CHƯƠNG 39


Số từ: 1001
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Một buổi chiều mùa đông. Ánh mặt trời vàng nhạt trải dài trên các hoành sơn của rặng núi Têbơn, nhưng hẻm núi sâu ẩn giữa các hoành sơn đó thì râm tối. Từ những vách đá đen, nước nhỏ giọt, nhỏ giọt xuống cả hai bên, tụ thành những lạch nước nhỏ tưới cho những cây dương xỉ. Họ dừng lại, hơi hổn hển một chút vì chuyến đi xuống dốc, kéo dài và xóc.
- Một cảnh tuyệt vời, - Ren lên tiếng.
Thân hình nàng mảnh dẻ, thon thả, mái tóc màu mật ong, đường nét trên cổ nàng thật dịu dàng…
- Có lẽ nào đây lại là thực sự? – Entơni lẩm bẩm, lơ đãng.
Ren đăm đăm nhìn Entơni vẻ dò hỏi. Nàng mỉm cười:
- Anh có ngắm cảnh đâu!
Họ tìm một nơi có ánh mắt trời rọi tới để nghỉ ngơi.
Ren dịu dàng lướt mấy đầu ngón tay theo những chiếc lá dương xỉ màu xanh, xòe ra ở chân họ.
- Em chẳng biết có ly dị được không. Có trời mới biết Ronơn muốn gì.
- Hắn viết những gì?
- Hình như hiện giờ anh ấy nhận thấy là cứ tiếp tục yêu cầu của em trở về cũng chẳng ăn thua gì. Trong bức thư mới nhất, anh ấy có vẻ cam chịu hơn.
- Hắn chưa bắt đầu kiện cáo ư?
- Có chứ, anh ấy gợi ra rằng nếu em không trở về sớm, thì sẽ chỉ thị cho các luật sư của anh ấy kiện em vì lý do bỏ nhà ra đi. Nhưng em nghĩ là anh ấy sẽ không làm một điều gì cho đến khi biết là hoàn toàn vô vọng.
Những đám mây hợp lại, che khuất ánh mặt trời. Cả hai cùng im lặng hồi lâu.
Ren bỗng nói đột ngột.
- Sao anh sao lãng viết lách thế? Có lần, em đã nghĩ anh có tài về mặt đó.
Một lúc lâu, Entơni trả lời. Câu hỏi của nàng đã đưa anh trở về với những ngày thơ ấu ở trường Xtomhốc với Bôp Sotơ và đám lau sậy trong dòng sông, với việc bị đuổi khỏi trường, với Uynơtơn, Piê Đuy Toa, Ren, cái chết của mẹ và chiến tranh…
Đột nhiên, Entơni nói:
- Anh định viết một cuốn truyện về đời anh.
- Hay quá, sao lại không? – Ren vỗ tay. – Viết một cuốn truyện như thế, anh sẽ có cơ hội hướng ý nghĩ vào những gì nhân đạo.
Entơni gật đầu. Nhưng anh sung sướng với quyết định này vì một lý do khác. Cuốn truyện sẽ giúp anh kể với nàng dần dần và nhẹ nhàng về những bóng đen lạ lùng trong đời anh. Anh sẽ viết về cuộc đời anh, về những năm tuổi thơ, về tấn bi kịch trọn vẹn của dòng dõi. Và dần dần, nàng sẽ biết sự thực, nó sẽ kỳ quái hơn bất cứ sự hư cấu nào; và sẽ là thử thách lớn lao nhất đối với tình yêu của nàng. Anh cảm thấy nếu nàng biết được điều bí mật đó từ lúc họ gặp nhau lần đầu tiên khi còn là những thanh niên mới lớn, thì nàng sẽ chẳng bao giờ buông thả lòng mình để yêu anh. Nhưng ở trường hợp này, tình yêu đã đi trước sự hiểu biết. Điều duy nhất có ý nghĩa, có tính chất quan trọng hiện nay là mức độ sâu sắc của tình yêu đó, tình yêu của nàng… khi nàng biết hết…
Và nếu tình yêu đó chứng tỏ đã đủ sâu sắc, thì những ngày tháng còn lại trong đời họ, hai người sẽ thực sự thuộc về nhau.
Họ ngửi thấy mùi đất ẩm khi hai người rời khỏi các khối đá to lớn, đi xuống những khoảng rừng dễ chịu hơn, thân mật hơn, có những lá thông hơi trơn dưới đế giày da leo núi của họ.
- Nếu cuốn truyện của anh được xuất bản, - Entơni nói, - anh sẽ lấy một bút danh.
Ren đăm đăm nhìn xuống mặt đất trước mặt nàng.
- Sao cơ?
- Ồ, đúng vậy. Anh thích như thế hơn. Và nó sẽ được viết theo ngôi thứ ba; nó sẽ không dựa hoàn toàn vào cuộc đời anh. Anh sẽ thêm ít nét tưởng tượng vào.
- Vâng, đừng biến nó thành cuốn tự truyện. Hãy để nó được xuất bản như một tác phẩm hư cấu.
- Và không ai biết anh viết cuốn truyện đó.
Mắt Ren sáng lên:
- Chỉ hai chúng ta ư?
- Đúng thế!
Ren liếc nhìn gương mặt Entơni:
- Em sung sướng run lên, Entơni ạ.
Mưa lạnh nhẹ rơi vào má họ khi họ trường trong màn sương đang kéo đến dày đặt, để vượt qua những tản đá, những nấm đất ướt màu nâu. Họ vội đi xuống thung lũng nơi mà trận gió khắc nghiệt tứ núi dồn xuống làm xáo động những cành cây bạch dương trụi lá.
Họ dừng lại ở một bãi cây nhỏ, để ẩn nấp, thở hổn hển. Một cây thông hình cái ô lay động ầm ĩ trên đầu họ.
Hai má Ren có ánh phớt hồng dưới làn nước mưa, hơi thở nàng ấm áp. Entơni cảm thấy đôi môi mọng êm ái, sẵn sàng đáp lại của nàng sát dưới môi mình. Anh nghe tiếng xào xạc của cành cây trong gió thổi bật từng cơn và tiếng nhộn nhịp đột ngột, lộp độp của những hạt mưa.
Khi đó, anh cảm thấy một niềm khao khát – mơ hồ là được gió cuốn vào cùng với nàng, được mang đi xa trên các ngọn cây, hay vào những áng mây và xa hơn nữa tới thế giới khác, xa cách mọi người, mọi vật, chỉ có hai người với nhau và cùng nhau tự do mãi mãi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.