Chương 1077: Mạnh thị chết yểu (6)


Nguyên Tín đã uống khá nhiều rượu, lại nghe thấy Nhiếp Tuân thân cận với phe Khương Bồng Cơ, dây thần kinh nào đó bỗng căng như dây đàn.


Lão phu chỉ là một người thô kệch, không biết nói những lời ba hoa... Ợ... Liễu Châu mục tôn quý như vậy, Nhiếp Thành Doãn còn chưa đủ khả năng, sao xứng để chủ công ta chọn mặt gửi vàng chứ? Nếu chuyện này truyền ra, người ngoài chẳng phải sẽ cho rằng chủ công ta không biết đạo đãi khách sao?
Nguyên Tín đã uống nhiều, hai gò má đỏ bừng, mắt hổ chưa say mà lóe lên vẻ tàn khốc:
Nghe... Ợ... Nghe nói Liễu Châu mục và Phong Biệt giá là bạn từ thuở thiếu niên, Phong Biệt giá lại là trợ thủ mà chủ công tín nhiệm nhất. Nếu để Phong Biệt giá qua giúp sức cho ngài, như vậy mới không xem là thất lễ.


Vừa nói vừa nấc cụt, bình rượu trong tay cũng vơi phân nửa, thật sự giống như đã quá say.

Thật ra người này chưa hề say, đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.

Trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Nhiếp Tuân tiếp xúc quá gần với đám người bên phe Khương Bồng Cơ!

Nào ngờ, hành động đầy tính phòng bị như vậy của ông ta lại đưa Nhiếp Tuân vào vị trí khó xử.

Sắc mặt Hoàng Tung không tốt lắm, chỉ có thể cười khan, thay Nguyên Tín bồi tội với Khương Bồng Cơ.

Phong Giác ngồi phía dưới đang định bước khỏi hàng đáp lại thì Khương Bồng Cơ uể oải mất hứng nói:
Thôi thôi... Phòng bị như vậy làm gì, đều là người một nhà sao cứ phải nói ‘bên ta’, ‘bên huynh’? Nếu Hoài Giới có thời gian, Bá Cao cũng đồng ý, vậy đi cùng ta cũng tốt...


Phong Giác thấy vậy, đành nuốt lại lời cáo lỗi, chắp tay đáp:
Nếu Liễu Châu mục không ngại, Giác đích thân phụng bồi.


Bầu không khí tiệc rượu vốn đã quái dị, lúc này càng ngưng trệ hơn.

Hoàng Tung cố gắng hóa giải bầu không khí, mọi người vẫn ăn mà chẳng thấy ngon, trong lòng đều là hoài nghi và phòng bị lẫn nhau.

Khương Bồng Cơ vờ say cáo lui, trở về doanh trướng mà Hoàng Tung bố trí.

Cô sai người đem đến một chậu nước lạnh, rồi chôn cả khuôn mặt mình vào làn nước lạnh như băng.

Nín thở một lúc, Khương Bồng Cơ mới ngẩng đầu lên, nhắm mắt lần tới vị trí để khăn tay.

Cô cầm chiếc khăn lau qua loa nước đọng trên mặt, gương mặt vốn tái nhợt vì nước lạnh vì ma sát với khăn tay mà có chút ửng hồng.

Mở mắt ra, đúng lúc thấy khắp màn ảnh đều là bình luận, phần lớn người xem đều đang an ủi Khương Bồng Cơ.

Tuy bọn họ cũng chỉ là khán giả, nhưng bầu không khí kỳ lạ của tiệc rượu, vẻ mất tự nhiên khi những người bạn cũ trò chuyện, hết thảy bọn họ đều có thể cảm nhận được.

[Thủy Mặc Niên Niên]: Thương Streamer quá đi, bốn chữ
cảnh còn người mất
thật sự quá tàn khốc.

[Hồng Bán Khê Phong]: Ngày hôm qua vừa thức đêm xem lại hai nhà liên minh, hôm nay lại trông thấy cảnh tượng này giữa Streamer và Hoàng Tung. Tui đột nhiên liền nhớ lại lời con cua nói với cái bánh bao:
Chúng ta không thể trở về như ngày xưa được nữa...
Má ơi, trong lòng như bị xiên cho hai nhát dao, trái tim tan vỡ.

Dù khán giả đã chuẩn bị sẵn tinh thần, một ngày nào đó Streamer và Hoàng Tung sẽ trở mặt. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến một màn này, trong lòng vẫn không hề dễ chịu.

Đối với chuyện này, Khương Bồng Cơ chỉ có thể nói bọn họ quá cảm tính rồi.

[Streamer V]: Nếu hôm nay ta là Bá Cao, mọi người thử đoán xem ta sẽ có hành động gì? Bày Hồng Môn Yến, nhổ cỏ tận gốc, đầu xuôi đuôi lọt. Bá Cao không làm vậy không phải anh ta không nghĩ tới hay lòng dạ không ác độc, chỉ là bởi vì anh ta còn chưa chắc chắn, còn đang băn khoăn mà thôi.

Tuy chỉ là hai câu nói ngắn ngủi, khán giả cũng sâu sắc cảm nhận được sự lạnh lùng và tuyệt tình.

Đám khán giả bối rối, không ít người còn cảm thấy Khương Bồng Cơ suy nghĩ quá tiêu cực, không nhịn được lên tiếng phản bác.

