Chương 1536: Ngoại truyện, nhiếp thanh, nhiếp dương


Nhiếp Lương vừa nhìn là biết con trai hắn không ngồi yên được, bèn cười nói:
Nếu như con chán thì bảo thị nữ dẫn con đi tìm các huynh đệ tỷ 8muội cùng chơi đi.


Gò má Nhiếp Thanh ửng đỏ, cậu cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt trêu chọc của cha.

Nhiếp Lương lúc đó vẫn cò3n chưa rực rỡ chói lọi, hắn giống như một viên dạ minh châu vậy, mặc dù hào quang sáng sủa nhưng cũng không chói mắt, cũng không gây chú ý, 9điều này khiến cho thân phận của Nhiếp Thanh hơi nửa vời. Cho dù là vậy, thị nữ trong tộc cũng không dám thất lễ với cậu, họ cẩn thận hầu hạ6 cậu.
Bởi vì cậu ta không quyền không thế, cha không thương mẹ chẳng xót, không hề có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên bọn họ mới bắt nạt mình.
Mặc dù Nhiếp Thanh đối tốt với cậu ta, nhưng lại không thể giúp cậu ta tránh khỏi kết cục bị người khác đẩy xuống nước, suýt nữa chết đuối được.
Nói trắng ra là cậu ta vẫn phải tự dựa vào bản thân mình để bò lên, tới khi không còn ai dám khinh thường cậu ta nữa thì thôi.
Nhiếp Thanh nghe vậy bèn cười ha ha.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp một đường đệ thú vị như vậy.

Không bằng người khác thì đố kỵ đều là kẻ tầm thường, đệ nói như vậy quả thực rất có lý!

Nhiếp Dương ấp úng nói:
Chuyện đêm qua đệ rơi xuống nước, không phải là do tiểu đệ không cẩn thận bị trượt chân đâu, có người đứng sau lưng đẩy đệ.

Nhiếp Thanh nói:
Vi huynh biết rồi, tất nhiên ta sẽ giúp đỡ đệ.

Nhiếp Dương bị bệnh rất khó chịu, càng nghĩ, cậu ta lại càng sợ hãi.
Nhưng vì sao cơ chứ?
Cậu ta với Nhiếp Thanh là lần đầu gặp mặt, đối phương vừa xuất hiện đã vô cùng thân thiết như vậy khiến cậu ta thấy không quen.
Tốt bụng vô cớ, không phải người xấu thì cũng là kẻ trộm.
Kỹ năng bơi của cậu ta không tốt, ao nước lại khá sâu, ngập qua cả đỉnh đầu cậu ta, đêm qua quả thật là cậu ta đã nghĩ mình sẽ chết đuối.
Vì sao những người này lại ức hiếp cậu ta tới vậy?
Trong mắt Nhiếp Dương lộ ra vài phần mờ mịt, sau đó lại trở nên kiên định.
Một đứa trẻ mà ngay cả cha cũng không chịu coi trọng nó thì còn có thể trông mong cậu ta có bao nhiêu chỗ đứng trong hoàn cảnh phức tạp như ở tộc học cơ chứ?
Chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn thì những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh thế này, phu tử sẽ không quan tâm đến.
Nhiếp Thanh cười nói:
Vi huynh thấy đệ miệng lưỡi nhanh nhẹn, không giống như dễ bắt nạt cho lắm.


Vì sao bọn họ lại bắt nạt đệ?


Đường huynh nói vậy vô lý quá đi mất, tiểu đệ bị mấy người vóc dáng cao to bắt nạt, không phải huynh nên hỏi bọn họ vì sao lại bắt nạt tiểu đệ sao? Vì sao lại hỏi ngược lại tiểu đệ?
Nhiếp Dương bất mãn chu miệng, cậu ta nhận ra mình đã quá lời, bèn ngượng ngùng sửa miệng:
Không, không phải là tiểu đệ cố ý tranh cãi đâu, chỉ là mấy ngày gần đây, việc gì cũng không thuận, bọn họ lại phiền quá mức... nên tiểu đệ mới... xin đường huynh thứ lỗi cho đệ.

Tính tình của Nhiếp Thanh rất tốt, cậu cũng nhìn ra tình hình của Nhiếp Dương không tốt cho lắm, tất nhiên cậu sẽ không giận cậu ta.
Nhiếp Dương mở to mắt, trông lại càng vô tội, dễ ức hiếp hơn.
Nhiếp Thanh nói:
Vi huynh sẽ tìm một cơ hội nói với phu tử tộc học một câu, chỗ như tộc học này là nơi để học tập, chứ không phải là sân đánh đấm để cho một đám con cháu sĩ tộc tụ tập lại bắt nạt người nhỏ yếu. Còn đệ, nếu như đệ bị bắt nạt thì có thể nói cho vi huynh, vi huynh sẽ giúp đỡ đệ.

Nhiếp Dương không ngờ là mình còn có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Nhiếp Dương lại nói:
Ngoài chuyện này ra, hẳn là cũng có liên quan đến diện mạo của tiểu đệ, bọn họ vẫn luôn nói đệ trông giống bé gái, rất dễ bắt nạt.

