Chương 1131: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (3)


Hứa Yến Tiêu có thông minh, trưởng thành sớm đến đâu thì tuổi vẫn còn quá nhỏ, sao có thể là đối thủ của Dương Tư cho được?

Chỉ bằng vài câu nói, Dương Tư đã đánh trúng điểm yếu của Hứa Yến Tiêu, kiểm soát triệt để quyền lên tiếng.


Chuyện này… Hắn, hắn có biết không?’

Hứa Yến Tiêu nghĩ lại những lời ban nãy vừa nói, trong lòng nhất thời cảm thấy khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.


Tần Hiệu úy đương nhiên không biết.
Dương Tư cười, nói:
Hứa nương tử thử nghĩ rộng ra mà xem. Nếu nương tử là Lệnh Văn Công, liệu nương tử có để cho Tần Hiệu úy biết được mười nghìn binh mã đó rốt cuộc đã được ‘mượn’ như thế nào không? Với tính cách của Tần Hiệu úy, nếu không phải do bị Lệnh Văn Công ngấm ngầm tính kế, liệu hắn có đầu quân cho kẻ khác không? Tần Hiệu úy từng nói, hắn hận không thể noi theo cha anh chiến đấu đến giọt máu cuối cùng cho Lệnh Văn Công.


Tần Cung càng trung thành bao nhiêu lại càng dễ rơi vào cái bẫy hiểm ác của Hứa Phỉ.

Bất luận là Tần Cung hay gia tộc Tần thị, từ trên xuống dưới đều không nợ Hứa Phỉ hay Hứa thị bất cứ điều gì.

Cả cha và hai anh trai đều chết ngoài chiến trận, trong khi Tần Cung còn không biết sự tình đã bị Hứa Phỉ bán đứng với giá cao, đổi lấy mười nghìn binh mã.

Nếu không phải Hứa Bùi ra tay đi trước một bước, kế hoạch hoàn hảo của Hứa Phỉ sớm đã trở thành hiện thực rồi, hơn nữa còn có thể đưa cả nhà rút lui an toàn.

Phải chịu kết cục như ngày hôm nay, không thể trách nổi người khác, chỉ có thể trách hắn ta dù đã cố gắng hết sức nhưng lại thiếu đi vài phần may mắn.

Dương Tư vẫn giữ chừng mực:
Tần Hiệu úy cũng hết lòng hết sức với Hứa nương tử rồi, cô nói xem có đúng không?


Hứa Yến Tiêu thất thần, đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía mấy chiếc quan tài đặt trong linh đường.

Một lúc lâu sau, Hứa Yến Tiêu mới nhẹ giọng hỏi Dương Tư.


Tiên sinh có định đem chuyện này kể cho hắn biết không?



Tư không phải kẻ tiểu nhân lắm lời, sao có thể đem chuyện này đi kể khắp nơi được?
Dương Tư đáp.
Có điều, trên đời này chẳng có bí mật nào lại giấu mãi được cả. Tần Hiệu úy có thể nghe được từ đâu đó hoặc tự bản thân hắn cân nhắc rõ ràng cũng chưa biết chừng. Chỉ là, đến khi ấy, Tần Hiệu úy có lẽ đã chấp nhận sự thật rồi, sẽ không vì sự vứt bỏ của chủ cũ mà tự chà đạp bản thân mình. Chủ công Liễu Hi của ta rất cởi mở, Tần Hiệu úy có tài, chủ công sẽ quý trọng hắn.


Hứa Yến Tiêu nhận thấy một chút coi thường và bực bội trong lời nói của Dương Tư.

Tần Cung vừa có tài vừa trung thành, vị chủ công nào sẽ không thích hắn chứ?

Vậy mà Hứa Phỉ lại giấu Tần Cung, lừa hắn đến Hoàn Châu, lấy hắn ra làm tiền đặt cược để đổi lấy mười nghìn binh mã. Đây có thể gọi là
quý trọng
sao?

Hứa Yến Tiêu nở nụ cười chua chát, ngập ngừng nói:
Cảm ơn tiên sinh.


Những lời này của Dương Tư vừa hay đã đập tan sự nghi ngờ của Hứa Yến Tiêu.

Cô bé có tư cách gì để nghi ngờ Tần Cung đâu?

Chuyện Tần Cung quy phục chủ khác vốn dĩ không phải chủ ý của hắn. Vì Hứa Phỉ mà hắn dường như đã mất tất cả.

Thật đáng thương cho Tần Cung, lúc này vẫn bị người ta lừa gạt mà không biết, lại còn canh cánh day dứt chuyện đến muộn.

Nghĩ vậy, Hứa Yến Tiêu lấy tay che mặt, tựa như làm vậy có thể giảm bớt sự hổ thẹn trong lòng cô bé.

Cô bé cũng không để ý Dương Tư đã rời đi từ lúc nào, đợi lúc ổn định lại tinh thần thì màn đêm đã kéo xuống. Không khí lạnh len lỏi thổi qua khe hở của những tấm màn khiến cho linh đường càng trở nên âm u đáng sợ. Hứa Yến Tiêu đưa tay vỗ vỗ lên má để lấy lại tinh thần, thành kính đốt vàng mã niệm kinh cho người mẹ đã khuất.

Nửa canh giờ sau.


Hứa nương tử?


Đây là giọng của Tần Cung?

Trong lòng Hứa Yến Tiêu chợt hơi bối rối, xấu hổ không biết nên làm thế nào để đối mặt với Tần Cung.

Sự hổ thẹn này không chỉ bởi Hứa Phỉ đã tính kế Tần Cung, mà còn bởi những lời lẽ thiếu suy nghĩ của mình, vô tình làm tổn thương đến hắn.


Hứa nương tử?


