CHƯƠNG 45


Số từ: 1558
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Mười lăm phút sau, bác sĩ Mơnrô đã có mặt. Ông là một người béo, nhỏ bé, đầu hói gần hết. Cái mũi dài và nhọn của ông đỡ lấy chiếc kính gọng vàng. Ông xem xét nạn nhân chưa đầy một phút. Ông quay lại phía Entơni, bảo anh gọi xe cấp cứu tức khắc.
- Nặng lắm phải không, thưa bác sĩ? – Entơni hỏi sau khi đã gọi điện thoại.
- Vâng, tôi e thế. – Bác sĩ Mơnrô có giọng nói giống đàn bà, the thé. – Sọ ông ấy có thể bị nứt.
Entơni đứng bên cạnh bác sĩ, bất lực xem mọi việc ông ta làm.
- Tôi xem ra, - bác sĩ Mơnrô nói tiếp, - ông ấy nồng nặc mùi rượu. Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì thế?
Entơni kể cho bác sĩ biết Bôdơmen đã đến trong tình trạng say rượu, cầm một chiếc ghế đẩu lên, đột ngột tấn công anh; để tự vệ, anh đã đấm vào cằm Bôdơmen, Bôdơmen đã ngã vì vướng chiếc ghế đệm dài và đập đầu vào lá chắn lò sưởi.
Ngay sau khi xe cấp cứu chuyển Bôdơmen khỏi gian phòng và bác sĩ Mơnrô đi theo xe, thì cảnh sát tới: một hạ sĩ và một nhân viên.
Entơni thuật cho họ nghe những điều anh đã kể với bác sĩ, chỉ có là bây giờ anh làm cho câu chuyện mạnh mẽ thêm một chút. Anh mô tả việc Bôdơmen cầm ghế đẩu tấn công là
dữ dội và không hề bị khiêu khích
. Anh cũng kể cho họ là anh đã đi xem balê.
Họ ghi lại mọi điều anh nói xem như lời khai của anh. Họ tỏ ra rất thân mật. Anh cho họ biết là lúc này Bôdơmen đang được đưa tới bệnh viện. Anh nhấn mạnh tình trạng say rượu của Bôdơmen. Họ tiến hành đo đạc và ghi một số đồ đạc thành từng khoản vào trong cuốn sổ của họ. Entơni ký tên dưới lời khai của anh.
Viên cảnh sát, người to béo, có những nếp gấp ở cổ và đôi mắt ti hí như mắt lợn, bước lại chiếc bàn làm việc.
- Ông không ở nhà một mình, có phải không, ông Grantơ?
- Tôi ở nhà một mình.
- Nhưng ông không tiếp một người đàn bà trẻ đến đây ư? Viên cảnh sát chỉ các đầu môi thuốc lá.
- Có, - Entơni ấp úng, - nhưng đó là trước bữa ăn tối.
- Khi đó là mấy giờ?
- Khoảng sáu giờ.
- Ghi lấy điều đó, ông cảnh sát, - viên hạ sĩ bảo.
– Còn mấy chiếc tách chiếc dĩa này, ông Grantơ? Cũng là người đàn bà trẻ đó dùng?
- Vâng.
- Ông định nói những chiếc tách và ấm pha này đã được dùng trước bữa ăn tối?
Entơni gật đầu.
Viên hạ sĩ lướt mấy ngón tay qua phía ngoài chiếc ấm pha trà.
- Lạ thật. Chiếc ấm vẫn còn nóng. Lại đây sờ thử xem, ông cảnh sát.
Viên cảnh sát cấp dưới làm theo, rồi nói:
- Phải, còn nóng, đúng thế.
Entơni không nói gì.
- Ông có muốn tự mình sờ thử xem không, ông Grantơ? – Viên hạ sĩ hỏi.
Entơni lê bước tới chỗ chiếc bàn. Anh đặt mu bàn tay vào sát chiếc ấm gốm. Mặt anh đỏ lên:
- Tôi quên khuấy đi mất. Tôi rối tung rối mù vì cái chuyện này. Vừa mới rồi tôi có pha trà. Tôi không có… chiếc tách kia không hề đụng đến kể từ trước bữa ăn tối.
Viên cảnh sát cầm cuốn sổ lên, đặt đầu bút chì vào cuốn sổ, nhìn Entơni, chờ đợi:
- Ông cho biết tên người đàn bà trẻ đó là gì?
- Tôi không sẵn lòng nói ra. Không hề liên quan tới việc không may xảy ra đêm nay.
Viên hạ sĩ hơi đỏ mặt.
- Điều đó là do chúng tôi quyết định, ông Grantơ ạ.
Trong thâm tâm, Entơni tin chắc rằng, ngay dù để chống lại những lời buộc tội được đưa ra lúc này, anh cũng không dám nói một điều gì liên quan tới Ren. Một khi tên nàng đã lộ ra, nàng sẽ bị gọi làm nhân chứng, và rồi toàn bộ mối quan hệ giữa anh với nàng sẽ bị lộ. Khi đó, không những chỉ người chông cả ghen của nàng từ chối ly dị, mà anh sẽ làm cuộc đời nàng trở nên khốn khổ khốn nạn về mọi phương diện.
