CHƯƠNG 4


Số từ: 1296
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Entơni chạy trước, náo nức kéo tay bố. Những vòng tóc nâu của nó rũ xuống trán.
Nó mang trên lưng chiếc cặp da nâu đước mẹ mua cho hôm qua. Cặp vẫn trống không.
- Bố ơi, bố không nên ngày nào cũng đưa con đi học đây, - nó nói.
- Sao lại thế?
- Những đứa khác vẫn đi một mình mà.
- Con trai bố lớn hung thật rồi! Được thôi, con ạ.
- Thầy giáo có dùng gậy đánh con không?
- Chỉ đánh khi nào con hư.
Bố con Giogiơ tới trường.
Ớ lớp mẫu giáo, Giogiơ cố vận dụng tất cả sức quyến rũ của mình. Anh khao khát làm sao cho họ nhận ra anh là một người Anh. Trong mấy phút trò chuyện, anh đã thành công trong việc cố tình ám chỉ tới
những ngày đi học đẹp đẽ xưa kia
ở Luân Đôn và tới thời
nghiên cứu ở Oxfơt
của mình.
Anh đã gây cho cô Niđơm, cô giáo dạy Entơni một ấn tượng thích đáng.
Để con lại cho cô Niđơm chăm nom, Giogiơ ra về, tự hỏi không hiểu cô giáo nghĩ gì. Rõ ràng cô ta biết tất cả về Meri, Xtomhốc là một nơi khá nhỏ mà. Nhưng sao anh lại phải lo lắng? Anh biết Hunđơn đã sắp xếp mọi chuyện cơ mà.
Hunđơ quả thực đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện. Ông hiệu trưởng Tômơt không muốn gánh trách nhiệm trong việc nhận Entơni vào học bèn đùn việc đó cho Hunđơ là trưởng ban quản trị và đề nghị đưa ra bàn trong cuộc họp lần tới của ban.
- Ông Tômơt này, ông quan trọng hóa vấn đề đấy, - Hunđơ nói. – Ông có muốn nhận đứa trẻ vào học không?
- Thế này, thằng bé có vẻ Âu điển hình, về phần cha nó thì không sao cả, nhưng mẹ nó…
- Mẹ nó là một bà lịch sự có giáo dục.
- Phải rồi, nhưng chắc chắn bà ta là người da màu. Nếu chúng ta nhận con bà ta vào học, chúng ta có thể bắt buộc phải nhận những đứa trẻ da màu khác, và quy chế của nhà trường sẽ lỏng lẻo. Tôi e đây có thể là bước đầu từ cái sảy này đến cái ung đấy.
- Số học sinh của ông ra sao? – Hunđơ hỏi.
- Chúng ta không thể để mất bớt học sinh, - ông hiệu trưởng nói, - bởi vì nếu học sinh của chúng ta chỉ giảm đi ba em thôi thì chúng ta cũng mất một giáo viên. Tôi cũng có thể nhận vào một số trường hợp nhập nhằng nhưng khi ấy các phụ huynh khác sẽ cho con cái họ đi học nơi khác. Đó là một tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
- Còn lương bổng của ông? Nếu số học sinh trường ông giảm chút ít, người ta sẽ cắt bớt lương ông, không phải thế ư?
- Tôi có thể bảo đảm với ông, ông Hunđơ ạ, rằng đó không phải là điều quan trọng chủ yếu, - ông Tômơt lạnh lùng nói. – Lợi ích của trường là vấn đề trước nhất.
- Chúng ta phải nhân đạo chứ, thưa ông hiệu trưởng. Chúa Giêsu đã không dạy:
Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn cấm chúng
hay sao? – Hunđơ đợi hiệu quả lời dẫn này thấm sâu vào. – Hơn nữa, bố đứa bé là một người sinh trưởng ở nước Anh thuộc một gia đình rất danh giá kia mà!
Hunđơ tin chắc ở kết quả cuộc họp, bởi vì y đã gặp trước những thành viên trong ban quản trị đáng tin cậy và chắc chắn được họ ủng hộ. Hơn nữa, y cố tình sắp xếp việc đó vào cuối chương trình họp dài lê thê, khi mọi người đã mệt nhoài và nhấp nhỏm muốn về nhà.
