Quyển 4 - Chương 7: Lòng đã giá băng ai người hỏi tới


Số từ: 5144
Nguồn: truyenfull
Giữa mùa đông lạnh, việc giặt quần áo vẫn không được giảm nhẹ, khi tuyết lớn bao phủ khắp núi, chúng tôi thường phải đun tuyết lấy nước để giặt, còn khi thời tiết tốt hơn thì tới bên bờ suối, đập vỡ lớp băng dày bên trên ra mà bắt đầu giặt giũ.
Dòng nước suối lạnh đến thấu xương nhưng tôi không thể né tránh, chỉ biết trơ mắt nhìn những vết nứt nẻ lưu lại từ năm ngoái tái phát, cả bàn tay đều sưng vù, trông đáng sợ vô cùng. Tôi bất giác nhớ lại những tháng ngày lạnh lẽo, ẩm ướt trong Đường Lê cung, có lẽ đó chính là quãng thời gian mà tôi cảm thấy bàng hoàng, đau đớn nhất trong cuộc đời này.
Tôi cười gượng, nói với Cận Tịch:
Quả đúng là có một số chuyện dù một lòng muốn quên đi cũng không sao quên được, như những vết nứt nẻ này vậy, cứ đến dịp là lại tái phát.

Cận Tịch dùng bàn tay ủ ấm cho tay tôi, có điều bàn tay của nàng ta với Hoán Bích cũng lạnh băng, sưng đỏ, chẳng khác gì tay tôi, bên trên đầy những vết nứt nẻ ngang dọc. Thỉnh thoảng Hoán Bích còn nói đùa:
Đôi tay này đầy những vết nứt nẻ, chỗ xanh chỗ đỏ chỗ tím, nô tỳ chỉ coi như là những chiếc nhẫn bảo thạch, loại màu xanh là ngọc phỉ thúy, loại màu đỏ là san hô, còn loại màu tím thì chính là thạch anh tím.

Tôi và Cận Tịch cười trêu Hoán Bích đã ham tiền đến phát điên rồi. Nhưng nói tới châu ngọc bảo thạch, tôi chợt nhớ ra sau khi mình xuất gia, toàn bộ đồ trang sức nhận được trong cung tôi đều để lại Đường Lê cung, chỉ mang theo những món của hồi môn lúc đầu, bây giờ đã khóa hết vào trong hòm, chưa từng mở ra lần nào. Đã xuất gia rồi, những thứ đồ châu ngọc ấy tất nhiên không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Cận Tịch vuốt ve những vết nứt nẻ trên bàn tay mình, khẽ cất tiếng:
Hồi mới vào cung, nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ chuyên vẩy nước quét dọn. Khi đó trong cung chỉ có Đoan Phi và Nhàn Phi, cũng chính là Hoàng hậu bây giờ, tất nhiên không đến lượt những tiểu cung nữ như nô tỳ đi hầu hạ. Khi mới vào cung khó tránh khỏi bị ức hiếp, quãng thời gian đó, nô tỳ thường xuyên phải giặt quần áo cho các cô cô, số lượng nhiều đến mức tưởng chừng không bao giờ giặt hết được, kết quả là bàn tay đầy những vết nứt nẻ. May mà về sau, Thuần Nguyên Hoàng hậu thấy nô tỳ đáng thương, liền nói: ‘Bàn tay đã nứt nẻ đến thế này còn bắt giặt quần áo, phủ Nội vụ không có chút lòng thương xót người dưới nào sao?’ Thế là nô tỳ mới được phái đi làm việc khác. Về sau nô tỳ dần thăng tiến, bản thân cũng trở thành cô cô, tất hiên không phải làm những việc nặng nhọc ấy nữa, bàn tay cũng theo đó lành lặn trở lại. Không ngờ hôm nay phải làm lại công việc khi xưa, có điều nô tỳ cũng không cảm thấy ngượng tay chút nào.

