Chương 1845: Ngoại truyện: phong giác (kiếp trước)


Nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã giao, nhu cầu tôn trọng và nhu cầu thực hiện bản thân.

Phong Giác là ấu tử đí8ch xuất của một vọng tộc hiển quý hàng đầu Đông Khánh, từ nhỏ đến lớn luôn được trưởng bối thương yêu cưng chiều, muốn gì được nấ3y, những nhu cầu thấp nhất dĩ nhiên không thiếu.
Cho dù thế nào đi nữa, giữ mạng vẫn hơn.
Không thể nào để cho những tên thổ phỉ này cảm thấy hai chủ tớ bọn họ là con dê béo dễ làm thịt, như vậy sẽ khiến chúng lập tức giết con tin sau khi giở
công phu sư tử ngoạm
với Phong thị, dù sao nếu đắc tội Phong thị thì không ai có thể toàn thân trở ra, chẳng bằng kiếm được một khoản lớn rồi giết chết con tin cho xong việc.
Ý cười kia không phải ý cười thiện ý mà là sự chế giễu trần trụi.
Quả thật kỹ thuật diễn xuất của Phong Giác đã qua ải nhưng thư đồng bên cạnh anh ta thì không, không thấy vẻ mặt thư đồng lộ ra trăm chỗ sơ hở sao? Phong Giác đang nói dối! Có điều cái tên Phượng Tam này nghe cũng thô và đơn giản quá, chắc chắn là đồng âm với Tam lang quân của dòng họ nào rồi? Cô gái cũng không truy xét, chỉ nói:
Gia đình người nghèo khổ? Vậy không cần để người sống nữa, mang xuống chặt rồi cho ăn, đỡ bớt một bữa thịt.

Vì người tục tằng không thể nào hiểu được chí hướng và theo đuổi của anh ta.
Vào lúc thiên hạ bắt đầu rối loạn, Phong Giác từ chối lời đề nghị của đại ca và nhị ca khi họ muốn anh ta trở về nhà, cứ nhất quyết đi tìm kiếm
minh chủ
.
Anh ta nghĩ, gặp được phương Bổng Cơ chính là điều bất ngờ tốt đẹp nhất trong cuộc đời, tuy nhiên thời gian qua đi, thể đạo thay đổi, thân phận của anh ta từ Phượng Tam, Phong Giác, Phong quân sự đến Phong ái khanh...
trông có vẻ như nhận được rất nhiều nhưng thực ra khi thân phận của anh ta thay đổi cũng là lúc mất đi rất nhiều thứ.
Để tiếp tục phát triển phỉ trại, Phong Giác cũng thức khuya dậy sớm.
Phong Giác là một mưu sĩ cấp thiên tài nên cũng nhạy cảm phát hiện ra những điểm đáng ngờ của ổ phỉ trại này.
Chặt cho ai ăn?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của con hổ bên cạnh cô gái là biết rồi.
Tuy nhiên cũng không thể để cảm thấy hai người không có chút giá trị nào, đối với thổ phỉ mà nói, tù binh không có giá trị thì dù có cho heo ăn cũng cảm thấy thịt quá chua quá dai.
Chỉ có giá trị không cao nhưng cũng không thấp, tìm đúng định vị mới có thể bình yên sống sót.
Chẳng hạn Tuy gia đình anh ta nghèo nhưng anh ta được đọc sách, có tri thức, chỉ tiếc xuất thân hàn môn nên không thể nào vào quan trường, theo đuổi đường làm quan.
Cho nên...

Ngươi tên gì?
Cô gái lười biếng nhướng mí mắt lên, ngón tay mảnh khảnh đang gãi lông con hổ.
Tim Phong Giác giật thót, cung kính nói:
Tại hạ Phượng Tam.

Phượng...
Trên đầu gối cô là một con mèo lớn đáng yêu đang đòi yêu thương, đòi gãi đầu và đó rõ ràng là một con hổ! Con hổ, vua của bách thú lại nằm trên đùi cô gái giống như chú mèo con, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ hừ nũng nịu thoải mái.
Không thể nghi ngờ, đầu lĩnh thổ phỉ mà Phong Giác tới gặp không phải ai khác, chính là cô gái này.
Anh ta uống say, không nén được những lời thầm kín, cả gan hỏi ra nghi ngờ trong lòng, moi ra
kế hoạch lớn
trong lòng Khương Bồng Cơ đang trú tỉnh!
Ta phải phá vỡ càn khôn này!
Đầu lĩnh thổ phỉ cũng uống say mà bò lên nóc nhà, một tay cầm bầu rượu, một tay chỉ vào trăng tròn phía chân trời.

