CHƯƠNG 37
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 811 chữ
- 2020-05-09 01:31:06
Số từ: 792
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Từ khi gặp lại Ren, Entơni dành cho nàng tất cả thời gian anh có thể có được. Khi thì ra ngồi trên những khối đá lởm chởm ven biển, lúc lên núi đến với rừng thông, khi cùng nhau dạo phố, lúc ngồi trên xe buýt hai tầng. Entơni đã phát hiện ở nàng những điều trước đó không hề thấy.
Nàng đâu có biết chính nàng là con đường duy nhất giúp anh trốn thoát thực tế.
Nhưng đó không phải là tất cả. Không có một cô gái nào làm anh rung động như nàng.
Có lẽ, một ngày nào đó, nếu anh dành dụm đủ tiền anh sẽ đưa nàng rời khỏi cái đất nước đáng căm ghét này, đi tới một nơi nào đó để bắt đầu cuộc đời mới, một nơi nào đó không biết tới thiên kiến về màu da.
Còn bây giờ, khi anh đứng ở chân đồi, nàng ngồi dưới chân anh, đang vân vê nhô cỏ, thì anh nói dịu dàng:
- Em thân yêu ạ, anh rất mừng thấy em không quay lại … với hắn.
Nhưng nàng ngước nhìn Entơni, ánh mắt tinh nghịch, long lanh:
- Nào, đừng có tự đắc mà cho rằng tất cả chỉ vì anh đấy nhé!
- Được rồi, chỉ vì chút xíu thôi? – Entơni dỗ dành.
Ren mỉm cười quay đi.
Tất nhiên Entơni biết mình chẳng liên quan gì mấy tới quyết định của nàng. Theo nàng kể, cuộc hôn nhân đó bắt đầu một cách tốt đẹp. Nàng gặp anh ta trong chiến tranh, một đại úy có thành tích được tặng thưởng bội binh Chiến công trên đất Ý. Khi giải ngũ, anh ta làm giám đốc một xí nghiệp khai thác vàng ở Giôhannexbơc, hiển nhiên là do thế lực mà con đường binh nghiệp mang lại. Rồi anh ta bị lôi cuốn vào cuộc chạy đua kiếm tiền điên cuồng sau chiến tranh, tất cả cái trò này làm anh ta điên đầu. Ren kể cho Entơni nghe về tính tự cao tự đại, ích kỷ và rất khó ưa phô trương của anh ta, về tòa nhà rộng lớn quá mức của họ ở Haotơn, có cả một bể bơi riêng; và về cái cung cách anh ta đưa nàng ra khoe mẽ, nhất là khi anh ta ngà ngà say.
Phải, Entơni suy nghĩ, đó là một chuyện khốn khổ, song có lẽ điều rắc rối chủ yếu sâu kín hơn là vấn đề tình dục. Nàng đã có lần nói bóng gió mơ hồ về việc hai người không hợp nhau.
Anh ngồi xuống cỏ, gần bên nàng. Anh ôm nàng, và lại thì thầm:
- Chỉ một chút xíu thôi, em thân yêu?
Nàng đặt tay lên đầu gối anh. Anh cầm tay nàng hôn. Nhưng trong tâm trạng vừa đắm đuối, thèm khát rạo rực yêu đương, vừa sợ hãi về điều bí mật tối tăm của mình. Entơni cảm thấy lòng nhức nhối. Mấy ngón tay Entơni âu yếm vuốt mặt nàng. Anh ôm nàng vào lòng và khát vọng tràn ngập trong anh.
Cuối cùng, Entơni nói:
- Em có nghĩ là hắn bằng lòng để em ly dị không?
- Ôi, em mong như thế. Nhưng hắn vẫn có cái tính khư khư muốn chiếm hữu mọi thứ.
- Loại đàn ông như thế thường có cái tính ấy.
- Vâng, anh Entơni ạ, nhưng chúng ta phải kín đáo. Chúng ta không được để cho người ta thấy đi với nhau. Hắn có một số bạn bè ở đây, bạn bè làm ăn, họ biết em có mặt ở đây.
- Nhưng em thân yêu, chúng ta vẫn kín đáo kia mà.
Ren im lặng một lát, rồi đột nhiên hỏi:
- Anh gặp Gin lần gần đây nhất là khi nào?
- Hiện giờ, thỉnh thoảng anh mới gặp cô ta. Đôi khi, anh đến nhà làm việc với ông Hatli.
- Anh không thể bỗng dưng bỏ rơi cô ta như thế. Hãy nhớ đến những lời nói về cơn thịnh nộ của người đàn bà bị khinh rẻ.
- Có lẽ em nói đúng. Nhưng anh không thể cùng một lúc săn đuổi hai người đàn bà, có phải thế không?
- Sao lại không? Xét đến cùng, em chỉ là một bà già đã có chồng.
Entơni cười to, rồi nắm lấy vài Ren, anh hôn dịu dàng vào cổ nàng.
Trong khát vọng của anh có niềm hy vọng sẽ mang lại cho nàng sự âu yếm mà cuộc sống vợ chồng của nàng còn thiếu.
Nhưng trong tình yêu của anh đối với nàng, vẫn ẩn giấu một nỗi buồn sâu xa.