Cận Tịch nhẹ nhàng kể lại việc cũ về Thuần Nguyên Hoàng hậu, tôi cũng chỉ hờ hững lắng nghe, không hề suy nghĩ quá nhiều.
Cứ thế từng tháng trôi qua, mùa đông cuối cùng cũng kết thúc, kế đó tất nhiên là mùa xuân.
Ôn Thực Sơ đến thăm tôi đúng vào ngày đầu xuân. Hôm ấy trời âm u tăm tối, mây đen phủ đầy tới tận chân trời, vậy nhưng lại không hề mưa.
Khi hắn đột ngột bước vào, tôi đang vất vả đổ từng thùng nước vừa gánh về vào trong chiếc vại sành lớn bên dưới cửa sổ. Hoán Bích đột nhiên gặp lại cố nhân, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa cảm động, nước mắt lã chã tuôn rơi, thất thanh bật khóc.
Ôn đại nhân.

Tôi nghe thế liền ngoảnh đầu lại, Ôn Thực Sơ đứng ngay cạnh cửa, vận một bộ đồ màu xanh, thân hình gầy guộc. Hắn chạy về phía tôi, không kìm được thốt lên:
Hoàn muội muội, muội gầy đi nhiều quá!

Tôi thoáng ngẩn ngơ, giữa nơi chùa chiền trong núi hoang vu, đột nhiên được gặp lại cố giao thuở trước, thực cảm động tới rơi nước mắt. Thế nhưng cũng chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, ngay sau đó tôi đã thản nhiên như thường, nói với Hoán Bích:
Có gì đâu mà khóc.

Hoán Bích vội đưa tay lên lau nước mắt, mời Ôn Thực Sơ vào trong. Ôn Thực Sơ nhìn thấy tôi đang đổ nước, liền bước tới giành lấy thùng nước trong tay tôi, ngạc nhiên nói:
Sao muội lại phải làm công việc nặng nề này?

Tôi cười hờ hững, hỏi ngược lại:
Tại sao lại không làm? Ta đã không còn là tiểu thư ngàn vàng, cũng không phải là sủng phi trong cung, chẳng qua chỉ là một ni cô bình thường, không làm việc này thì làm việc gì chứ?

Hắn nôn nóng nói:
Dù nói thế nào thì muội cũng là người phụng chỉ tu hành từ trong cung ra, các ni cô của chùa Cam Lộ sao có thể đối xử hà khắc với muội thế này được?

Tôi vẫn cười bình thản.
Ta là phi tử bị phế truất và đuổi ra khỏi cung, không phải phi tử của tiên đế, chẳng có chút danh phận nào, tại sao lại phải đối xử tốt với ta?

Hắn nhất thời nghẹn họng, đành kéo tôi ra, xắn tay áo lên giúp tôi đổ nước vào trong vại. Tôi hờ hững nói:
Đa tạ, nước dùng cho ngày hôm nay đã đủ rồi!

Hắn thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nước dùng cho ngày hôm nay? Mỗi ngày muội đều phải làm công việc đổ nước vất vả này sao?

Tôi đáp:
Ta có tay có chân, tất nhiên phải làm việc rồi.

Hoán Bích đứng bên cạnh nghe thấy vậy, không kìm được nghẹn ngào nói:
Chút việc này thì có tính là gì, tiểu thư và bọn nô tỳ còn phải tự tay đi nhặt củi, giặt giũ, nấu nướng. Nô tỳ và Cận Tịch thì không sao, vốn nên làm những việc này, chỉ đáng thương cho chân tay tiểu thư…

Ôn Thực Sơ nghe Hoán Bích nói vậy thì thầm nôn nóng, vội kéo bàn tay tôi lên xem. Bàn tay tôi sớm đã chẳng còn được mịn màng, nõn nà như xưa, bên trên đầy những vết chai sạn, mụn nước, còn có những vết gai đâm vào da thịt khi cắt cỏ, để lại rất nhiều đốm nhỏ màu đen.
Ôn Thực Sơ hết sức xót xa, nôn nóng nói:
Sao lại thành ra thế này?

Hoán Bích giậm chân, nghẹn ngào nói:
Mụn nước trên tay tiểu thư vỡ cái này lại mọc cái khác, bàn tay gần như chẳng còn chỗ nào lành lặn. Tiểu thư từ nhỏ đã sống nơi khuê các, nào đã từng phải chịu khổ thế này, nhưng đám ni cô kia thực độc ác lắm, ức hiếp, làm khó đủ điều.