Khi vấn đề đó cuối cùng được đưa ra, ông Tômơt tuyên bố vắn tắt sẵn sàng nhận Entơni nếu ban quản trị đồng ý.
Có ít lời rì rầm, rõ ràng tỏ vẻ tán thành. Hunđơ gật đầu bằng lòng.
- Ja, ja, - y nói, - tôi cho rằng chúng ta không cần thiết cản trở vấn đề này. Thưa ông hiệu trưởng, chúng tôi đồng ý với ông. Cứ cho em bé đó vào học.
Trong ban quản trị còn có bà Phêrêrơ, người tự cho mình là một nhân vật phụ nữ đáng kể đến ở thị trấn nhỏ bé này. Hăng hái trong việc bài trừ nạn rượu chè, bà ta vốn chống lại Hunđơ kịch liệt.
- Xin một phút, ông trưởng ban, - bà ta nói gay gắt, - tôi chưa có dịp trình bày ý kiến của mình. Nếu chúng ta nhận một đứa bé da màu vào trường, chúng ta sẽ phải nhận tất cả những đứa da màu khác. Tôi có thể đặt câu hỏi: Chúng ta sẽ dừng lại ở đâu? Tôi cho rằng, chúng ta phải tuân theo luật lệ bất di bất dịch về việc loại trừ nghiêm ngặt mọi đứa trẻ mang dấu vết thấp hèn về chủng tộc hoặc màu da này.
Hunđơ trừng mắt nhìn Phêrêrơ. Lúc y nổi giận và phải nén lại, y có tật máy giật, các bắp thịt ở mắt trái của y giật giật. Tật đó xuất hiện lúc này, nhưng bà Phêrêrơ cho rằng Hunđơ đang cố xoa dịu mình, nên cảm thấy khinh bỉ:
- Ông Hunđơ, có phải vì cha đứa bé làm ở tiệm rượu của ông, mà chúng tôi phải cho nó vào học trường chúng tôi không?
- Hunđơ biết Phêrêrơ vẫn còn dò la khách sạn của mình vào các chiều thứ bảy nhằm báo cáo cho cảnh sát vài sự vi phạm luật lệ. Sự phản bội, thách thức và láo xược của Phêrêrơ quả là quá sức chịu đứng của y.
Y đứng dậy, đấm thật mạnh xuống bàn đánh rầm một cái.
- Tao là trưởng ban, - y rống lên – Mày lăng mạ trưởng ban. Câm mồm lại.
Y nhìn đầy vẻ hăm dọa, mặt Phêrêrơ tái nhợt. Ban quản trị tán thành cho Entơni vào học trường Xtomhốc.
- Đến đây, Entơni, bàn của em đây. – Cô Niđơm vừa nói vừa dẫn Entơni tới một bên lớp học.
Entơni ngồi vào chỗ, đưa mắt nhìn quanh, đăm đăm ngắm chiếc bảng đen dựng trên giá, những chữ viết bằng phấn, các bức tranh lớn rực rỡ treo trên tường, chiếc súng cao su nhỏ bằng gỗ thò ra ngoài miệng túi đứa bé ngồi trước mặt, hai tấm bản đồ lớn treo gần cửa sổ, vết bẩn trên mặt thằng bé bên phải, các dãy bàn, hai đứa con gái đang thì thầm ở phía sau nó, những chậu cây ở trên bậu cửa sổ, thằng bé bên trái đang ngoáy mũi, và cái roi xoắn màu vàng ở góc phía sau mặt tủ sách có lắp kính.
Cô Niđơm là một phụ nữ thấp lùn, dáng be bè chắc nịch, tóc màu rỉ sắt, đeo kính không vành, mặt đầy tàn nhan li ti, màu vàng. Khi Giogiơ đã về, cô giáo bèn đổi ngay thái độ.
- Các em lấy sách ra nào, - Cô gõ xuống bàn.
- Ngồi thẳng như mũi tên bên bàn học, Entơni làm theo thằng bé ngồi bên cạnh, cẩn thận giữ cuốn sách mở cùng trang.
Buổi sáng qua dần. Chẳng mấy chốc, chuông đã vang lên. Entơni, vụng về và bối rối, nhập vào làn sóng lũ trẻ, hưởng giờ ra chơi đầu tiên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.