Tần Cung lại gọi thêm một tiếng, giọng nói to hơn khi nãy, nghe có vẻ sốt ruột hơn.


Phụng Kính, vào đi.
Bây giờ Hứa Yến Tiêu mới nhớ ra, vì những chuyện đã gặp phải trước đây nên cô bé luôn cảm thấy sợ hãi đám đàn ông như sợ hổ. Ngay cả tên lính quèn mang thức ăn đến cho cô bé còn bị cô bé coi như thú dữ. Sau đó, Tần Cung lại trở thành người mang thức ăn đến cho cô bé.

Nhận được sự cho phép, Tần Cung mới vén bức màn lên rồi bước vào, tay kia còn bưng một hộp đồ ăn.

Hứa Yến Tiêu liếc nhìn trời bên ngoài, thuận miệng hỏi vài câu:
Trời đã tối vậy rồi ư?


Tần Cung cảm thấy khá hổ thẹn đáp:
Hôm nay trong quân doanh rất nhiều việc, Cung tốn khá nhiều thời gian nên mang cơm đến hơi muộn một chút.



Ta không có ý đó.
Hứa Yến Tiêu vội lắc đầu. Vốn dĩ cô bé chỉ hơi kinh ngạc vì thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng qua lời nói của Tần Cung thì cô bé giống như đang trách móc đối phương mang cơm đến muộn.
Việc quân cấp bách, hà cớ gì phải vì việc riêng mà bỏ bê việc công? Ta chỉ là chuyện nhỏ, ăn cơm muộn một chút cũng không vấn đề gì.


Mặc dù mang cơm đến muộn nhưng thức ăn vẫn còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút. Đồ ăn có bốn món chay với một bát canh trứng nấm.

Hứa Yến Tiêu vốn chẳng muốn ăn gì, nhưng vô tình thấy sự quan tâm của Tần Cung, trong lòng cô bé cảm thấy sững sờ, bèn cố gắng ăn hết thức ăn.


Phụng Kính.


Tần Cung trông thấy Hứa Yến Tiêu như có điều gì muốn nói, vừa dọn dẹp thức ăn thừa và bát đũa, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nói.

Hứa Yến Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng, nói:
Lúc sáng… ngươi nói sau khi đánh bại kẻ thù, ngươi sẽ đến đón ta, có thật không?


Tần Cung ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó định thần lại, nghiêm túc nói:
Đương nhiên là thật rồi. Cho dù phải liều mạng, Cung cũng sẽ bảo vệ an toàn cho nương tử.


Nghe thấy thế, trong lòng Hứa Yến Tiêu cảm thấy rất khó tả.


Hiện giờ, chủ công của ngươi không phải là cha ta, lời ăn tiếng nói của ngươi cần cẩn trọng hơn xưa.
Cô bé nói:
Phụng Kính nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn.


Tần Cung biết rằng cô bé đang lo lắng cho mình thì trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng:
Cho dù nương tử không nói, Cung cũng tự biết giữ chừng mực. Chủ công không phải là người bụng dạ hẹp hòi, cô ấy sẽ không trách tội vì chuyện này. Lệnh Văn Công đối xử với Cung không bạc, cho dù hiện tại người đã ra đi nhưng tình nghĩa thì vẫn còn đây. Cung sao có thể lật mặt không nhận người, thậm chí bỏ mặc sự an nguy của máu mủ ruột thịt chủ cũ được? Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chủ công sẽ cho phép cả thôi.


Nếu chủ cũ vừa mất liền nịnh bợ chủ mới, thậm chí là bỏ mặc người của chủ cũ, thấy chết mà không cứu thì người như vậy mới khiến người khác đau lòng.

Hứa Yến Tiêu thấy Tần Cung không bị ảnh hưởng bởi những lời nói lúc trước của mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Có được sự giúp đỡ của Tần Cung, tương lai đối với cô bé cũng không còn đáng sợ như trước nữa rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới bắt đầu hửng sáng, phía ngoài doanh trại truyền đến tiếng bước chân ngựa từ xa vọng lại.

Đó là người của Hứa Bùi phái đến đón Hứa Yến Tiêu và thi thể của đám người Hứa Phỉ về.

Hứa Yến Tiêu dùng nước sạch rửa mặt, vẫn mặc bộ đồ tang vải xô như cũ, hai tay ôm lấy bài vị của người cha người mẹ đã mất vào lòng.

Để bày tỏ sự tôn trọng, Hứa Bùi đã phái lão thần dưới trướng mình đi đón Hứa Yến Tiêu.


Hứa nương tử, xin mời!


Lão thần là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, áo dài tay rộng, bay bay trong gió, trên mặt để một bộ râu khá sạch sẽ, dáng vẻ mang cảm giác thần tiên.

Hứa Yến Tiêu lạnh lùng nhìn ông ta, rồi đưa mắt nhìn về phía xe ngựa.


Không. Thân là con gái, ngày ngày nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của người cha và người mẹ đã khuất. Nay người đã không còn, con gái bất hiếu không thể làm được gì cho họ, đoạn đường này nhất định không thể thiếu được.
Cô bé nhìn về phía lão thần, nói:
Xin tiên sinh đáp ứng tâm nguyện báo hiếu của tiểu nữ.


Lão thần của Hứa Bùi mặt mày biến sắc, đành thử ngăn cản:
Hứa nương tử, xin mời!



Tiểu nữ đã quyết, xin tiên sinh hãy đáp ứng lòng hiếu thảo này của tiểu nữ.


Ý của Hứa Yến Tiêu là bước từng bước đi về phía thành Sơn Ủng. Cô bé muốn cho cả thiên hạ biết rằng Hứa Bùi đã bức chết cả nhà cô bé như thế nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.