[Bao Gạch Cua Đẩy Cả Đời]: Nếu Hoàng Tung thật sự xấu xa như vậy, sao anh ta lại không có hành động gì trong yến hội chứ? Ở đây chính là sân nhà của anh ta, đều có thể đầu độc hay bố trí mai phục. Streamer lại không dẫn theo bao nhiêu người, nếu thật sự bày Hồng Môn Yến, tui thấy kiểu gì phần thắng của Hoàng Tung cũng tương đối cao.

Khương Bồng Cơ cười một tiếng lạnh lùng.

[Streamer V]: Bá Cao đã từng chứng kiến ta giết người, chẳng kẻ nào dưới tay anh ta có thể chống lại ta, cho nên mới nói anh ta chưa chắc chắn. Nếu thật sự muốn ra tay, người chết trước nhất định là anh ta. Về phần băn khoăn của anh ta... Nếu ta và Bá Cao đấu đá lẫn nhau, kẻ ngoài sẽ được hời, chuyện này không có lợi.

Lúc này, Phong Giác phái người đưa Hoàng Tung cả người đầy mùi rượu về hậu viện, Kỳ phu nhân vội vàng sai người đi lấy canh giải rượu.


Phu nhân, canh giải rượu cứ để đó trước đi, cho ta say một lát...


Hoàng Tung cảm thấy đầu mình như phình ra, tay phải chống xuống mặt bàn, hơi thở nặng nề mà mệt mỏi.


Hôm nay lang quân đã uống bao nhiêu thế?
Kỳ phu nhân cáu giận nói:
Bệnh còn chưa lành, lại dám không nghe lời thầy lang căn dặn mà uống không tiết chế như vậy sao?


Hoàng Tung cứng miệng:
Có uống bao nhiêu đâu, cùng lắm mới chỉ say một nửa mà thôi... Say cũng tốt, ít nhất sẽ không phải suy nghĩ lung tung...



Suy nghĩ lung tung?
Kỳ phu nhân kinh ngạc.

Hoàng Tung dựa nửa người vào đầu vai Kỳ phu nhân, thuận thế chôn mặt vào hõm cổ cô, hạ thấp giọng:
Lan Đình chỉ mang theo năm nghìn tinh nhuệ, đây là cơ hội tốt, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn vậy nữa. Thế nhưng... Vi phu không thể lỗ mãng làm liều, càng không thể để loạn trận cước.


Anh ta muốn khắc chế ác ma và lòng tham đang rục rịch trong lòng, tránh đưa ra quyết định ngu xuẩn khiến bản thân phải hối hận.

Nếu để đầu óc mình thanh tỉnh, chi bằng uống đến ngà ngà say, dùng sự nhức đầu dời đi sự chú ý.

Kỳ phu nhân ngẩn ra, dường như chưa thể lập tức tiêu hóa sự thật này.


Ý của lang quân, thật ra hôm nay chàng...



Mới chỉ dừng lại ở suy nghĩ, còn chưa hành động. Chỉ là trong đầu suy nghĩ một chút...
Hoàng Tung ngà ngà say, rung đùi đắc ý nói:
Điểm này ta không bằng Lan Đình... Nếu hôm nay là ta mang theo năm nghìn tinh nhuệ, hẳn sẽ là sát cơ trùng trùng chờ đợi ta, sẽ là Hồng Môn Yến không để lại đường sống. Lan Đình có thể không băn khoăn gì... Ta thì không làm được, ta dám có hành động gì khác, cô ấy có thể bóp gãy cổ ta đầu tiên...


Cảnh tượng Khương Bồng Cơ dùng hốt bản phân thây người sống ngay tại buổi thượng triều đã để lại bóng ma tâm lý quá sâu cho Hoàng Tung, thỉnh thoảng anh ta gặp ác mộng còn mơ thấy cảnh tượng đó.

Dĩ nhiên, nếu như Hồng Môn Yến có thể đem lại hiệu quả, Hoàng Tung cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Anh ta không động thủ, lý do chính xác như lời của Khương Bồng Cơ...

Thứ nhất là vì chưa chắc chắn, thứ hai vì còn có băn khoăn.

Sáng sớm ngày hôm sau, giờ Mão Phong Giác và Nhiếp Tuân đã tới.

Giờ Mão: là khoảng thời gian từ 5 đến 7 giờ sáng.


Mạnh Trạm đang bị nhốt ở đâu?


Khương Bồng Cơ vẫn theo thói quen thường ngày, luyện công buổi sáng rồi đánh răng rửa mặt thay áo, tinh thần thoải mái.

Phong Giác chắp tay nói:
Giặc Mạnh bị giam trong địa lao.



Ta đích thân đến gặp ông ta.
Khương Bồng Cơ đảo mắt, chọn ra hai người:
Tử Hiếu, Sĩ Cửu, hai người đi theo ta.


Lý Uân xin đi nói:
Chủ công ra ngoài một mình, hai vị tiên sinh võ nghệ lại không cao cường. Xin chủ công chấp thuận cho mạt tướng đi theo.


Lời này của Lý Uân không tính là quá đáng, nhưng đặt vào tình hình căng thẳng hiện nay giữa cô và Hoàng Tung, nghe hơi có mùi thuốc súng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.