Chương 1090: Sóng gió lại nổi lên (8)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 1647 chữ
- 2022-02-08 08:21:07
Nhiếp Lương đã là người trưởng thành ba mươi tuổi chứ không phải trẻ lên ba, chưa nói đến sợ đắng, lại còn làm chuyện ngu xuẩn lén lút đổ sạch thuốc.
Ưng sẽ đi sai người sắc lại một chén, Quang Thiện uống xong rồi nghỉ ngơi.
Vệ Ưng ít nhiều có chút tính tình của bà mẹ già, đặc biệt là bệnh nhân Nhiếp Lương này còn sợ đắng mà đổ sạch nước thuốc dẫn tới bệnh tình kéo dài…
Bệnh nhẹ đi nữa, một khi kéo dài thời gian sẽ trở thành bệnh nặng.
Nhiếp Lương bất đắc dĩ cười nói:
Hay là không uống thuốc này nữa, uống lâu như vậy cũng không thấy hiệu quả, lại còn phải chịu đắng.
Bước chân Vệ Ưng dừng lại, thần sắc nghiêm túc nói:
Đã như vậy, Ưng gọi lang trung qua đây xem lại cho huynh một chút, không ổn sẽ đổi lại phương thuốc được không?
Hoặc là uống thuốc, hoặc là để cho lang trung qua đây bốc một phương thuốc với mùi vị một lời khó nói hết, Nhiếp Lương quả quyết lựa chọn phương án đầu.
Cùng lúc đó, Vệ Từ bước dưới ánh trăng trở về lều trướng của mình.
Trong phòng một màu đen kịt, anh lấy hộp quẹt trong tay áo ra, sờ soạng châm lửa lên ngọn nến.
Ừm?
Theo ánh nến màu vỏ quýt, Vệ Từ lờ mờ nhìn thấy trên giường có một bóng đen kỳ dị nhô ra, tựa như một người đang nằm.
Ai đang ở đó?
Ánh nến phát ra tiếng tí tách, Vệ Từ hô một tiếng về phía giường, cái bóng đen đưa lưng về phía anh rốt cục cũng chịu xoay người lại.
Ồ? Tử Hiếu lúc này mới về sao?
Khương Bồng Cơ đang ôm thứ gì đó trong lòng, lẩm bẩm đứng dậy.
Huynh không mau về đi, thứ đồ chơi này của huynh sắp bị người ta bắt vào nồi đến nơi rồi. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu không phải hạ nhân ôm nó trở về, không chừng đã không còn nữa.
Vệ Từ vừa nghe giọng nói liền biết là ai, trong lòng cũng nhẹ nhõm, tiếp tục châm lửa vào cây nến khác, căn phòng tối tăm dần dần sáng lên.
Bởi vì Khương Bồng Cơ đứng dậy quá đột ngột, cục thịt trắng đen không dễ gì ngủ được bất mãn líu ríu một tiếng, mở to ánh mắt ướt át.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, nó vươn hai cái chân mũm mĩm xông về phía Vệ Từ với một tư thế mong được ôm ấp thân thiết.
Chẹp, thứ đồ chơi này thành tinh rồi sao? Ngay cả người của ta cũng dám đoạt.
Khương Bồng Cơ vô tình chọc một cái vào trán cục thịt đen trắng kia, làm nó ngã lộn một vòng.
Chủ công, ngài còn ghen với thú vật hay sao?
Vệ Từ buồn cười, giơ tay ôm lấy nhóc con mập mạp kia.
Tuy nói là anh nuôi, nhưng thường ngày đều do tôi tớ hoặc là lính hậu cần chăm sóc. Những thứ nhóc con này ăn mỗi ngày còn phong phú hơn so với chủ công.
Quả thực là bảo bối trong quân đoàn!
Thỉnh thoảng ghen một chút mới khiến tình yêu thêm thú vị. Người nhà của huynh ở Trung Chiếu sống thế nào?
Khương Bồng Cơ hà hơi một cái, hai gò má bởi vì ngủ say mà ửng đỏ, khiến cô thêm mấy phần ngây thơ của thiếu nữ.
Trong lòng Vệ Từ ấm áp, anh khẽ cười nói:
Đa tạ chủ công quan tâm, nghe nói đại huynh dốc sức cho Nhiếp thị, có lẽ bọn họ sống không tệ.
Nhiếp Lương là dòng chính của Nhiếp thị, bây giờ đang được Nhiếp thị trọng dụng, Vệ Ưng thân là tay trái tay phải của hắn, đương nhiên địa vị cũng không thấp.
Dựa vào mối quan hệ này, tìm nơi nương tựa ở Biện Châu thì thân tộc của Vệ thị cũng sẽ sống không quá tệ.
Chủ công ở đây đợi lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì hỏi điều này?
Bởi vì có vết xe đổ kiếp trước, Vệ Từ không muốn có quan hệ quá sâu với Vệ thị, chỉ cần duy trì mối giao tình bình thường là được.
Đối mặt với Khương Bồng Cơ, anh cũng không muốn nói thêm sự việc liên quan đến Vệ thị.
Khương Bồng Cơ lắc đầu.
Đương nhiên không chỉ vì việc đó, ta còn có một tin vui! Lúc này không có người để chia sẻ, nghĩ đi nghĩ lại ta liền tới tìm Tử Hiếu.
Vệ Từ tự suy xét trong lòng, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần nhất.
Suy đi nghĩ lại, điều có thể khiến chủ công thoải mái như vậy, duy nhất chỉ có một …
Bên phía Tĩnh Dung có tin tức rồi sao?