Cho dù là đứa trẻ xuất thân từ sĩ tộc, thì nói trắng ra cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, lúc bắt nạt người khác thì chuyện gì cũng cho thành lý do được.
Phụ thân của Nhiếp Dương mê nữ sắc, sinh con hết đứa này đến đứa khác, đích tử thứ tử đầy ra, cho dù Nhiếp Dương là đích tử cũng không được coi trọng.
Nhiếp Thanh nghỉ ngơi trong gian phòng bên sườn một lát, liếc mắt thoáng nhìn thấy đám trẻ con trong tộc tụ tập trong sân đang5 vây quanh ai đó.

Các ngươi đang làm gì thế?

Nhiếp Thanh đứng xa quá, không nghe thấy bọn chúng đang nói chuyện gì, nhưng cậu có thể nhìn thấy đứa trẻ bị vây quanh đang co rúm lại, vẻ mặt rất uất ức.

Vừa rồi bọn họ đang bắt nạt đệ à?

Trí nhớ của cậu không tệ, cậu vẫn còn nhớ tiểu lang quân giống như con thỏ vô hại này chính là con trai của đường thúc cậu.
Nhiếp Dương nắm chặt ngón tay gật đầu, ánh mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn càng giống con thỏ hơn.
Một đám tiểu lang quân nhìn thấy Nhiếp Thanh đi tới, lập tức trưng ra vẻ mặt không vui.

Cũng chỉ là tụ tập với mấy huynh đệ nói chuyện phiếm mà thôi.

Người nói câu này chính là tiểu lang quân cao lớn nhất ở đây, Nhiếp Thanh nhận ra cậu ta, đó là đích trưởng tôn trưởng phòng của Nhiếp thị, thân phận không hề tầm thường.

Sở dĩ ta hỏi đệ, là vì chỉ có mình đệ ở bên cạnh ta thôi, nếu như bọn họ ở đây, vi huynh sẽ hỏi bọn họ.

Nhiếp Dương xấu hổ đỏ mặt, cậu ta cảm thấy có lỗi vì hành động chất vấn vô lý của mình.

Thật ra cũng không có gì... Lúc mọi người đi học, bài làm của bọn họ bị tiên sinh phê bình, tiểu đệ vào học muộn lại học tốt hơn bọn họ, cho nên mới bị ghen tị mà thôi.
Nhiếp Dương hít một hơi, ra vẻ già đời nói:
Không bằng người khác thì đố kỵ đều là kẻ tầm thường, tiểu đệ không so đo với bọn họ.

Sau này chứng minh, tính cách của Nhiếp Thanh vốn là như vậy, là người đứng giữa hòa giải mọi chuyện, có điều chiếc điều hòa này đặc biệt chăm sóc cho Nhiếp Dương mà thôi.

Đa tạ đại huynh.

Nhiếp Dương chỉ nhỏ hơn Nhiếp Thanh nửa tuổi, nhưng chiều cao của hai người lại cách nhau cả nửa cái đầu.

Hóa ra là như vậy, tiểu đệ hiểu lầm rồi, xin đường huynh thứ lỗi.
Nhiếp Thanh dứt lời, cậu vẫy vẫy tay với cậu bé cùng tuổi bị vây quanh:
Đệ lại đây, trưởng bối có chuyện tìm đệ này. Vừa rồi thị nữ tìm đệ mãi, còn tưởng rằng đệ đi lạc mất luôn rồi, mau mau đi theo ta đi.

Cậu vừa nói dứt lời, vị trưởng tôn kia sắc mặt trở nên trầm xuống, nhưng vẻ mặt Nhiếp Thanh rất tự nhiên, cậu ta không thể ra mặt nghi ngờ được.
Cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Thanh dẫn thằng nhóc Nhiếp Dương này đi.
Nhiếp Thanh vừa nghe tin liền chạy tới thăm cậu ta, Nhiếp Dương ốm tới mức cả khuôn mặt đỏ rực lên.

Huynh trưởng...

Nhiếp Thanh nói:
Có chuyện gì thế?

Nhiếp Thanh thầm nghĩ, chẳng lẽ đường thúc cắt bớt thức ăn của Nhiếp Dương hay sao, để cho đường đệ này bình thường nhỏ gầy như vậy, bảo sao lại bị người ngoài bắt nạt.
Có lẽ là do duyên phận sắp đặt, mặc dù hai người không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng lại vô cùng hợp nhau, không bao lâu sau đã chẳng khác gì một người.
Nhiếp Dương thật sự là
ngày vui ngắn chẳng tày gang
, cậu ta bị người khác lén lút đẩy xuống ao rồi bị sặc nước, tới đêm thì nhiễm phong hàn.
Nghĩ như vậy, trong đầu cậu ta đột nhiên truyền tới một tiếng cười kỳ lạ.

[Ngươi thú vị thật đấy, tính giác ngộ cũng cao thật.]

Nhiếp Dương run bật lên, sắc mặt nhợt nhạt, cậu ta sợ tới mức tay chân lạnh như băng, đệm chăn dày dặn cũng không thể mang cho cậu ta cảm giác an toàn được.


Ngươi là ai?


[Ta là hệ thống, ngươi không cần phải hỏi thẳng ra miệng, âm thầm hỏi là được, ta có thể nghe thấy lời nói của ngươi.] Đối phương nói: [Ngươi vừa mới nói, ngươi phải dựa vào năng lực của chính mình để bò lên trên, cho tới khi không còn ai dám khinh thường ngươi nữa thì thôi, có phải không? Mục tiêu này hơi khó thành công đấy.]

Nhiếp Dương nói:
Liên quan gì tới ngươi! Tên yêu quái này, còn giả thần giả quỷ nữa!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.