Chương 1663: Chiếm nam thịnh, giết an thôi (73)


Nghĩ lại thì chuyện ghê tởm hơn Hoa Uyên còn bắt cô ta làm cho được thì chuyện gã có dã tâm giết chủ cũng không phải chuyện gì quá khác8 thường.

Hoa Uyên liếc mắt nhìn đế cơ Tây Xương, đôi môi mỏng hiện lên nụ cười, màu vàng của ánh bình minh rọi trên mặt gã tạo3 thành một vầng sáng mờ nhạt tựa như thần tiên vậy. Đế cơ Tây Xương thấy vậy càng cảm thấy phức tạp hơn, trời cao cho Hoa Uyên dung mạ9o xuất chúng bất phàm, phong thái phóng khoáng hấp dẫn, thậm chí là trí tuệ hơn người, vậy mà ẩn giấu bên trong cái vỏ bọc đẹp đẽ đó l6ại là thứ cặn bã bẩn thỉu khiến người khác không kìm được phải thở dài.
Dù đế cơ Tây Xương có sinh
con trai ruột
cho An Thôi thì đó cũng chỉ là thứ tử, không có cách nào chống lại thiếu chủ là con nuôi nhưng trên danh nghĩa là đích tử được. Đợi đến khi đứa bé của cô ta lớn lên, không biết An Thôi có còn sống hay không nữa... Dù gì bên trong có tên điên là Hoa Uyên, bên ngoài có kình địch Khương Bồng Cơ, An Thôi bị
kẹp
ở giữa giống như nhân bánh bích quy vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn là loại đoản mệnh.
Dù Khương Bồng Cơ không giết chết An Thôi, nhiều năm sau vị thiếu chủ kia cũng trưởng thành, làm gì còn là một đứa trẻ dễ chèn ép nữa?

Lời của tiên sinh thiếp thân nào dám không tin. Mới vừa rồi là thiếp thân hiểu lầm mà thôi.
Ngoài miệng đế cơ Tây Xương nói như vậy, còn trong lòng nghĩ như thế nào thì không biết được:
Thiếp thân ngu dốt, xin tiên sinh giúp chỉ điểm một hai điều để cho thiếp thân biết ạ.


Ngươi không biết đâu, chủ công cực kỳ mong đợi đứa bé trong bụng ngươi đó.


Giúp gì vậy ạ?

Hoa Uyên nghiêng người nói nhỏ mấy câu với cô ta, thân thể mềm mại của đế cơ Tây Xương khẽ run lên, trong đáy mắt tràn ngập kinh hãi.
Chỉ cần hai người này đều chết hết thì đứa trẻ trong bụng cô ta mới có thể trở thành tiền đặt cược trong tay Hoa Uyên được.
Đúng như đế cơ dự đoán, Hoa Uyên nói:
Thiếu chủ? Trắc phu nhân, chủ công rất coi trọng đứa bé trong bụng cô, hắn đã có tâm tư phế bỏ người kế vị kia từ lâu rồi.

Hoa Uyên cười nói:
Không được, chuyện này còn cần trắc phu nhân giúp ta một tay.

Mí mắt đế cơ Tây Xương mạnh mẽ giật giật.
Hoa Uyên âm thầm tiết lộ tin tức để dẫn dụ quân địch tới cướp lương, quả nhiên Khương Bồng Cơ mắc câu, phái đội ngũ đến cướp đồ của đội quân vận chuyển lương thảo. Cố ý tính kế,
hai trăm nghìn thạch
lương thực bị quân địch cướp đi dễ như trở bàn tay. Hoa Uyên dùng phương pháp này để danh chính ngôn thuận che giấu lô lương thảo đó đi.
Đế cơ và hoàng tử Tây Xương thấy hành vi của Hoa Uyên thì trong lòng lo lắng bất an.

Nhưng mà tiên sinh... Tiên sinh biết đứa bé này cũng không phải là...

Hoa Uyên thu tay về, lấy một cái khăn trong áo ra lau lau ngón tay, động tác cẩn thận và ưu nhã, tựa như phía trên dính đồ bẩn thật.
Trừ khi... Đầu óc đế cơ Tây Xương bắt đầu nhảy số, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ to gan, hay là...
Hai tròng mắt cô ta đột ngột trợn to, bị sợ mà lui lại nửa bước.
Hắn rất quan tâm đến
con trai ruột
, nhưng trước khi
con trai ruột
lớn lên hắn cũng sẽ không loại bỏ đứa con nuôi dự phòng kia sớm.
Cũng không có ai biết được một đứa trẻ còn chưa ra đời có tư chất như thế nào, có thể bình an mà lớn lên hay không.
Thủ đoạn của Hoa Uyên ác độc như vậy, liệu bọn họ có thể chiếm được tí tẹo lợi ích nào từ gã hay không đây?
Đế cơ cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi và sự lo lắng trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc hết sức yếu ớt. Hoa Uyên âm thầm tham ô một số lượng lớn lương thảo, thậm chí không quan tâm đến sống chết của các tướng sĩ trên tiền tuyến, nếu nói rằng gã không có lòng muốn tạo phản, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Đế cơ Tây Xương bị nghẹn, trong nháy mắt cơ mặt trở nên vặn vẹo.
Nhận ơn chỉ bằng giọt nước nhưng phải đáp đền bằng cả dòng suối?