Ta muốn nhật nguyệt này phải điên đảo, ta muốn chúng sinh này thần phục!
Phong Giác ôm vò rượu ngồi xổm trên thang vỗ tay cổ vũ cô bộp bộp.
Người kết bạn đồng hành gần bốn mươi năm...
Vậy mà đã đi rồi? Tiếng chuông vừa rồi...
Người ta không chỉ làm công việc cản đường cướp bóc, bọn họ còn kiêm chức làm bảo tiêu hộ tống người.
Không ai thuê họ thì sao? Cản đường cướp, xem thử các thương hộ bị chặn đường muốn bị cướp bóc hay thuê bọn họ hộ tiêu.

Phụ thân...
Ngài...
Tam?
Cô gái lười biếng cười.
Cô lại gãi gãi da bụng trắng hữu của con hổ, con hổ cũng cọ cọ cái mặt to đầy lông lá trên gối cô.
có gì xứng với anh ta chứ? Hoàng đế Đông Khánh có gì đáng để anh ta cúi đầu xưng thần? Vừa nghĩ đến đại ca và nhị ca nhà mình luôn đi theo con đường gia tộc sắp đặt, sống theo từng bước một, anh ta liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Không phải khó chịu cho bản thân mà khó chịu vì hai huynh trưởng không thể nào sống tùy tâm tùy tính.
Hoặc có thể nói, bọn họ đều biết rõ đối phương không say, chỉ giả say thôi.
Đã từng không có gì giấu giếm nhau, giờ lại xa cách lạnh nhạt.

Ngươi khóc thì có làm được gì không?
Thư đồng líu ríu:
Tam lang quân, ở đây hoang vu như vậy, nếu bất hạnh gặp nạn thì e là trong nhà không thể nào biết được.
Phong Giác nói:
Lang quan nhà người còn chưa khóc đâu, lẽ nào mạng của ta nhẹ hơn mạng ngươi à?
Lúc này Phong Giác đang ở độ tuổi nóng tính, trên người mang theo sự cao ngạo của thiếu niên sĩ tộc, thư đồng tức đến mức á khẩu không trả lời được, nhưng không dám cãi lại.
Nếu không phải vì bị tên thư đồng này kéo chân, Phong Giác không thể nào bị bắt được.
Thư đồng sợ đến mức rụt đầu, giống y như con chim cút nhưng vẫn to gan hỏi đám thổ phỉ.
Thổ phỉ hừ lạnh một tiếng, một tay nhấc cổ áo thu đông kéo đi.
Bọn thổ phỉ này vẫn chưa giết hoặc khảo vấn bọn họ ngay lập tức, hơn phân nửa là vì chủ tở hai người còn có chút giá trị.
Tình hình thương lượng lát nữa chắc hẳn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng hai người họ.
Phong Giác có nỗi khổ tâm riêng của mình, trở thành người mà mình từng chán ghét nhất, bước lên con đường hoàn toàn ngược lại với kỳ vọng của cô.
Cảnh trong mơ này dài dằng dặc và sâu sắc, Phong Giác nằm trên giường không kìm được nhếch miệng cười, có khi thì lại nhíu mày khổ sở.
Nếu như cô gái này để anh ta sống, anh ta nguyện làm quân sự cho cô gái, giúp cô quản lý phỉ trại, cũng coi như một đường sống.
Cô gái cười lạnh nói:
Ngươi muốn làm thổ phỉ giống như bọn ta?
Phong Giác nói:
Ba trăm sáu mươi ngành, mỗi ngành đều đáng thử.
Thổ phỉ thì đã sao? Chẳng lẽ thổ phỉ thì không thể có lòng cầu tiến, không thể cố gắng vì sự nghiệp của bản thân, mở rộng tiền đồ? Không thể kỳ thị bất kỳ nghề nghiệp nào! Phong Giác chậm rãi nói, anh ta nói đến mức mấy thổ phỉ đứng nghe xung quanh cũng động lòng, tiếc là ở trại thổ phỉ, cô gái kia mới có tính quyết định, tất cả đều nghe theo cô.