Thế là, anh nói:
- Phải đấy, tôi e rằng các anh sẽ tự quyết định. Tôi không sẵn lòng nói ra tên người đó
- Được rồi, chúng tôi tạm bỏ qua tên người đàn bà đó. Nhưng còn về ông và việc uống rượu? Tôi có thể nói hơi thở của ông có mùi rượu, ông Grantơ ạ.
Entơni nói với họ về việc anh vừa mới uống branđi. Họ cũng ghi điều đó vào trong sổ tay. Viên hạ sĩ hỏi:
- Ông ấy đã cầm chiếc ghế đẩu nào?
- Chiếc này.
- Vậy ông cho rằng dấu tay của ông ấy sẽ in lên trên đó chứ.
- Chắc chắn. Cả của tôi nữa.
- Của ông ư?
- Vâng. Khi tôi đấm ông ấy, ông ấy buông chiếc ghế ra, tôi tóm được.
- Vừa rồi, ông chưa kể cho chúng tôi điều đó.
- Phải đấy, bây giờ các ông có thể thêm điểm đó vào lời khai của tôi. Ông có thể lấy dấu tay của tôi nếu ông muốn.
- Trong lúc này, chúng ta hãy gác việc đó lại.
Họ đi lanh quanh một lúc trong phòng. Rồi họ ra về, mang theo chiếc gạt tàn chứa các đầu mẩu thuốc lá, cái ấm pha trà, tách chén và chiếc ghế đẩu mà viên hạ sĩ lót một chiếc mùi xoa cầm cẩn thận.
Entơni tức khắc gọi điện tới bệnh viện. Cho đến lúc này, họ vẫn chưa hề cho anh biết một chút tin tức nào về tình trạng của nạn nhân. Anh hỏi xem mình có mặt ở đấy có ích gì không. Người ta bảo anh đừng đến.
Chán nản, anh trở lại gian buồng ngủ nằm vật xuống giường, để nguyên quần áo. Ánh đèn vẫn đang sáng. Anh nằm như thế hình như lâu lắm. Anh không hề cởi quần áo ngoài, anh không thể ngủ được.
Khi nhìn lại đêm nay, Entơni không thể nhớ lại được, không thể hình dung được mình đã trải qua như thế nào. Anh hẳn đã mất thăng bằng, tâm trí rối loạn.
Vẫn còn một tí rượu branđi trong chai. Anh cố đứng dậy, đi quanh quẩn. Hai bàn chân anh giần giật, đầu gối đau đừ vì đi mãi. Thêm nửa giờ nữa anh không động đến máy điện thọai.
Nhưng khi quay số điện thoại tự động gọi tới bệnh viện, tuy cô y tá trả lời cộc lốc, song qua cô ta, anh biết được anh biết được các bác sĩ đã chẩn đoán dứt khoát là sọ bị nứt.
Anh đặt chai rượu đã cạn xuống, trở lại giường. Anh nằm ở đấy không quá mười phút. Rồi anh đứng dậy, đi qua những bức màn che ngồi xuống ghế bành, cố suy nghĩ. Mắt anh nhắm lại, những câu nói bắt đầu hình thành trong óc anh. Đến buổi sáng, cụ thể anh sẽ phải nói những gì nếu người ta bắt đầu thẩm vấn anh…Nhưng anh quá mệt mỏi, không suy nghĩ được. Cổ họng anh khô bỏng vì hút quá nhiều thuốc lá, đầu óc đờ đẫn và nặng chình chịch. Anh rơi vào tình trạng mụ mẫm, nửa thức nửa ngủ. Anh không biết mình ở trong trạng thái đó bao lâu, nhưng anh nhớ là lại lê bước tới gọi điện nói với một cô y tá khác. Cô này trả lời ít nóng nảy hơn cô trước. Cô ta bảo Bôdơmen đã tỉnh lại và đã khai gì đó.
Như thế tốt hơn. Cuối cùng anh có thể ngủ được đôi chút. Anh vẫn mặc nguyên quần áo, lên giường nằm. Hẳn anh đã ngủ chập chờn một lát, vì chuông điện thoại đang réo kia. Nó cứ réo đi réo lại mãi. Anh ngồi dậy, anh không xúc động, chỉ thấy mệt mỏi khủng khiếp. Khi đi tới chỗ máy điện thoại, anh nhìn thấy trong buổi bình minh lạnh giá hiu hắt, xam xám lờ mờ, đồng hồ chỉ bảy rưỡi. Anh đăm đăm nhìn máy điện thoại một lúc. Tay anh sờ vào chất nhựa cứng đó cảm thấy lạnh giá. Anh từ từ áp ống nghe vào tai, lên tiếng:
- Alô!
- Ông đấy ư, ông Grantơ? – Tiếng đáp lại the thé.
- Phải, ai đấy?
Đó là bác sĩ Mơnrô.
- Cho tôi biết ông ấy thế nào?
- Xong rồi.
- Thế nào, chết rồi ư?
- Tôi cho là thế.
Hai chân Entơni bủn rủn rã rời. Miệng anh có một vị gì như anh đang nhai những chiếc lá đắng. Anh chúc người về phía trước, cố đứng vững…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.