Chương 1492: Đánh nhiếp lương, tấn công dương đào, kiếm chỉ thiên hạ (33)


Giống như là đã chuẩn bị trước rất lâu dài rồi, đã có cảm giác rồi, kết quả lại héo.

Mà lại quấy rối không chỉ một lần, cả một đêm quấy rối 8tới năm sáu lần, cho đến khi màn trời dần dần biến thành màu xám tro, quân địch mới lên đường về phủ.

Một đêm này, dường như toàn bộ Nhiếp 3doanh không có ai ngủ ngon.
Khoảng một trăm khúc pháo để cạnh nhau, chiếm biết bao nhiêu chỗ chứ, mục tiêu vô cùng rõ ràng, tính khả thi rất thấp.
Khương Bồng Cơ cười nói:
Vậy thì đổi cách nghĩ khác đi, nếu như sau khi nghiên cứu, uy lực của một khúc pháo vượt qua uy lực của cả trăm khúc pháo, như vậy thì sao?

Bách Ninh yên lặng một hồi, ông cảm thấy suy nghĩ của chủ công nhà mình hơi hão huyền.
Binh lính khoác lên một bộ trang phục ghillie phiên bản cổ đại dùng để ngụy trang, phần da lộ ra bên ngoài thì dùng than bôi đen, căn bản là hòa vào làm một với bóng đêm.
Binh lính cổ đại do không cung ứng đủ chất dinh dưỡng cho nên tỉ lệ mắc chứng quáng gà rất cao, cho dù không mắc bệnh quáng gà nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có những chứng bệnh khác.
Binh lính đứng ở trên tháp quan sát rất khó phát hiện ra những động tĩnh nho nhỏ ở phía Nam, càng khỏi phải nói tới báo động trước.
Đây mới là nguyên nhân thực sự của sự
xuất quỷ nhập thần
của quân Khương Bồng Cơ.
Tới đêm khuya, Khương Bồng Cơ lại phái người tới đây
đánh lén
, trận lần này còn lớn hơn ngày hôm qua một chút, như chỉ muốn sao cho toàn bộ trên dưới quân địch đều phải biết. Dưới trướng Nhiếp Lương có một tướng quân tính tình bộp chộp, trực tiếp xin lệnh xuất binh. Chờ tới khi gã ta ra ngoài đuổi theo một dặm, vậy mà không phát hiện nổi một chút bóng dáng quân địch nào. Lúc này, ở một nơi khác lại vang lên âm thanh pháo nổ, động tĩnh vang dội tới mức đứng rất xa cũng có thể nghe thấy được.
Khương Bồng Cơ ngồi ở phía xa quan sát động tĩnh.
Lúc các binh lính ăn cơm, bọn họ tụ lại một chỗ nhỏ giọng xì xào, không dám lớn tiếng gây ồn.
Nhiếp doanh trị quân nghiêm khắc, không cho phép bất kỳ ngôn luận nào có thể dao động lòng quân, một khi bắt được, nhẹ thì dạy dỗ một chút, nặng thì xử lý theo quân pháp, để răn đe. Chẳng có ai ngại mình sống quá lâu cả, nên nhìn chung là không có ai dám bàn tán khắp nơi, nhưng chuyện đã xảy ra ngày hôm qua quá kỳ lạ, binh lính đều thấy lo sợ bất an, nên bọn họ cần nhanh chóng nhận được cảm giác an toàn từ các đồng bào, cho nên binh lính lén lút bàn tán về chuyện này ở khắp mọi nơi.

Có lẽ đúng là thiên binh thiên tướng thật đấy, vừa rồi bọn ta nghe nói có người tận mắt nhìn thấy bọn họ bay xuống từ trên trời cơ mà!

Có người nói Khương Bồng Cơ là tướng tinh có thế lực rất lớn ở trên thiên cung, cũng có người nói cô là ác ma La Sát đi ra từ địa ngục.
Nếu không thì vì sao đêm qua quân địch lại có thể xuất hiện mà không gây tiếng động nào, đi đứng vô tung vô ảnh như thế chứ?
Trên đời này có ai làm được chuyện ấy?

Không phải, rõ ràng là chui ra từ lòng đất mới đúng, nghe đâu dưới trướng Liễu Hi toàn là quỷ binh đấy!

Những thứ như lời đồn thì lúc nào cũng càng truyền càng lạ, cứ truyền cho thêm một người thì lời đồn lại sai lệch thêm một chút.
Ban đầu mới chỉ bàn luận chuyện đêm qua quân địch xuất hiện rất kỳ lạ, truyền xong lại biến thành quân địch bay từ trên trời xuống, chui từ trong lòng đất ra, quân địch tập kích đêm qua đều là quỷ binh. Mà còn kỳ diệu hơn nữa chính là có cả mấy người nói chắc như đinh đóng cột rằng mình tận mắt nhìn thấy.
Không phải thần thì chính là ma!
Ngay trong buổi chiều, những lời đồn lung tung lộn xộn đó đã truyền đến tai Nhiếp Lương, đám người Vệ Ưng đều tạ tội. Bọn họ đã xử lý mấy người lưu truyền tin đồn ác nhất, mới miễn cưỡng ngăn chặn được dư luận, nhưng sửa không bằng phá, bọn họ càng chèn ép thì binh lính lại càng hoảng loạn. Thật ra Nhiếp Lương có thể thấy rõ được, cho dù Khương Bồng Cơ có tiếp cận bọn họ lặng yên không tiếng động bằng cách nào đi chăng nữa thì mục đích mà bọn chúng tập kích ban đêm chỉ là để ép bọn họ xuất chiến.

