cẩn làm tổn thương cô và con.
Tô Nhiễm tất nhiên hiểu được tâm tư của anh, mỉm cười, cũng không muốn trêu thêm, nắm tay vào vật cường tráng đang nóng bỏng và to lớn cực độ, đến cầm nắm còn thấy khó khăn.
Bàn tay mềm mại của cô làm anh thở hổn hển, sau đó lại thấy thoải mái nhẹ nhõm, anh giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, ưng mâu ngừng trên đôi má ửng đỏ, ngón tay rồi mở rộng xuống dừng lại nơi gáy cô, và sau đó là gò ngực căng phồng.
Bởi vì đang mang thai, cơ thể cô càng thêm đẫy đà nhạy cảm, cô nhanh chóng cúi xuống, há miệng. Khoang miệng ấm áp làm cho bụng anh co lại một chút, rồi hơi thở trở nên thô ráp, ánh mắt chìm đắm trong đam mê.
Ngay sau đó, nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên vì một màn ân ái nam nữ triền miên làm người ta phải thấy ghen tị, tim đập lưu luyến.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hào Môn Kinh Mộng I: 99 Ngày Làm Cô Dâu.