Chỉ hướng hay lắm, Phượng Tam quân sư!
.
Hai má Phong Giác say đỏ bừng, bước chân loạng choạng mơ hồ, khoát tay nói:
Nói hay lắm! Chút chuyện nhỏ này không đáng khoác lác!
Đêm nay trăng rất sáng, trời se lạnh nhưng không khiến người ta thấy lạnh mà lại cảm thấy rất thoải mái.
Mãi cho đến khi từng tiếng chuông nặng nề truyền đến tai mới đánh thức anh ta tỉnh dậy từ giấc mộng.

Bên ngoài...

Xin, xin lỗi lang quân, nô không cố ý làm liên lụy ngài.
Lúc này Phong Giác cũng tâm phiền ý loạn, thư đồng lại cứ ồn ào bên tai anh ta, anh ta thực sự không thể nào kiềm chế được nữa.
Thư đồng lại không hiểu ý mà cứ lầm bầm.
nửa canh giờ trước...
đã băng hà...
Phong Giác nửa ngồi trên giường, chuỗi hạt cầm trong tay rơi xuống đất.
Nếu cô không chịu gật đầu đồng ý, dù đám thổ phỉ có coi trọng tài năng của Phong Giác thì Phong Giác cũng chỉ có thể bị chặt ra cho hổ ăn.
Một lúc sau, cô gái gật đầu nói:
Khá thú vị đấy, giữ lại.
là quốc tang...@ Bọn họ gặp nhau rất bình thường, vì cơ duyên xảo hợp nên kết bạn, tuy hoang đường nhưng cũng có thể coi là một giai thoại thú vị giữa quân thần.
Nét bút hỏng duy nhất trong đoạn giai thoại thú vị này chính là kết cục không hề vui vẻ gì, tình quân thần không thể duy trì đến cuối cùng mà ngày càng xa cách lạnh nhạt.
Những thứ này có thứ thì cam tâm tình nguyện từ bỏ, có thứ do thể thái ép buộc nên bất đắc dĩ đánh mất.
Nhiều năm về sau, nữ đầu lĩnh thổ phỉ trở thành để vương quân lâm thiên hạ, lúc cô say khướt gọi anh ta là
Phượng Tam
, Phong Giác cũng trong
men say mông lung
cười ha ha đáp lại, trong thân mật nhưng thực ra xa cách.
Bức tranh này đúng là vừa hài hòa vừa đẹp đẽ..
Cái rắm! Phong Giác không hề cảm thấy con hổ này có chỗ nào hiền lành đáng yêu, trên khóe miệng của nó còn dính mảnh vụn thịt sống kia kìa!
Ngươi tên Phượng Tam thật sao? Làm gì có phụ mẫu nào lại đặt cái tên như vậy cho nhi tử chứ?
Phong Giác mở to mắt nói mấy câu bịa đặt:
Gia đình nghèo khó, tuy phụ mẫu có lòng cho ba đứa con trong nhà đọc sách nhưng dù sao thì khả năng có hạn.

Ba con trai? Trong nhà người ngoài ngươi ra còn có huynh trưởng?
Phong Giác nói:
Vâng, đại huynh Phượng Đại, nhị huynh Phượng Nhị, tiểu tử thứ ba, dĩ nhiên là Phượng Tam.
Trong lúc cúi đầu, anh ta phát hiện trong mắt cô gái lóe lên ý cười.

Ngươi khóc cái gì? Phiền chết đi được, câm miệng!
Thư đồng càng khóc kinh hơn, khàn cả giọng, nước mắt lăn xuống từng giọt như mưa, đó gọi là khổ sở.
Gã không khóc lóc vì lang quân nhà mình thích tìm đường chết mà gã đau lòng vì bản thân tuổi còn trẻ mà sắp mất mạng.
Nhà tâm lý học kia từng nói, thỏa mãn nhu cầu cấp bậc nào đó dĩ nhiên sẽ9 khao khát có được cấp bậc kế tiếp.
Dĩ nhiên Phong Giác cũng vậy, anh ta sinh ra đã có những thứ mà người bên cạnh không 6thể nào có ý nghĩa còn lại trong cuộc đời là theo đuổi bản thân.
Chưa nói đến tâm trạng của hai người anh thể nào, thư đồng của Phong Giác đã suy sụp đến phát khóc, nước mắt rơi lã chã.
Phong Giác mặt đầy bụi đất, tức giận quát lớn.
có ổn lắm không?
Cô gái liếc mắt:
Chúng ta là thổ phỉ, từ lúc nào mà thổ phỉ cũng chịu nói lý lẽ vậy?

