CHƯƠNG 31
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 907 chữ
- 2020-05-09 01:31:03
Số từ: 888
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tối hôm đó, Gin Hatli cảm thấy trong lòng ấm áp, lái xe phóng nhanh về nhà. Khi vào phòng khách, thì có điện thoại. Gin vội bước lại, cầm ống nghe lên:
- Alô, - Gin hăm hở thốt lên.
- Em đấy à, Gin? – Mặt Gin xịu xuống. – Không biết em có thiết đi ôtô xuống vịnh Haotơ tối nay không. Ở trong thành phố này trời nóng khủng khiếp; anh cho rằng chỗ em cũng vậy.
- Vâng, Henri, ở đây cũng nóng, nhưng… - giọng Gin kéo dài ngập ngừng.
- Đi nhé, ở biển sẽ mát đấy…
Trong một lúc, Gin không trả lời, sau đó mới lên tiếng:
- Anh Henri này, em rất lấy làm tiếc. Em không muốn đi cùng anh. Tối nay, em thấy người hơi khó chịu.
- Trời ơi, anh rất buồn biết tin đó. Mong em không ốm nặng.
Mối quan tâm của anh dường như ngu ngốc, làm Gin thêm tức giận.
- Đừng có ngốc nghếch thế, không ốm nặng đâu, chỉ nhức đầu thôi, nhưng em hoàn toàn bị gục đấy.
- Thế thì lại càng nên đi ra ngoài để thay đổi không khí.
- Không. Henri tối nay không được đâu. – Giọng Gin lúc này lạnh lùng và quả quyết. – Còn anh thì nên đi.
- Thế nào, một mình ư?
- Sao lại không? Anh có thể suy nghĩ một mình đôi chút. Vạch kế hoạch về vụ án nào đó của anh bên đỉnh các ngọn sóng. – Gin cười khẽ một mình.
- Cám ơn.
- Hoặc nếu anh không muốn cô đơn thì hãy đưa một người nào đó đi cùng. Một người đàn ông như anh, một trong những thanh niên trẻ trung của thành phố, phải có khối bạn gái có thể gọi dây nói hẹn vào phút chót chứ! Em rất tiếc, Henri ạ. Để tối khác nhé. Dù sao cũng cám ơn. Tạm biệt.
Gin để ống nghe xuống, trở vào phòng khách. Trong bữa ăn, ông Hatli kể về thành công của Entơni ở tòa án, Gin tỏ vẻ chú ý hơn thường lệ.
Một lát sau, bà Hatli hỏi:
- Con có đi chơi không, Gin?
- Không, cám ơn mẹ, con không được khỏe. Con vừa mới từ chối lời mời của Henri.
- Trông cô không có vẻ ốm đâu, - Athơ, anh trai Gin, châm chọc tai quái. – Nhưng tôi không trách cô bởi lẽ không muốn đi chơi với cái vật kỳ quái đó.
- Tôi sẽ đi chơi với bất kỳ ai tôi thích. Anh đừng xen vào chuyện người khác.
- Trẻ con, đồ trẻ con! – Bà Hatli thốt lên. Bà nhìn đứa con trai độc nhất của mình, vẻ không bằng lòng. Thân hình gầy, hơi gù và cái cằm nổi đầy mụn nhọt, nó không phải là một thanh niên khỏe mạnh; bà muốn con trai mình chú ý đến thể thao và các hoạt động ngoài trời hơn tất cả những cuốn sách chính trị và những thứ nặng nề như vậy mà nó mua bằng tiền tiêu vặt. Hơn nữa, các quan điểm của nó quả là khủng khiếp. Nó dính dáng tới một đám kỳ dị như vậy ở trường đại học. Bạn bè nó đã gọi nó là một tên cộng sản.
- Có cài gì không ổn với Henri đấy? – Bà Hatli tiếp tục. – Tôi nghĩ anh ta xuất sắc lắm, có phải không, ông Etgơ?
Ông Hatli gật đầu.
- A, hắn ta không kém cỏi lắm đâu. – Athơ thừa nhận với vẻ kẻ cả, - chỉ trừ cái tính tự cao tự đại khốn kiếp quá đáng… và cũng hoàn toàn không có khả năng kết hợp lôgích với chính trị.
- Anh định nói gì? – Gin hỏi.
- Thế này này, hôm nọ anh yêu cầu hắn nói cho anh biết chính xác tất cả cái trò
apathai
đó thật sự có nghĩa gì. Hắn bảo nó nghĩa là
tách biệt
các chủng tộc, tách người Âu với người không phải Âu. Thế là anh bảo rằng anh biết đó là lý thuyết, nhưng tiến hành một chính sách như vậy tất dẫn tới cái kết luận hợp lôgích là ta không nên có những người da đen làm đầy tớ trong nhà, trông nom con cái, nấu nướng và hầu hạ ta, hoặc làm lụng ở các xưởng máy và cửa hiệu. Với lý lẽ như vậy, hắn chẳng thể đưa ra câu trả lời thỏa mãn, mà chỉ nói apathai là điều có lợi cho đất nước.
- Thế nào. – Gin nói nồng nhiệt, - anh ấy không đúng ư? Chỉ biết rằng, em sẽ chẳng bao giờ lấy một người mang một tý màu da đen trong mình.
- Có ai đời nào nói rằng một người mang dòng máu da đen sẽ thèm lấy cô đâu?
- Im đi, nếu không tôi sẽ rời khỏi bàn ăn ngay! – Cô em gái Athơ đập lại cáu kỉnh.
- Chúng ta thay đổi đề tài nói chuyện đi, - bà Hatli lên tiếng, đoạn lao vào cuộc thảo luận về trận đấu bóng bầu dục tổ chức vào thứ bảy tới.