Tôi lớn tiếng cắt ngang tiếng khóc của Hoán Bích:
Oán trách thì có tác dụng gì? Oán trách vẫn phải vất vả, không oán trách cũng vẫn vất vả.

Hoán Bích thút thít nói:
Nô tỳ chỉ thương tiểu thư thôi!

Tôi lắc đầu, cười gượng.
Không cần thương ta làm gì, rồi sẽ dần quen thôi, dù sao ta cũng phải sống ở đây cả đời.

Ôn Thực Sơ vội kéo tôi ngồi xuống, lấy ra ít thuốc cao mang theo trên người, tha thiết nói:
Ta chỉ mang theo ít thuốc này thôi, muội giữ lấy dùng tạm. Ngày mai ta sẽ đưa thêm thuốc tốt tới.

Tôi khẽ gật đầu.
Đa tạ!

Tôi để mặc hắn xem vết thương giúp mình, chỉ khẽ hỏi:
Thời gian vừa qua My tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?

Hắn ngẩn ra, ngay sau đó liền oán trách:
Bản thân đã thành ra thế này rồi, vậy mà vẫn chỉ nghĩ tới người khác.

Tôi cố chấp hỏi:
My tỷ tỷ vẫn khỏe chứ? Huynh đã nhận lời với ta, nhất định sẽ chăm sóc tỷ ấy thật tốt rồi mà!

Hắn thở dài, nói:
Cô ấy vẫn khỏe, chỉ là rất nhớ muội.
Thoáng dừng một chút, hắn nói thêm:
Cũng giống như ta nhớ muội vậy.

Tôi hơi ngây người, ngay sau đó liền nói:
Tất nhiên rồi, huynh với My tỷ tỷ đều là người lớn lên cùng ta, tình cảm tất nhiên vô cùng sâu sắc.
Tôi lại hỏi:
Vậy vết thương trên tay tỷ ấy đã khỏi chưa, An Lăng Dung và Hoàng hậu có làm khó tỷ ấy không?

Hắn nói:
Vết thương trên tay cô ấy gần khỏi rồi, chỉ là không sao xóa hết được vết sẹo. Ta đã đi tìm mọi phương thuốc tốt, rốt cuộc vẫn lưu lại dấu vết mờ mờ, nhưng nếu không nhìn kĩ thì cũng chẳng thể nhìn ra.
Hắn nói với giọng nhấn mạnh:
Không có ai làm khó cô ấy cả. Cô ấy ngày ngày chỉ hầu hạ bên cạnh Thái hậu, sau khi quay về lại cùng Kính Phi chăm sóc Lung Nguyệt, không ai có thể gây khó dễ gì được.

Tôi thoáng vui mừng, ngay sau đó lại cảm thấy khó chịu.
Vậy Lung Nguyệt có khỏe không?

Ôn Thực Sơ hơi cau mày nhưng vẫn cười, nói:
Lung Nguyệt Công chúa mới được tám tháng đã sinh, còn chưa đủ ngày, thân thể tất nhiên hơi yếu ớt, so với những Công chúa khác thì dễ mắc một vài căn bệnh vặt như phong hàn, ho khan hơn.

Trái tim tôi bỗng co thắt lại, Lung Nguyệt của tôi tuy chỉ là một đứa trẻ, không thể uy hiếp tới địa vị của bất cứ ai, nhưng nếu có người vì căm hận tôi mà trút mối thù ngày xưa lên người Lung Nguyệt, một đứa bé còn ở trong nôi như nó sao mà chịu nổi đây? Tôi không kìm được cơn sợ hãi, run giọng hỏi:
Vậy phải làm sao? Phải làm sao đây? Bệnh phong hàn của nó có nghiêm trọng lắm không, nó mới có mấy tháng tuổi, sao chịu nổi phong hàn chứ?

Ôn Thực Sơ thấy tôi biến hẳn sắc mặt, vẻ quan tâm và lo lắng lộ rõ ra ngoài, vội cất tiếng an ủi:
Không sao, không sao, muội yên tâm. Hoàng thượng rất thương yêu Công chúa, lệnh cho ta toàn lực chăm sóc. Bệnh phong hàn của Công chúa đã là chuyện từ tháng trước, giờ không còn vấn đề gì nữa rồi. Vì Công chúa mắc bệnh, Kính Phi và Thẩm Tiệp dư gần như hai ngày hai đêm liền không được nghỉ ngơi, phải thay phiên nhau trông chừng, ngay đến Hoàng thượng cũng ở bên chăm sóc Công chúa một đêm. Ta xin hứa với muội tại đây, Ôn Thực Sơ ta dùng tính mạng đảm bảo, nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ Công chúa được bình an.