Thổ phỉ chính là người không cần để ý lý lẽ, trong đó, thủ lĩnh thổ phỉ Khương Bồng Cơ càng như vậy, người ta không chỉ dám cản đường cướp bóc chó nhà giàu, ngay cả quan viên quan phủ Đông Khánh, người ta cũng dám cướp đoạt, đúng là cực kỳ coi trời bằng vung, trong lòng Phòng Giác cực kỳ ghê tởm nhưng trên thực tế lại đang nổi giáo cho giặc.
Qua vài tháng, Phong Giác cũng dần bị cô gái tẩy não, tán đồng những lý do thoái thác của cô một cách thần kỳ.
Mỗi lần đêm đến, anh ta đều tự nhắc nhở bản thân tỉnh táo nhưng ban ngày lại trông mong được cùng đầu lĩnh thổ phỉ đi khắp nơi khiêu chiến chiếm đoạt các phỉ trại xung quanh.
Tiểu thư đồng cảm thấy có chạy trốn cũng vô vọng nên dĩ nhiên phải khóc cho đã, oa oa khóc to.
Thổ phỉ bắt bọn họ ai nấy đều hung hãn nhưng chỉ có tiểu thư đồng là rất sợ hãi, còn Phong Giác thì cực kỳ bình tĩnh.
Bên cạnh ngươi là thư đồng à?
Phong Giác nói:
Vâng, gia cảnh bần hàn nhưng vẫn có thể mua được một tiểu đồng giá rẻ.
Cô gái nói:
Vứt ra hậu viện vẩy nước quét nhà giặt quần áo, dù sao cũng đang cần một tên làm việc vặt.
Thế là, Phong Giác hóa thân thành
Phượng Tam
thành công, làm quân sự cho trại thổ phỉ này.
Anh ta dần chiếm được sự tín nhiệm của cô gái tên Khương Bồng Cơ này, lúc ấy anh ta mới biết thực ra phạm vi hoạt động của cái trại trông bình thường này cực kỳ rộng rãi.
Thư đồng sợ đến mức bất tỉnh, sắc mặt Phong Giác cũng không được tốt cho lắm.
Anh ta cố gắng giành cơ hội sống cho mình.
Sau khi chủ tớ hai người làm tổn thương nhau một lúc, cánh cửa kho chứa củi đóng chặt đã lâu cuối cùng cũng được mở ra.
Có vài người dáng dấp cao lớn đứng trước cửa, tim Phong Giác siết lại nhưng cũng biết giờ không phải là lúc tự làm loạn cục diện.

Chỉ hướng hay lắm đại đương gia!
Khương Bồng Cơ say khướt hỏi anh ta:
Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Phong Giác say cười hề hề nói:
Chỉ hướng của ta không được ghê gớm như đại đương gia.
Anh ta say thật, nhưng vị đại đương gia này nhìn giống say, nhưng thực ra mắt sáng lòng sáng, đáy mắt thỉnh thoảng còn lóe lên tia giảo hoạt.
Phong Giác đối mặt với trăng mà hét lớn:
Ta muốn làm những chuyện mà người đi trước không thể làm!
Trên đời này không có nơi nào Phong Giác anh ta chưa từng tới! Dựa vào bối cảnh Phong thị để quát tháo trong triều đình này thì có gì thú vị, Đông Khánh này, triều đình này, bách quan thối nát này...
Nếu thực sự không ổn, Phong Giác còn có thể là một lá trái, mai danh ẩn tích với đối phương, đợi sau khi chiếm được lòng tin thì sẽ lên kế hoạch liên hệ với Phong thị.

Các ngươi muốn dẫn ta cùng lang quân đi đâu?


Thực ra...
nếu không phải tại tam lang quân trốn nhà bỏ đi...
Phong Giác cả giận nói:
Ngậm miệng!
Anh ta đang trốn nhà bỏ đi sao? Anh ta đang đi tìm lý tưởng và cuộc đời của mình! Người tầm thường không thể nào hiểu được sự theo đuổi và chí hướng của anh ta.
Cách thức làm thổ phỉ như vậy khiến Phong Giác cảm thấy sững sờ.

