Chương 1508: Đánh nhiếp lương, tấn công dương đào, kiếm chỉ thiên hạ (49)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 1480 chữ
- 2022-02-10 04:20:03
[Ta biết rồi, để cho chắc chắn, ta định ra tay vào đêm cuối cùng.]
Nếu như thay đổi thân phận trước đó, nhất định Nhiếp Thanh sẽ làm l8oạn lên, ngược lại sẽ phá hỏng kế hoạch của cậu ta.
Chi bằng thay đổi phân thận vào buổi tối của ngày cuối cùng, chờ tới khi Nhiếp Th3anh tỉnh lại, e là thứ chờ đợi cậu sẽ là lưỡi đao của nhạc phụ nhà mình rồi.
Hắn xốc lại tinh thần, nói với
con rể
:
Lần này lên đường đi rất lâu, việc đưa linh cữu đành nhờ thiếu chủ.
Nhiếp Dương thân thiết hỏi han vài câu, hoàn toàn giống như một Nhiếp Thanh khác.
Hệ thống ngồi xem cậu ta biểu diễn, âm thầm tặc lưỡi – Ngôi sao màn ảnh Nhiếp Dương này quả thật đã sinh nhầm thời đại rồi, nếu không có thể càn quét cả giải Oscar.
Ra khỏi lều, Nhiếp Dương quay lại liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm quay đầu rời đi.
Nhạc phụ.
Nhiếp Dương cung kính gọi Vệ Ưng một tiếng,
Chân trời tờ mờ sáng, Nhiếp Dương đứng dậy mặc chỉnh tề đồ tang của Nhiếp Thanh, nở nụ cười yếu ớt không hề có sơ hở với gương...
Có điều, hôm nay là ngày đưa linh cữu về quê, không cần phải tươi cười.
Cuối cùng, Nhiếp Dương sửa thành biểu cảm trầm mặc bi ai, nhanh chóng rời đi.
Tất nhiên Vệ Ưng gật đầu liên tục, Nhiếp Lương có nói gì hắn đều đồng ý hết.
Lương có được người bạn thân như huynh... Đời này... Ta không thiệt...
Mấy chữ cuối cùng hắn chỉ lầm bầm trong miệng.
Nhiếp Dương rũ mí mắt xuống: [Ta biết rồi, ta sẽ chú ý.]
Cậu ta để cho Nhiếp Thanh uống nốt viên thuốc còn lại, đối phương ngủ rất say, Nhiếp Dương liền tận mắt nhìn thấy người kia biến thành khuôn mặt của mình.
Chắc chắn không có sai lầm gì, Nhiếp Dương nằm ngủ một lần nữa, nhưng trong lòng cậu ta có tâm sự, lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, nên trực tiếp thức tới bình minh.
Phiền Thần tiến lên phía trước, suýt nữa lảo đảo ngã xuống đất, lúc này hắn mới phát hiện hai chân mình đã nhũn ra không còn sức lực.
Làm theo kế hoạch.
Vệ Ưng khổ sở nén xuống cảm xúc đau thương, giọng khàn khàn nói:
Chủ công vẫn chưa đi xa, đừng để cho chủ công lo lắng.
Đã bày sẵn trận rồi, chỉ chờ con mồi mắc câu.
[Nói như vậy, phụ tử bọn họ lại cùng một ngày.... Không biết Nhiếp Lương đi trước một bước, trên đường xuống suối vàng nhìn thấy nhi tử đuổi theo mình, sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ.] Nhiếp Dương cảm khái một câu: [Nhìn vào tình hình bây giờ, hệ thống, ngươi có biết là mình rất máu lạnh không?]
Hệ thống chỉ muốn trợn mắt khinh thường. Nó cũng đâu phải là người, nó là sinh mệnh đẳng cấp cao áp đảo cả con người, nhân loại cũng chỉ là con kiến thôi, có chết thảm thế nào thì đâu thể khơi gợi được sự thương cảm từ nó. Nhiếp Dương dùng tâm tư của nhân loại để ước chừng nó, quả thật là ngu hết thuốc chữa.
Vệ Ưng nói:
Giờ lành tới rồi, thiếu chủ lên đường đi.
Hai người là cha vợ con rể nhưng cũng là quân thần, Nhiếp Thanh vẫn gọi hắn là
nhạc phụ
, có thể thấy được địa vị của Vệ Ưng ở trong lòng cậu.
Bởi vậy, cho dù Nhiếp Dương vô cùng kiêng kỵ người này, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể ra tay với Vệ Ưng.
Sắc mặt Vệ Ưng cực kỳ nhợt nhạt, nhìn qua có vẻ ngẩn ngơ.
Quả nhiên...
Rốt cuộc hệ thống là yêu nghiệt từ chỗ nào tới, vậy mà lại có được thủ đoạn biến hóa kỳ lạ tới nhường này.
Không chỉ là khuôn mặt, dáng người, da thịt mà ngay cả ánh mắt và khí cũng giống hệt như Nhiếp Thanh.
Vệ Ưng yếu ớt nói:
Không có gì, đêm qua... tưởng nhớ đến tiên chủ, nhất thời khó có thể kiềm chế cảm xúc, cho nên mới mất ngủ cả đêm...
Hệ thống kịp thời nhắc nhở trong đầu Nhiếp Dương.