Đáp đền bằng cả dòng suối
trong miệng Hoa Uyên chính là âm thầm
trồng
một đồng cỏ xanh mướt trên đầu chủ công nhà mình sao?
Không chỉ
trồng cỏ
thôi đâu, gã còn lạm dụng chức quyền, dựa vào sự tin tưởng của An Thôi mà công khai động tay động chân với lô lương thảo kia.

Chủ công không biết, không phải sao?
Gã lãnh đạm nói:
Hắn không biết, vậy đứa bé ngươi sinh ra chính là ruột thịt của hắn.

Đế cơ Tây Xương ngậm miệng, bởi vì cô ta phát hiện ra sát ý lóe lên trong mắt Hoa Uyên.
Đế cơ Tây Xương đang suy nghĩ miên man thì bên tai tru5yền tới tiếng Hoa Uyên bình tĩnh hỏi ngược lại cô ta.

Sao trắc phu nhân lại cho rằng ta muốn giết chủ công của mình chứ? Chủ công có ân với ta, nhận ơn chỉ bằng giọt nước nhưng phải đáp đền bằng cả dòng suối mới phải đạo.


Phế bỏ?


Đúng vậy, đây chính là ý của chủ công, bây giờ vị thiếu chủ này chính là tảng đá cản đường đứa bé trong bụng phu nhân.


Tiên... Tiên sinh... Chuyện này...

Môi cô ta run rẩy muốn từ chối nhưng nhìn vẻ cười như không cười và sát ý trong mắt Hoa Uyên thì cô ta đành phải khuất phục.
Đế cơ Tây Xương miễn cưỡng cười:
Cho dù là con trai thì đó cũng chỉ là thứ tử, dưới gối lang quân còn có thiếu chủ danh chính ngôn thuận kia mà.

Bởi vì thân thể An Thôi bị tổn thương nên không có cách nào khiến phụ nữ mang thai được, để trấn an chúng thần đi theo mình, An Thôi đành phải nhận con cháu của dòng thứ trong gia tộc làm con trai. Nhiều năm trôi qua, vị thiếu chủ này sớm đã được chúng thần thừa nhận, tất cả mọi người đều đối đãi với cậu ta như là người thừa kế của An Thôi.
Không nhìn nhầm đâu, lô lương thảo Lý Uân phải tốn công tốn sức mới cướp về được kia chính là Hoa Uyên cố ý đưa đi.
Lô lương thảo đó chỉ có một phần là thật, chín phần còn lại đều là giả.
Đương nhiên phải loại bỏ chướng ngại vật rồi.
Trong lòng đế cơ Tây Xương run lên, cô ta không nghi ngờ sự nhẫn tâm của An Thôi, ý định phế bỏ người kế vị đoán chừng là thật, nhưng việc chuẩn bị đầu độc thiếu chủ rốt cuộc là An Thôi bày mưu tính kế hay là do Hoa Uyên tự chủ trương? Chuyện đó còn cần phải bàn bạc. An Thôi vô liêm sỉ nhưng cũng không phải loại người không có đầu óc.
Hoa Uyên chìa tay ra vuốt nhẹ cái bụng nhô lên của đế cơ Tây Xương, đế cơ bị hành động của gã dọa sợ, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thân thể nhỏ gầy hơi run rẩy, tựa như không phải Hoa Uyên dùng ngón tay mà là đang cầm đao kiếm uy hiếp cô ta.
Cuối cùng cô ta thấy Hoa Uyên không gây tổn thương cho mình thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ có loại ảo giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Nói tóm lại, chuyện này hơn phân nửa là ý của Hoa Uyên.

Những chuyện như này, thiếp thân là phụ nữ làm sao hiểu được? Hết thảy có tiên sinh làm chủ là được ạ.

Nếu như cô ta nói thêm một câu không nên nói nữa thì chắc chắn rằng độc trong tay Hoa Uyên sẽ vào miệng cô ta ngay.
Hoa Uyên nói một câu tựa như đang lẩm bẩm trong lúc lơ đãng:
Nếu như đứa bé này là con trai thì tốt, chủ công sẽ có người nối nghiệp.

Độc trong tay Hoa Uyên không phải chuẩn bị cho An Thôi, như vậy là chuẩn bị cho thiếu chủ!
Thiếu chủ chết, An Thôi ở tiền tuyến bị Hoa Uyên khống chế lương thực, sống hay chết chẳng phải dựa vào một câu nói của Hoa Uyên hay sao?

Tất cả... Tất cả đều nghe theo sắp xếp của tiên sinh.


Đế cơ Tây Xương đỡ bụng, đầu cúi xuống, đáy lòng hiện lên sự thù hận mãnh liệt và không cam lòng.

Rơi vào tình cảnh cá nằm trên thớt như thế này thật sự khiến cô ta chịu không nổi, quá nhục nhã!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.