CHƯƠNG 42


Số từ: 1503
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
- Tối nay anh rất trầm lặng, Entơni ạ, - Gin nói khi họ đi ô tô về nhà sau buổi biểu diễn balê.
- Phải, anh thú nhận là hơi khó chan hòa.
- Anh hầu như chẳng nói một lời, suốt buổi tối, em cố gợi chuyện, nhưng anh cứ im thin thít. Có chuyện gì thế?
- Chỉ là một tâm trạng.
Entơni lại trở lại vẻ lặng lẽ trầm tư. Dường như để trả miếng, Gin ngồi thẳng người trong góc xe, kéo cái áo choàng kiểu không tay sát vai, vẻ mặt bất bình, nhưng Entơni chỉ nhún vai.
Anh làm sao có thể tập trung vào việc làm cho Gin vui thích được, khi mà trở về nhà, anh sẽ gặp em trai anh, Xtivơ Grêơm đang đợi anh?
Qua điện thoại, Xtivơ cho biết là đã ở Kêp Tao được ba ngày.
- Sao em không tiếp xúc với anh sớm hơn?
- Tôi rất bận vì có cuộc hội nghị ở đây. Tôi sẽ về cảng Elidabet vào sớm tinh mơ ngày mai.
- Lẽ ra em nên gọi điện thoại cho anh ngay và có thể đến ở với anh. Anh có thể thu xếp cho em một chỗ ngủ tạm trong buồng anh.
Entơni đã nói như thế, và đã cố tỏ vẻ không bằng lòng thật sự. Nhưng trong thâm tâm, anh biết mình cảm thấy nhẹ nhõm biết bao, khi Xtivơ để lộ cho biết là đã ở lánh xa anh. Entơni tự hỏi, không hiểu sao mình lại đưa ra một lời nói dối lịch sự, không có sức thuyết phục đến thế!
Mười hai năm nay, anh chưa hề gặp lại em trai, hình ảnh Xtivơ chỉ lờ mờ. Từ lâu, anh đã hủy các bức ảnh chụp hồi thơ ấu, những bức ảnh chụp trong sân khách sạn Đại Bàng và trên các cánh đồng Xtomhốc. Trong ký ức anh, một điều nổi bật về Xtivơ là nước da đen, cái màu không thể lầm lẫn vào đâu được.
Entơni sắp đặt để Xtivơ đến nhà mình vào khoảng nửa đêm. Anh phải gặp Xtivơ trước khi Xtivơ trở về, Entơni nói như thế. Và cuối cùng Xtivơ đã đồng ý.
Entơni không khóa cửa vào bảo Xtivơ tới chỗ anh ở và cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Lúc này, khi lái xe đưa Gin về biệt thự Evơn Rơxtơ, Entơni thấy trong lòng đầy mối lo sợ, bối rối nghĩ tới việc mặt giáp mặt với em trai, và e sợ bối rối hơn nữa vì khả năng có người nhìn thấy họ ở bên nhau, nhận ra những nét giống nhau của hai người cùng trong một gia đình. Anh yên tâm, chỉ trong mấy giờ nữa, Xtivơ đã lên đường về cảng Elidabet.
Entơni cảm thấy biết ơn em trai mình vì nó đã suy tính, cố ý ở lánh xa mình. Bởi vì, dù có bận thế nào đi nữa, rõ ràng trong ba ngày đó Xtivơ cũng tìm được thời gian đến thăm anh. Nhưng Xtivơ không đến, mãi tới phút cuối cùng nó mới gọi điện thoại, rõ ràng nó đã có cân nhắc, có suy nghĩ. Entơni biết em mình không bao giờ muốn làm hại anh.
Thế nhưng, Entơni ngạc nhiên thấy Xtivơ sẵn sàng rời Kêp Tao ngay sau cuộc tiếp xúc lạnh nhạt bằng điện thoại. Chả lẽ sau bao nhiêu tháng năm, Xtivơ không khao khát gặp lại anh trai mình – dù chỉ trong chốc lát – hay sao? Xtivơ thiếu tình cảm, điều này dễ hiểu thôi, nhưng ít nhất nó cũng phải tò mò muốn biết những gì đã xảy ra với anh trai mình chứ? Muốn thổ lộ về bản thân mình nữa chứ?
Nó có thể dễ dàng mang lại tai họa cho anh nếu nó muốn Entơni nhớ lại những bức thư đầu tiên của Xtivơ đã gây bao nguy hiểm cho đời anh trong thời gian chiến tranh. Anh nghĩ tới địa vị của anh hiện giờ ở hãng bào chữa Hatli và Đuy Plexi, tới uy tín của anh ở các phiên tòa.
