CHƯƠNG 17


Số từ: 1102
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Cuộc sống mới ở Uynơtơn đang cuốn hút Entơni. Nó thích sống với các đứa trẻ khác trong nhà nội trú. Hồi ở Xtomhốc, nó thậm chí không được phép tới trường như một học sinh ngoại trú; ở đây nó thực sự ăn uống, ngủ nghê với các đứa trẻ người Âu, tất cả đều coi nó hệt như chúng.
Càng ngày nó càng tự tin hơn. Thoạt tiên, nhìn thấy một bức thư mang dấu bưu điện từ cảng Elidabet nằm trong giỏ đựng thư, nó lén lút cầm lấy và giấu biến vào trong túi, dường như bức thư ấy có thể làm tiết lộ điều bí mật đáng sợ của nó. Những năm sau, nó cười gượng gạo nhận thấy thái độ trước kia của mình quả là rất không bình thường.
Entơni náo nức đợi thư mẹ. Những bức thư ấy đều chứa đựng những lời khuyên hợp lý và khích lệ.
Nó yêu mẹ nó như yêu một nhân vật trong truyện. Mẹ nó là một mối dây nối nó với những niềm vui trong quá khứ. Nhưng nó sợ giây phút phải về nhà gặp mẹ.
Chẳng bao lâu, Entơni đã có nhiều bạn bè. Nó giỏi các trò chơi; mùa bóng ruybi vừa mới bắt đầu, nó đã được chọn làm tiền vệ cho đội A của thiếu niên dưới mười bốn tuổi.
Ngày tháng trôi đi, Entơni náo nức mong đợi kỳ nghỉ sáu tháng. Thời gian và không gian làm cho Xtomhốc dường như hấp dẫn hơn.
Meri đếm từng tháng, từng tuần, từng ngày và từng giờ, nóng lòng mong đợi Entơni về nhà.
Đến ngày giờ đó, chị vui sướng ra ga. Ở nhà, chiếc bàn trong nhà ăn bầy đầy nào kẹo, nào bánh ngọt, nào nước quả, nào quả tươi, nào món rau trộn dấm, và bánh xốp kem.
Đoàn tàu phụt khói chạy vào ga, chị nhìn thấy con trai mình, máu thịt của chị. Chỉ một thời gian ngắn nó đã cao lên biết bao, đẹp trai biết bao! Chị chạy lên phía trước, vừa gọi tên nó, vừa vẫy mùi soa.
Entơni rúm người lại khi nhìn thấy mẹ. Đứng cạnh nó trong hành lang toa xe là một bà có học thức, lịch sự và tao nhã. Trên chiếc tàu, bà ta tỏ ra thân mật với nó; lúc này bà ta bảo:
- Kìa, có ai đang vẫy cậu kìa
Toa xe của Entơni đi qua chỗ Meri, chị háo hức chạy theo, hổn hển vì xúc động. Lớp phấn đánh trên mặt chị không thể giấu màu da đen của chị. Trông chị rõ ràng là một phụ nữa da màu.
- Hẳn là… đó là người đầy tớ mẹ cháu sai ra đón cháu, - Entơni nói, đồng thời cảm thấy khinh mình vì lời nói dối nhẫn tâm và vô tác dụng đó.
Meri đã đuổi kịp toa xe khi đoàn tàu chạy chậm lại.
- Entơni, Entơni ơi, con thân yêu, - chị gọi. – Entơni của mẹ đã trở về.
Entơni cảm thấy có thể chết được vì xấu hổ.
- Đừng làm rối rít lên thế, mẹ - nó thì thầm lúc đã ở trên sân ga, sau khi Meri đã hôn nó. – Con chỉ mới xa nhà có một thời gian ngắn thôi mà.
Meri thường ngày vốn rất nhạy cảm, đã cho thái độ lạnh nhạt của con mình là do tính nhút nhát, e thẹn của nó. Mấy ngày sau, ảo mộng của chị đã tan tành.
Entơni bối rối khi thấy hiện giờ bố mẹ sống trong một khu cùng với một số dân cư da màu. Nó không có Bốp để chơi cùng, vì gia đình nhà Sotơ đã đi nghỉ ở xa.
Sau hôm nó trở về, Meri bảo Entơni đi mua sắm với chị, nhưng nó lấy cớ nhức đầu không đi. Nó bao giờ cũng tìm một lý do nào đó để không đi cùng với mẹ ra phố.
Meri đành phải đi một mình.
Sáu tháng sau, Entơni lại về nhà. Lần này, thái độ của nó dường như còn tồi tệ hơn. Nó suy nghĩ ủ ê hàng giờ dằng dặc và chỉ nói với Meri khi thật cần thiết. Tuy vậy, cũng có một điều làm nó vui thích là Xtivơ còn quá ít tuổi nên không thể một mình về Xtomhốc; vì Entơni khiếp sợ cuộc sum họp không thể tránh khỏi với em trai mình.
Mãi hai năm sau, Xtivơ mới về thăm nhà lần đầu tiên. Nó trở về nhà vì được nghỉ dài ngày trong tháng mười hai; một giáo viên da màu đi tàu cùng nó hầu hết đoạn đường, đã giúp đỡ săn sóc nó.
Thoạt đầu Xtivơ gặp lại Entơni, nó đưa mắt nhìn xuống, và quá nhút nhát không nói gì được. Nó theo mẹ vào một buồng khác. Nó nói, vẻ ngạc nhiên.
- Entơni là một đứa bé da trắng. Con quên mất.
Khi đã dần quen với Entơni, nó bắt đầu hỏi anh đủ chuyện.
- Tất cả học sinh trường anh đều là da trắng à? – nó hỏi.
- Phải. – Entơni trả lời cộc lốc, mắt vẫn để vào cuốn sách đang đọc.
- Ở trường em, tất cả học sinh đều giống em. Chúng đều là da màu.
Entơni càu nhàu.
Xtivơ tiếp tục hỏi:
- Trường anh có tốt không?
Entơni ngước lên cáu kỉnh:
- Có, rất tốt. Bây giờ hãy để cho tao đọc sách, được không?
Xtivơ ngồi xuống nền nhà, dùng bút chì bắt đầu vẽ, nó nói:
- Trường của em không tốt đâu. Anh Entơni này, em ước gì cũng là da trắng như anh.
Meri nhận thấy những điểm khác nhau giữa hai đứa con ngày càng rõ ràng hơn. Entơni không có bạn bè Xtomhốc, cảm thấy cô đơn và khổ sở; còn Xtivơ thì sung sướng khi ở một mình. Entơni mạnh mẽ và khỏe khoắn, thích ở ngoài trời; còn Xtivơ có thể bỏ ra hàng giờ luyện tập chơi đàn viôlông, chiếc đàn ông ngoại ở cảng Elidabet cho nó.
Meri cũng chú ý thấy những lúc vui tươi nhất của Entơni là khi Giogiơ ở bên nó, đặc biệt là khi bố con nó đi ra thảo nguyên. Ấy thế mà Giogiơ chưa hề lần nào viết thư cho nó suốt thời gian nó sống ở Uynơtơn.Thỉnh thoảng, chị cũng bắt gặp Entơni nhìn chị đăm đăm, vẻ tò mò và như muốn phân tích gì đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.