Nó mới chỉ là một đứa bé, còn chưa biết nói chuyện, có bị ốm, bị đói hay không thoải mái thì cũng chẳng thể kể ra, chỉ biết khóc thôi. Vừa nghĩ đến tiếng khóc ấy, trái tim này của ta liền đau đớn khôn nguôi.
Nước mắt của tôi rốt cuộc đã không kìm nén được mà tuôn rơi lã chã.
Thực Sơ ca ca, thật sự rất cảm ơn huynh.

Ôn Thực Sơ cũng lộ vẻ sầu thảm.
Hoàn muội muội, ta không thể giúp gì cho muội, điều duy nhất làm được là liều tính mạng này bảo vệ cho Công chúa. Con gái của muội, ta coi như con ruột của mình.

Tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Có lời này của huynh, biết huynh sẽ hết lòng chăm lo cho My tỷ tỷ và Lung Nguyệt, ta rất yên tâm.
Sự yếu đuối nơi đáy lòng tôi sau nháy mắt đã cuồn cuộn dâng lên, không sao kìm nén được.
Thực Sơ ca ca, ta tin huynh, người có thể giúp ta cũng chỉ có mình huynh mà thôi.

Hắn cũng ngân ngấn lệ, nhưng dù sao cũng là một nam nhân, rốt cuộc đã kìm được dòng nước mắt. Ngó quanh bốn phía một chút, hắn nói:
Chỗ ở của muội thực sơ sài quá, có thiếu thứ gì không? Nếu thiếu, để lần sau ta mang đến cho muội cả thể.

Tôi lắc đầu đáp:
Ta không thiếu gì hết, dù thiếu cũng không phải thứ gì quan trọng. Chỉ cần Lung Nguyệt được bình an là tốt rồi.

Hắn dịu giọng an ủi:
Công chúa rất khỏe. Kính Phi nương nương yêu thương Công chúa vô cùng. My Trang cũng rất thích Công chúa. Bọn họ cùng ở một cung, chăm sóc cho nhau cũng tiện.

Hắn lại nhìn qua phía tôi, cất giọng xót xa vô hạn:
Ta nhất định sẽ nghĩ cách đưa muội rời khỏi nơi này, ta không thể để muội tiếp tục chịu khổ thêm nữa.

Tôi khẽ cười hờ hững, cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cũng chẳng mấy để tâm. Chỉ cần hắn giúp tôi chăm sóc Lung Nguyệt thật tốt là được.
Cứ thế mấy lần, Ôn Thực Sơ hoặc là đưa tới thuốc tha hoặc là đưa tới những đồ đạc mà tôi thiếu thốn, dần dần cũng trở nên quen thuộc, tôi không kìm được thầm cảm kích tấm lòng tương trợ của hắn.
Thế nhưng một thời gian sau, tôi bắt đầu cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Chùa Cam Lộ vốn là vùng thanh tịnh mà các ni cô tu hành, hắn mấy lần hưng phấn chạy tới, tuy các ni cô trong chùa biết hắn là thái y trong cung, người quen cũ của tôi, nhưng thấy hắn tỏ vẻ ân cần với tôi như vậy, bọn họ tuy không nói gì nhưng vẻ mặt dần trở nên khó coi.
Hôm ấy, tôi và Hoán Bích cùng đến bên bờ suối giặt quần áo. Đang độ mùa xuân tháng Ba, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, khung cảnh ngợp nét xanh tươi, xung quanh có rất nhiều cánh bướm tung tăng múa lượn. Hai chúng tôi mang theo một sọt lớn quần áo của các ni cô trong chùa tới ngồi bên suối, xắn tay áo bắt đầu giặt giũ.
Quần áo rất nhiều và nặng, tôi và Hoán Bích mang được tới đây cũng khá vất vả. Mới giặt được một lúc, Hoán Bích chợt kêu
úi chao
một tiếng, cau mày oán trách:
Đám người Tịnh Bạch đó càng lúc càng quá đáng, đến quần áo lót cũng đưa cho chúng ta giặt, chẳng biết kiêng kỵ gì cả!
Tôi ngoảnh đầu qua xem, thấy trong sọt có rất nhiều đồ lót của đàn bà, bất giác cau mày vẻ chán ghét. Thế nhưng thấy Hoán Bích tức giận tôi cũng không tiện thêm dầu vào lửa, chỉ nói:
Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta là người mới tới.