[Giờ Sửu sáng nay, Nhiếp Lương không chống đỡ được đã qua đời, Vệ Ưng đau đớn khóc hết cả đêm. Ngươi cũng đừng vạch trần hắn, nhìn đáng thương biết bao. Bây giờ người nằm trong quan tài không phải là thế thân của Nhiếp Lương, mà chính là Nhiếp Lương. Áo liệm của Nhiếp Lương cũng là do hắn thay cho...]
Hơi thở của Nhiếp Lương vốn dĩ đã mong manh, không biết vì sao, một luồng sức sống lại vọt lên trong thân thể gần như khô cạn của hắn, giúp hắn có sức nói nốt.
Tử Thuận... Chăm sóc cho... Thanh Nhi... Nếu như nó làm gì sai... Thì cứ dạy dỗ nó...
Nhiếp Lương cảm giác được sự sống đang nhanh chóng trôi đi, hắn theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay Vệ Ưng, nói:
... Nhiếp thị, nếu không thể cứu được... thì bỏ nó đi...
Bản thân Nhiếp Lương trả lại cho Nhiếp thị một cái mạng, nhưng hắn không thể để bạn thân phải dính vào nó vì mình.
Nhiếp Thanh cũng không phải người ngủ say như chết, nếu như trực tiếp rút máu ra, e là sẽ tỉnh lại.
Hai tay Nhiếp Dương run rẩy rạch ngón tay Nhiếp Thanh ra, rồi lại tự rạch mình một nhát.
Cậu ta nuốt viên thuốc được trộn cùng máu của Nhiếp Thanh, không bao lâu sau, thân thể mỏng manh gầy gò đã đẫy đà hơn một chút, làn da của cậu ta nhúc nhích giống như là sống dậy, nhìn mà nổi cả da gà. Chờ tới khi làn da thôi nhúc nhích, Nhiếp Dương đứng dậy nhìn vào trong gương đồng, trong gương chính là khuôn mặt của Nhiếp Thanh.
Một đêm này không chỉ có Nhiếp Dương không ngủ được, Vệ Ưng cũng không có lòng dạ nằm ngủ.
Chủ công!!!
Vệ Ưng nghẹn ngào khóc, hai tay hắn nắm chặt bàn tay gầy như xương khô của Nhiếp Lương, muốn để Nhiếp Lương duy trì sự tỉnh táo.
Cậu ta lấy hai viên thuốc tròn to bằng quả nhãn từ trong tay áo ra, đây là
Thuốc dịch dung
mà hệ thống đưa cho cậu ta.
Sau khi cậu ta hỏi rõ ràng phương pháp sử dụng, hệ thống lại tốt bụng đưa thêm cho cậu ta một lọ bột thuốc mê chỉ cần ngửi một cái là có thể khiến cho người ta rơi vào giấc ngủ say.
Muốn để thuốc dịch dung phát huy tác dụng, cần phải rút máu của đối tượng ra, hòa máu vào nhau rồi ăn.
Không bao lâu sau, Phiền Thần từ từ đi tới.
Hắn thấy tình hình Vệ Ưng như vậy, sao có thể không đoán được chứ, trước mắt tối đen, gần như sắp ngất đi.
Tử Thuận... Hậu sự của chủ công...
Hệ thống nhắc nhở cậu ta: [Có cái gọi là tâm sinh tướng, ngươi nên khống chế nội tâm của mình cho tốt, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện.]
Bây giờ cậu ta giống Nhiếp Thanh như vậy, chỉ là bởi vì tác dụng của thuốc dịch dung thôi, chờ tới khi Nhiếp Dương thích ứng được, khí chất cũng sẽ thay đổi, rồi sẽ để lộ sơ hở.
Có điều chuyện này cũng không sao hết, Nhiếp Dương thay Nhiếp Thanh đưa linh cữu về quê, tạm thời sẽ cách xa Vệ Ưng, con cáo già kia không phát hiện ra được.
Vệ Ưng nói:
Thần cũng thế.
Hắn trả lời xong, phát hiện Nhiếp Lương đã khép hai mắt lại rồi, bàn tay nâng lên đã mất đi sức lực.
Trong lòng Vệ Ưng hụt hẫng, hắn quỳ bên cạnh giường đờ đẫn hồi lâu mới phản ứng lại được, Vệ Ưng nằm nhoài một bên kiềm nén âm thanh khóc rống.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, Nhiếp Dương liền cười tới chảy c9ả nước mắt, hệ thống âm thầm tặc lưỡi với sự tàn nhẫn của Nhiếp Dương.
Đêm cuối cùng trước khi đưa linh cữu về quê, Nhiếp Dương lấy c6ớ để ở lại trong lều của Nhiếp Thanh, cả đêm hai huynh đệ nói về rất nhiều chuyện.
Không bao lâu sau, Nhiếp Thanh nặng nề say ngủ, Nh5iếp Dương đang giả vờ nằm ngủ lại mở mắt ra.
Nhiếp Dương dặn dò hắn:
Tính cách của A Dương... Nếu như đệ ấy có chỗ nào không đúng, xin nhạc phụ hãy tha thứ cho đệ ấy.
Ngay cả nụ cười ứng phó Vệ Ưng cũng không cười được, hắn chỉ nói sẽ chăm sóc cho
Nhiếp Dương
.
Nâng linh cữu!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.