Nhưng điều anh sợ nhất là Ren có thể biết được điều bí mật tối tăm của anh trước khi anh chuẩn bị xong mảnh đất tin cậy trong lòng nàng. Qua cuốn truyện của mình, anh có thể tiết lộ dần dần với nàng điều mà tình yêu của họ sẽ vượt qua được. Nhưng việc khám phá quá đột ngột sự thực về bản thân anh có thể làm mất nàng.
- Entơni, - Gin nói làm ngắt đoạn dòng suy nghĩ của anh – có một chuyện suốt buổi tối em cứ định kể với anh.
- Kể đi, - Entơni nói, cố tỏ ra chú ý.
- Tối qua, em đi chơi với Henri. Hắn cư xử rất lạ lùng.
- Như thế nào?
- Hắn có một đề nghị đáng sửng sốt. Hắn muốn em đến buồng hắn.
- Khi đó là mấy giờ.
- Đã quá nửa đêm. Hắn rủ em lên buồng hắn uống rượu.
- Và em nghe theo?
- Tất nhiên không! Sao anh lại có thể hỏi em một câu như thế? Em bảo hắn là đừng ngốc nghếch như thế và trong bất kỳ trường hợp nào thì hắn cũng đã uống đủ rượu trong suốt buổi tối rồi. Anh biết đấy, gần đây hắn uống rất nhiều. Trước kia, hắn chưa bao giờ nốc rượu như thế.
- Thái độ của anh ta như thế nào mà em bảo là lạ lùng?
- Thế này này, khi em không đồng ý với hắn, hắn trừng mắt nhìn và hỏi tại sao em lại cứ quá rụt rè đối với hắn.
Với anh… với anh… với anh…
, hắn cứ lải nhải nói thế. Em bảo hắn là em không đi một mình tới buồng của bất kỳ người đàn ông nào, nhất là vào ban đêm. Khi đó, hắn quay về phía em và hỏi:
Có thật thế không?
. Em mắng mỏ hắn vì không tin lời em. Thế anh có biết hắn nói gì không?
- Gì cơ?
- Anh Entơni này, đừng để ý những lời em kể nhé. Em muốn kể với anh sớm hơn, nhưng suốt buổi tối anh cứ khó đăm đăm ấy. Bây giờ, chúng ta gần tới nhà rồi, vậy…
- Em đừng ngại, em thân mến, anh ta đã nói gì?
- Hắn nhìn thắng vào em và nói:
Đừng có cố lừa dối tôi, vô ích mà
. Đúng như thế. Em bảo hắn giải thích, hắn nói là anh thường xuyên đưa em tới buồng anh vào ban đêm. Hắn bảo có nguồn tin đáng tin cậy. Em tức không chịu được. Khi lúng túng mãi mới nói được, em nguyền rủa hắn đủ các thứ bẩn thỉu và bảo hắn đưa nhanh em về nhà và đừng có thốt ra thêm một lời nào nữa. Hắn rất thản nhiên nghe em nói, hắn bảo
huênh hoang cũng chẳng ăn thua gì, Gin ạ. Tôi biết chính xác những chuyện đã và đang xảy ra
. Tất nhiên, chẳng bao giờ hắn có thể nhìn thấy em, vì em có bao giờ đến đấy đâu. – Gin cười cười ngượng ngập. – Hơn nữa, em không nghĩ rằng hắn biết chỗ anh ở…
- Anh cũng thấy thế, - Entơni ngạc nhiên nhận xét.
- Vậy chỉ có một khả năng là anh đã nói bóng nói gió đến một chuyện như vậy.
- Anh ư? – Entơni há hốc miệng. – Trời ơi, để làm gì kia chứ?
- Thế đấy, em đã nghĩ rằng anh có thể nói như vậy cốt làm cho hắn ghen.
- Trời ơi, Gin, em đã gán cho anh những bản năng đê tiện nhất trần đời.
Entơni phẫn nộ, Gin thấy thế.
- Nhưng các đối thủ thường nói những loại chuyện như thế với nhau, có phải không nào? – Gin nói, giọng xoa dịu.
- Nếu làm như thế, họ sẽ bị đánh ngay. Cho dù chuyện đó có thật anh cũng chẳng bao giờ đi kể cho Henri Bôdơmen. Hắn chắc chắn sẽ đập lại em. Khi đó, anh phải gánh lấy mọi hậu quả có phải không? Em không biết nghĩ đến điều đó à?
- Em không biết nên nghĩ như thế nào.
- Nhưng anh đã nói với em là từ bữa tiệc nhà Ivon, anh không chuyện trò gì với con người đó, chỉ trừ những lời chào hỏi bâng quơ. Đúng hơn, - Entơni mỉm cười nói thêm, - Anh ta không nói chuyện với anh.
- Lạ quá, em nghĩ là hắn quả là điên mới đưa ra những điều như vậy, và hơn nữa lại nói dối!
Entơni liếc vội Gin, nhớ lại những lời bóng gió bảo anh đưa nàng cùng về Xi Poăng với anh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.