Hoán Bích cố kìm nén nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Chúng ta là người mới tới ư? Đám Mạc Chân cũng vừa mới tới đó thôi, dựa vào cái gì mà những công việc nặng nề, bẩn thỉu đều giao hết cho chúng ta làm? Trước đây còn đỡ, bây giờ thì ngày càng quá quắt hơn, đến đồ lót cũng bắt chúng ta giặt, thực chẳng ra sao cả!

Tôi im lặng, giơ chày đập mạnh xuống đống vải vóc, những giọt nước lạnh băng văng tứ phía, bắn cả vào mặt tôi.
Hoán Bích đưa tay giữ lấy tay tôi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch vì giận dữ.
Tiểu thư không giận chút nào sao?

Tháng Ba tuy đã là mùa xuân nhưng nước suối vẫn còn khá lạnh. Ngón tay Hoán Bích chạm vào cánh tay tôi, bên trên còn thấp thoáng mấy vết tím đỏ do nứt nẻ lưu lại.
Tôi nhất thời xót xa, thở dài, khẽ nói:
Đã tới chùa Cam Lộ này rồi thì phải hiểu rằng đây không phải là nơi để hưởng phúc.

Hoán Bích nhất thời không nói được gì, lát sau mới ngẩn ngơ nói:
Nô tỳ chỉ thương tiểu thư thôi. Tiểu thư trước đây chưa từng phải làm những việc nặng nhọc, bẩn thỉu thế này.
Nàng ta cầm bàn tay tôi lên.
Tay tiểu thư đã thành bộ dạng gì rồi? Bôi bao nhiêu thuốc mà vẫn chẳng thấy khỏi, nô tỳ chỉ nhìn thôi đã thấy không đành lòng, lẽ nào tiểu thư không thương xót bản thân chút nào sao?

Tôi im lặng một lát, thương xót bản thân ư? Tôi nên thương xót bản thân thế nào đây?
Tôi vốn còn chưa quen giặt giũ bên bờ suối, trong lúc trò chuyện với Hoán Bích, không cẩn thận giẫm chân xuống suối làm ướt mất giày, đến cả tất bên trong cũng ướt hết cả, từ lòng bàn chân tràn lên cảm giác lạnh giá. Không chỉ như thế, tệ hơn nữa là áo của tôi cũng bị ướt, thành ra lại càng khó chịu. Tôi không kìm được, hắt hơi một cái, Hoán Bích cả kinh nói:
Bây giờ tuy là mùa xuân nhưng giẫm chân xuống nước thì cũng lạnh lắm, phải làm sao mới được đây? Cứ mặc đồ ướt để dính vào người như vậy, chỉ e tối về xương cốt tiểu thư sẽ lại tê nhức một phen.

Tôi suy nghĩ một chút rồi buông chiếc chày và quần áo trong tay xuống, ngó thấy xung quanh không có người, liền kéo tay Hoán Bích đi vào lùm cây ngay gần đó cởi đồ ra phơi, chỉ mong chúng có thể mau khô.
Tôi vừa cởi xong, chợt nghe bên bờ suối có tiếng nói cười, chắc hẳn các ni cô trong chùa ra ngoài giặt quần áo, rất nhiều người kết bạn đi cùng với nhau, hết sức náo nhiệt.
Không biết là ai kêu lên
úi chao
một tiếng, cười ré lên, nói:
Hai đứa Mạc Sầu với Hoán Bích đó đúng là lười nhác, quần áo còn chưa giặt xong đã vứt ở đây, không biết lại chạy đi đâu trốn việc rồi.