Làm như vậy...
Một trong số những thổ phỉ dùng ánh mắt hỏi Phong Giác, Phong Giác cứng đờ, khoát tay nói:
Không cần, ta có chân.
Tam lang Phong gia tuyệt đối không thể để Phong thị mất mặt! Phong Giác ôm suy nghĩ này đi gặp đầu lĩnh thổ phỉ, kết quả...
Đầu lĩnh thổ phỉ đâu? Phong Giác đứng trong một cái sảnh lớn, trên ghế chủ vị trải da cọp ngay ngắn là cô gái
không nhận người thân
đang ngồi chễm chệ với sắc mặt lạnh lẽo, cứng rắn và kiêu ngạo.
Đúng vậy, tuổi trẻ mà đã sắp mất mạng rồi.
Lúc chủ tớ bọn họ trèo đèo lội suối bị một nhóm thổ phỉ bắt, giờ còn đang ở trong kho chứa củi của ổ thổ phỉ.
Chỉ trách thư đồng bị thổ phỉ bất ngờ nhảy ra làm hoảng sợ, một mực ôm lấy Phong Giác khiến anh ta không thể nào rút kiểm, còn hại Phong Giác bị thổ phỉ bắt.
Tóm lại, giờ thư đồng rất sợ, sợ mình chưa chết trong tay thổ phỉ đã bị Phong Giác thẹn quá thành giận xử lý rồi.

Ngài muốn phá vỡ càn khôn, điên đảo nhật nguyệt, chúng sinh thần phục, ta sẽ giúp ngài, giúp ngài làm được những việc không thể nào làm được này!

Lần này, đến phiên Khương Bồng Cơ ôm vò rượu vỗ tay cổ vũ anh ta bộp bộp.
Đầu lĩnh thổ phỉ ngang ngược bất chấp lý lẽ này hình như đang âm thầm mưu tính gì đó, các thổ phỉ khác thì không có gì đáng ngờ nhưng đầu lĩnh thổ phỉ rất khả nghi! Để giải đáp được vấn đề này, dù có vài cơ hội được rời khỏi phỉ trại nhưng Phong Giác vẫn không đi mà tiếp tục ở lại.
Một ngày nọ, Phong Giác lập được công lớn trong một hoạt động thôn chiếm phỉ trại cùng ngành, sắp xếp nhân sự cực kỳ xuất sắc.
sao lại ồn ào vậy?
Phong Giác mở mắt, anh ta râu tóc xám trắng gần đây vừa qua cơn bệnh nặng, mấy ngày nay, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt, lại nhớ tới mấy chuyện lý thú thời còn trẻ.
Tiếng chuông nặng nề bên ngoài vẫn chưa dừng lại, Phong Giác cảm thấy vô cùng ồn ào.
Cũng bắt đầu từ đêm đó, Phòng Giác và vị đầu lĩnh thổ phỉ này có sự ăn ý kỳ lạ mà người ngoài không thể nào diễn tả được thành lời.
Những chuyện uống rượu chơi bời gây sự sống trên đời hai chục năm chưa được làm, không dám làm, sau khi Phong Giác bỏ đi thân phận tam lang Phong thị đã được vui vẻ làm thử một lần.
Lúc này, hiểu tử hiền tôn canh chừng bên ngoài run rẩy nói:
Đại Hành hoàng đế..
Phong Giác cảm thấy có gì không ổn.

Ai?
Sắc mặt trưởng tử trắng bệch nói:
Đại Hành hoàng đế...
Nói nôm na một chút, đây chính những thiếu niên mắc
Hội5 chứng Chuunibyou
(hay còn gọi là bệnh trung nhị, hội chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì), khi nào cũng muốn khiêu chiến, muốn cuộc đời mình tiến thêm một bước nữa.
Đương nhiên, tâm hồn anh ta vô cùng cô đơn.
Phỉ trại bày tiệc ăn mừng, Phong Giác là quân sự cũng bị mọi người chuốc uống rất nhiều rượu.
Rượu cứ uống mãi uống mãi cũng say, tửu lượng của Phong Giác thuở niên thiếu vốn không tốt, uống nhiều rồi bắt đầu nước mắt lưng tròng, hành động khác với lúc bình thường một trời một vực.
Nén bị thương...
Một mình Phong Giác im lặng thật lâu, từ lúc sáng sớm đến lúc hoàng hôn dần kéo đến, lúc này mới hoảng hốt hoàn hồn, cơ thể cứng đờ nhặt những hạt chậu rơi vãi trên mặt đất lên.


Người đâu, thay quần áo, tiến cung đi gặp tiên hoàng.
Tiên để băng hà, dù thần tử có bệnh nặng mấy cũng phải bò đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.