Phái người chú ý một chút, đêm nay có thể cô ta sẽ đến nữa, bảo binh lính không được lơ là.

Cô hỏi Bách Ninh:
Tổ tiên của Bách tướng quân buôn bán pháo à?

Bách Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ:
Tay nghề tổ truyền thôi, tiếc là, dân chúng thời loạn tới bản thân mình còn chưa ăn no được, nào có lòng dạ chơi mấy cái đó.

Bởi vì không thể buôn bán như tổ tiên được nữa, Bách Ninh chỉ có thể tìm con đường khác.
Thật ra không phải vì số lượng quân địch đông đảo mà chỉ là vì quân địch rất xuất quỷ nhập thần, lần nào xuất h9iện cũng chẳng có dấu hiệu gì, vừa thò đầu ra đã thấy một đợt mũi tên lửa đồng loạt được bắn ra. Vậy nên mọi người trong Nhiếp doanh không ai dám l6ơ là, ai biết đâu lần này là trêu đùa, lần sau không phải là thật chứ?
Ngày thứ hai, sắc trời sáng lên, tin đồn lan truyền trong khắp các n5hóm binh lính cấp thấp nhất.

Hôm qua ngươi ngủ say gần chết, không biết chuyện gì đã xảy ra đâu. Quân đội của Liễu Hi cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đợi tới khi quân ta đuổi theo thì lại chẳng thấy người đâu. Chẳng bao lâu sau, bọn chúng lại xuất hiện ở một chỗ khác... Lẽ nào đám người này là thiên binh thiên tướng sao? Cứ kỳ lạ sao ấy.

Nếu không nghĩ ra cách để vạch trần thủ đoạn nham hiểm của quân địch, lời đồn sẽ càng lúc càng mãnh liệt hơn, sẽ rất bất lợi cho bọn họ.
Sự thật chứng minh, thiên binh quỷ tướng gì đó đều là giả hết, nguyên nhân thực sự của xuất quỷ nhập thần chính là - ngụy trang.
Đêm qua khi bọn họ tập kích, trên trời là một vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ, lại còn bị mây đen che phủ.
Con gái ông cũng cần phải lập gia đình, dù sao ông cũng phải bò cao một chút mới có thể tìm được cho con gái một vị hôn phu có cấp bậc.
Khương Bồng Cơ nói:
Bách tướng quân có ý định gì không?

Vẻ mặt Bách Ninh ngây ra, ông thì có thể có ý định gì?
Thứ đồ chơi dùng để vui đùa trong ngày Tết, trong đầu chủ công nhà mình lại nghĩ tới chuyện giết người đánh giặc?
Buông tha cho đống pháo đi!

Thật ra thì... Cũng có thể như vậy. Có điều chiến trường hỗn loạn, nếu mũi tên lửa của quân địch đốt cháy pháo trước, vậy không phải người bị nổ là người nhà mình ư?

Rõ ràng quân địch có ý quấy rầy, trước khi bọn chúng đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ ý định.
Đám Vệ Ưng nhận lời, trong lòng lại hơi lo lắng.
Cho dù đám binh lính cấp thấp nhất có lan truyền lời đồn như thế nào, nhưng vẫn đúng được một điểm - Quân địch quả thật là xuất quỷ nhập thần.
Chẳng lẽ chủ công đang hỏi ông sau khi về hưu có ý định tìm việc gì không à?

Sau khi kết thúc chiến tranh, mạt tướng sẽ không động đao nữa, có lẽ sẽ quay lại công việc ban đầu.

Khương Bồng Cơ cười nói:
Ta không hỏi cái này, ta đang hỏi là Bách tướng quân có được ngón nghề này, vì sao không nghĩ đến chuyện tiếp tục nghiên cứu?

Không chỉ có người
tận mắt
nhìn thấy, mà còn có cả người tìm ra được chứng cứ.

Nếu như Liễu Hi không phải Diêm La Vương, vậy thì ngươi nói xem vì sao cô ta lại thích chém giết như thế? Nghe nói mỗi lần cô ta đại thắng trở về, đều treo cả hàng nghìn tai người ở bên hông, trên lưng ngựa toàn là đầu người, ngày ngày cô ta uống máu người, ăn thịt người, đi tới đâu là giết tới đó, chẳng phải là Diêm La Vương sống hay sao?


Không không không... Không phải là Diêm La, chắc hẳn là tướng tinh trên trời đó. Ngươi nói xem, lần trước chủ công tới đốt ải Trạm Giang, rõ ràng là thế lửa lớn như vậy rồi mà vẫn không thể diệt được chúng, không ngờ tự nhiên trời lại mưa! Chắc hẳn cô ta là tướng tinh, chạy đi tìm Long Vương, nên lúc đó, người mới cho mưa rơi.

Bách Ninh khó hiểu:
Nghiên cứu pháo thì có ích lợi gì? Dân chúng cũng đâu mua nổi.

Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ.
Cô chỉ dẫn nói:
Một khúc pháo có thể nổ tung được vại đất nung không?

Bách Ninh chắc nịch gật đầu:
Có thể chứ.

Cô lại hỏi:
Nếu như khoảng một trăm khúc pháo để cạnh nhau, không phải uy lực sẽ càng lớn hơn à? Có khi còn có thể làm nổ tung cả cửa thành ấy.

Bách Ninh:
...

Uy lực của một khúc pháo làm sao có thể hơn được một trăm khúc pháo chứ?

Chẳng lẽ lại bỏ mấy trăm phần lưu huỳnh, đá tiêu, than củi ép lại thành một phần hay sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.