Lại có người khác lớn tiếng cười giễu cợt, cất giọng khinh thường:
Chưa chắc đã là trốn việc đâu! Không biết trong cung lại có gã thái y hay thị vệ nào đến thăm cô ả nữa, chưa biết chừng lúc này bọn họ đang nấp ở đâu đó mà tâm sự tỉ tê với nhau rồi ấy chứ!

Cả đám người cùng cất tiếng cười rộ, đầu óc tôi như nổ uỳnh một tiếng, cơn giận vì bị làm nhục trào dâng, ngẩn ngơ ngoảnh đầu qua, hỏi Hoán Bích:
Bọn họ đang nói tới ai vậy? Là ta sao?

Hoán Bích lắc đầu một cách khó khăn, đáp:
Bọn họ đều là hạng rỗi hơi rảnh việc, nói toàn những lời nhảm nhí khó nghe, tiểu thư đừng để ý làm gì.

Thế nhưng phía bên kia lại có người nói tiếp:
Cô ả từ trong cung ra ngoài, bộ dạng lại lẳng lơ, trước đây là nữ nhân của Hoàng đế nên tất nhiên không có ai dám để ý đến, nhưng bây giờ đã bị đuổi ra khỏi cung nên có rất nhiều nam nhân thối tha mò tới đây. Ngươi cứ thử nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của cô ả khi nói chuyện với gã thái y kia xem, nghe nói trước đây ở trong cung, cô ả rất đắc sủng, bây giờ đột nhiên bị nhốt ở chỗ chúng ta, không có nam nhân nữa, cô ta chịu được sự cô đơn sao? Nói không chừng gã thái y gì đó kia chính là tình nhân cũ của cô ta, lúc ở trong cung đã lén lút dan díu với nhau rồi.
Những lời này rất lớn, lọt vào tai tôi hết sức rõ ràng, không muốn nghe cũng không được. Tôi nhận ra đây chính là giọng nói ồm ồm của Tịnh Bạch.
Đám ni cô lại cất tiếng cười vang, một người nịnh nọt:
Tịnh Bạch sư thúc kiến thức am tường, sự thực ắt hẳn chính là như vậy.

Tôi không kìm được nắm chặt hai bàn tay, trong lòng vừa giận dữ vừa căm phẫn, một dòng máu nóng bất giác trào dâng, cuộn trào trong lồng ngực. Tôi luôn nghĩ Phật môn là nơi thanh tịnh, không ngờ lại đầy những lời nói nhơ nhớp, bẩn thỉu thế này, thực chẳng khác gì chốn hậu cung.
Hoán Bích không sao nghe tiếp được nữa, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đôi hàng lông mày nhướng hẳn lên, định xông ra ngoài. Trong cơn giận dữ tột cùng, tôi không ngờ vẫn giữ được một tia lý trí, vội đưa tay kéo Hoán Bích lại, cất giọng kiên định nói:
Đừng đi.

Hoán Bích không sao kìm nén nổi, nhìn thẳng vào mắt tôi:
Tiểu thư…

Tôi lại lắc đầu lần nữa.
Đừng đi…

Tôi giữ chặt lấy cánh tay Hoán Bích, tựa như đang giữ lấy nỗi ấm ức và bất bình của bản thân lúc này.
Tiếng cười bên ngoài càng lớn hơn, một giọng nữ chói tai vang lên:
Tịnh Bạch sư thúc nói không sai, cô ả và gã thái y kia nhất định đã có tư tình từ sớm. Cô ả bị đuổi ra khỏi cung, người trong cung khi đưa tới đây còn nói là tu hành để cầu phúc cho quốc gia. Nhưng nếu thật sự là như thế, sao lại bị phế mất tước vị?
Tiếng cười của cô ta tràn đầy vẻ mờ ám và bí hiểm, nói giọng như thể cả đám người ai cũng hiểu ý mình:
Nhất định là việc cô ả và gã thái y kia có tư tình đã bị vạn tuế gia của chúng ta biết được, do đó mới bị đuổi ra ngoài.


Chậc chậc… Không biết giữ gìn như vậy, thực đúng là vô liêm sỉ quá chừng…


Các ngươi biết không? Lần trước ta nhìn thấy cô ả rõ ràng đã tiễn gã thái y kia ra tới cửa, vậy mà còn nói nói cười cười, rủ rỉ tâm sự, bộ dạng lưu luyến lắm cơ.