Khương Bồng Cơ cười gật đầu:
Tử Hiếu suy nghĩ tinh nhanh, chẳng chuyện gì thoát được bàn tay khống chế của huynh. Tĩnh Dung mang binh vào Kham Châu, huynh ấy còn gian trá tính kế thế lực của Hứa Bùi, nhằm mê hoặc tai mắt của Bá Cao ở Kham Châu. Bây giờ đại công cáo thành, sao có thể không vội vàng tranh công chứ?
Mấy ngày nay cô nhiều lần kiềm chế, làm ra vẻ sống chết mặc bay, không phải là vì tin tức tốt này hay sao?
May mắn là Dương Tư không phụ kỳ vọng rất lớn của cô, hoàn thành trọn vẹn màn lừa dối, tính kế bí mật này.
Nếu không…
Ha ha, Dương Tư cũng không thể trách cô được.
Dương Tư đang nghĩ cách qua sông Tùng hắt hơi một cái, nước mũi lạnh như băng chảy ra, gã vội vàng lấy khăn che mũi.
Bây giờ đã quá nửa đêm rồi, ai còn nhắc tới mình vậy?
Dương Tư vắt mũi một cái, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong lành hẳn lên.
Điển Dần cao to đen hôi cẩn thận bưng tới một chén nước thuốc đen như mực:
Quân sư, mạt tướng tới rồi.
Ừm!
Dương Tư giấu kĩ chiếc khăn, hít hít mũi, kìm lại hơi nước ứa ra ở khóe mắt.
Lúc này lại bị cảm lạnh, không cần phải nói gã đen đủi cỡ nào.
Thân thể khó chịu nên tâm trạng cũng không tươi đẹp lên được.
Điển Dần bước vào trong trướng, thân thể to con khiến lều vải có chút chật chội chen chúc. Anh ta cẩn thận bưng nước thuốc đến trước bàn Dương Tư.
Anh ta nói như muốn tranh công:
Quân sư, mạt tướng còn tìm mứt hoa quả cho người này. Mỗi một quả đều lăn đầy mật ong bọc đường, chắc chắn ngọt.
Dương Tư cẩn thận uống một ngụm, nước thuốc khó uống lan tràn trong khoang miệng, cả khuôn mặt nhăn nhó.
Mứt hoa quả, mứt hoa quả!
Dương Tư vơ bừa một cái, ném hai quả vào miệng, một lát sau mới kìm được vị đắng, chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
Mật thám bên kia có truyền lại tin tức gì không?
Uống xong nửa bát thuốc, đầu óc mê man mới thư thái hơn. Tính khí hung bạo của Dương Tư cũng ôn hòa không ít.
Điển Dần nói:
Mật thám tiền phương truyền lại tin tức, sứ giả Nhiếp thị Trung Chiếu vào ải, sợ là không có ý tốt.
Dương Tư nhai mứt hoa quả, nhồm nhoàm nói:
Tính tình chủ công ngay thẳng cương trực, Nhiếp thị lại không có ý tốt, sợ là rất khó đạt được lợi ích từ tay chủ công. Đã đếm hết quân số chưa? Ngày mai qua sông Tùng, chúng ta nhất định phải đến quận Mạnh Thương Châu trước khi Nhiếp thị gây rối!
Điển Dần lưỡng lự hỏi:
Quân sư, nếu chỉ đưa hai nghìn quân tinh nhuệ vào Thương Châu, một khi Hoàng Tung gây khó dễ với chúng ta…
Chủ công dám đưa năm nghìn quân tinh nhuệ vào Thương Châu, nhưng chúng ta không thể so sánh với chủ công, mang hai nghìn đã nhiều rồi. Nếu không phải tạo áp lực cho sứ đoàn Nhiếp thị thì hai nghìn người này cũng không nên đưa theo.
Dương Tư cười nhẹ:
Cho Hoàng Tung ba lá gan nữa, hắn cũng không dám đánh nhau lúc này.
Mối quan hệ của Hoàng Tung và chủ công không khác nào môi hở răng lạnh.
Hai người chỉ có thể kết thành đồng minh, không thể trở mặt với nhau. Lúc này nếu Hoàng Tung dám giở thủ đoạn ám sát chủ công, Nhiếp thị nhất định sẽ nhân cơ hội đánh giết.
Đến lúc đó, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, cái mạng nhỏ của chính Hoàng Tung cũng không giữ được thì anh ta còn mưu đồ gì nữa?
Còn nữa, nếu như điều đi quá nhiều binh lực…
Ánh mắt Dương Tư lạnh lùng, nhìn về phía quận Chiết xa xa.
Chỉ sợ, sẽ có người thừa lúc vắng mà vào.
Binh lực Kham Châu trống rỗng, nếu như không có đủ binh lực trấn giữ thành, ai biết Hàn Úc lòng dạ đen tối kia sẽ không nhân cơ hội mà đâm một đao?
Điển Dần bị dọa:
Chuyện này, chuyện này không đến mức đó chứ?
Để trợ giúp chủ công dẹp yên hậu phương, Dương Tư và Điển Dần làm đại diện kết đồng minh với Hứa Bùi quận Chiết, thế lực đôi bên thường xuyên tiếp xúc.
Giống như kẻ học dốt đứng trước người học giỏi, Điển Dần rất tôn kính Hàn Úc.
Dương Tư giễu cợt hỏi:
Sao lại không đến mức đó chứ? Liên minh không phải kế hoạch lâu dài, cũng chỉ là một tờ hiệp nghị mà thôi, có thể xé bất cứ lúc nào.
Lời này không chỉ thích hợp để nói về liên minh giữa Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung, mà cũng thích hợp để nói về việc kết thành liên minh giữa cô và Hứa Bùi.