Lần trước, nói nói cười cười, rủ rỉ tâm sự, bộ dạng lưu luyến… Tôi chẳng qua chỉ dặn dò Ôn Thực Sơ hãy cố gắng chăm sóc Lung Nguyệt của tôi, nào có từng đê hèn, bỉ ổi như lời của bọn họ.

Có một lần ta còn nhìn thấy gã thái y đó rõ ràng đã về rồi, nhưng không biết thế nào lại quay trở lại nhìn căn phòng của cô ả đến ngẩn ngơ, chẳng rõ là si tình đến mức nào…
Một người khác cười khúc khích nói:
Nếu cô ả chịu hạ mình một chút, nam nhân đó nhất định sẽ bu tới như ruồi nhặng, thực không biết lúc ở trong phòng, hai người đó đã làm gì nữa?
Bọn họ chụm đầu trò chuyện, lớn tiếng nói cười, vừa giặt quần áo vừa ra sức sỉ nhục tôi, tưởng tượng ra đủ điều bẩn thỉu. Những tiếng đập quần áo
bộp bộp
vang lên không ngớt, chiếc chày gỗ liên tục đập xuống tảng đá bên dưới qua lớp quần áo mềm, tựa như đang đập vào trái tim tôi.
Hắn đã quay trỠlại nhìn căn phòng của tôi đến ngẩn ngơ sao? Tôi chẳng hề hay biết. Tôi thở dài, Ôn Thực Sơ đúng là không biết chú ý gì cả, dù rằng mỗi lần hắn đến đều quang minh chính đại, mà tôi cũng chẳng đóng cửa lần nào.
Hoán Bích hậm hực nói:
Nô tỳ vốn tưởng Phật môn là nơi thanh tịnh, không ngờ các ni cô trong chùa lại có thể nói ra những lời vô duyên vô cớ thế này, còn thua cả những người đàn bà vô tri nơi quê mùa nữa.

Tôi cảm thấy tức giận với đám người này thực không đáng chút nào, chỉ thầm cười lạnh mà không nói gì.
Không biết qua bao lâu, đám ni cô rốt cuộc đã giặt xong quần áo, kéo nhau lũ lượt rời đi. Mà quần áo cùng giày tất của tôi cũng đều khô cả rồi.
Hoán Bích giúp tôi mặc đồ, lại cầm lấy bàn tay tôi, dè dặt nói:
Tay tiểu thư lạnh quá, chúng ta mau quay về thôi, phải nấu bát canh gừng uống cho tan cái lạnh, kẻo lại bị nhiễm phong hàn thì không hay đâu.
Thấy tôi chỉ cười lạnh mà không nói, Hoán Bích nhỏ giọng an ủi:
Tiểu thư tức giận cũng phải thôi, đến nô tỳ cũng không thể nghe lọt tai, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay Hoán Bích, chậm rãi nói:
Ta không giận. Tức giận với bọn họ không đáng chút nào!
Tôi cố giữ bình tĩnh, bước ra ngoài giặt tiếp chỗ quần áo kia, hờ hững nói:
Hoán Bích, chúng ta cũng có chỗ không phải.
Dừng một chút, tôi hỏi:
Trông ta và Ôn đại nhân thật sự thân mật lắm sao?

Hoán Bích nôn nóng nói:
Đâu có! Bọn họ chỉ nói bừa thôi.


Ta biết là bọn họ nói bừa.
Tôi giơ chày đập quần áo hết nhát này đến nhát khác, như thể muốn phát tiết hết nỗi bi phẫn trong lòng.
Ta vẫn luôn cho rằng mình và Ôn đại nhân lấy lễ đãi nhau, nhưng lời của bọn họ chẳng lẽ không có chút nào là sự thực? Thời gian vừa qua, Ôn đại nhân quả đã đến đây nhiều quá, hình như y còn đứng bên ngoài nhìn căn phòng của ta đến ngẩn ngơ…

Hoán Bích cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ nói:
Nô tỳ tuy còn chưa tận mắt nhìn thấy nhưng dựa vào tính cách của Ôn đại nhân và tình ý của y với tiểu thư, chưa chắc đã không làm ra chuyện như vậy…

Tôi đột nhiên nhớ lại lúc mình có thai lần đầu, đang giờ ngủ trưa, tôi biết rõ hắn đang ở ngoài điện nhưng lại không muốn trở dậy ra ngoài nói chuyện với hắn, chỉ tiếp tục giả vờ ngủ ngay dưới cửa sổ. Nhưng hắn vẫn lặng lẽ đứng bên ngoài, bóng dáng in lên cửa sổ, cách lớp rèm cửa và lớp màn thưa, hắn chăm chú nhìn tôi, suốt hồi lâu không nói năng gì.
Tôi cứ luôn cho rằng hắn đã không còn tình ý gì với mình nữa, lần này quả là tôi sơ suất rồi.
Thế nhưng hắn lại không hề bày tỏ với tôi, thế nên ngay đến một cơ hội để từ chối, tôi cũng không có.
Tôi đưa mắt nhìn Hoán Bích, khuôn mặt bất giác lộ vẻ lúng túng.
Ta đã xuất gia rồi…

Hoán Bích trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng do dự nói:
Tiểu thư tuy đã xuất gia nhưng vẫn còn để tóc. Huống chi…
Thoáng trù trừ, nàng ta khẽ nói:
Tiểu thư đã rời cung, còn bị Hoàng thượng phế truất tước vị, coi như người dưng, hai bên đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Bây giờ tiểu thư là người tự do, cũng khó trách Ôn đại nhân lại nổi tâm tư.

Tôi khẽ cười hờ hững, nói:
Ta nghĩ, y quả thực đã nghĩ quá nhiều rồi!

Mang theo chút vẻ oán trách, Hoán Bích nói:
Tiểu thư đừng trách nô tỳ nhiều lời, tâm tư của Ôn đại nhân với tiểu thư vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi. Chỉ là bây giờ y làm thế này có phần lộ liễu quá, thực đã mang thêm nhiều phiền phức tới cho tiểu thư.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng ta lại cất giọng cảm thán:
Có điều, tình ý của Ôn đại nhân thực khiến người ta phải cảm động.


Tâm tư của ta với y vẫn giống hệt như trước đây, chưa từng thay đổi.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói:
Y không biết giữ ý, nhưng chúng ta thì không thể như vậy. Nếu không phải việc gì thật sự cần thiết, cứ nên xa lánh y một chút thì hơn, đừng để y hiểu lầm điều gì, cũng đừng làm y khó xử quá.
Bên bờ suối, cảm giác se lạnh của mùa xuân lại càng trở nên rõ ràng, tôi thở dài, nói:
My tỷ tỷ và Lung Nguyệt ở trong cung đều cần có y chiếu cố, bọn ta lại là cố giao, dù gì cũng phải giữ cho y một chút thể diện mới được.

Hoán Bích cúi đầu vâng lời.
Điều này thì nô tỳ và Cận Tịch đều hiểu.
Sau đó, lại nhìn qua chỗ đám ni cô vừa giặt quần áo, cau mày, cất giọng chán ghét:
Nô tỳ vốn nghĩ sống ở nơi này chỉ vất vả thôi, không ngờ tình người lại lạnh nhạt như vậy. Mà tình người lạnh nhạt thì thôi đã đành, không ngờ bọn họ nói năng còn chua ngoa, ác độc như thế, thực khiến người ta nghe mà nguội lạnh trái tim. Ngay đến nơi cửa Phật như chùa Cam Lộ mà còn như vậy, biết tìm đâu ra một cõi thật sự thanh tịnh trên thế gian này?

Đúng thế, tôi ngẩn ngơ thầm nghĩ, thực khó mà tìm được một nơi thanh tịnh trên cõi đời này. Nhưng phiền phức thì vẫn không ngừng tìm đến, có muốn tránh cũng không được.
Thế rồi thời gian sau đó, cứ hôm nào đoán trước Ôn Thực Sơ sẽ tới, tôi liền tránh đi từ sớm, chịu thêm chút vất vả khi phải cắt cỏ và giặt quần áo ở xa, mãi đến tận chiều tối mới quay về. Thỉnh thoảng gặp nhau một lần, tôi cũng chỉ hỏi thăm về tình hình của My Trang và Lung Nguyệt, sau đó thì kiếm cớ mời hắn rời đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hậu Cung Chân Hoàn Truyện.