Chương 1852: Ngoại truyện: mị họa (kiếp này)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 3174 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Nha hoàn gác đêm trong phòng nói:
Hồi bấm phu nhân, vừa mới qua giờ Thìn thôi.
Mới giờ Thìn thôi sao?
Ng8he thấy xưng hô của nha hoàn, Mị Họa mới chợt nhớ lại đêm qua mình tá túc lại Hàn phủ, ở đây cũng có thể coi là nhà của cô.
N3ha hoàn hỏi:
Bây giờ phu nhân muốn dậy sao?
Mị Họa nói:
Ừ.
Nha hoàn hầu hạ cô nối đuôi nhau vào trong, hầu hạ Mị Họa rửa mặt sạch9 sẽ rồi chải tóc, còn có người tay nghề tỉmỉ giúp cô mát xa để giảm bớt đau đầu.
Cha và người mẹ hiện tại thì lại càng khỏi phải nói.
Đổi thành một người có lòng tự trọng mãnh liệt khác, chắc hẳn đã sớm nóng vội đến mức thay đổi tính cách, nhưng Hàn Trì lại vẫn chậm rì rì như trước.
Hiện tại, còn có một Mị Họa nhảy ra đoạt lấy tất cả những thứ cô ta từng vứt bỏ nữa chứ.
Xoẹt
một phát, Mị Họa mở cây quạt chạm rỗng ánh vàng rực rỡ lại nặng trình trịch trong tay ra, dây trang trí quạt còn là mỹ ngọc tốt nhất, quý báu nhất.
Mị Họa dâng hương rồi ngồi ở điện thờ bên cạnh chép kinh Phật để đốt, nhoáng một cái, một canh giờ đã trôi qua.
Trước khi rời khỏi chùa Thượng Phật, Mị Họa hỏi thăm ni cô đang quét tước ở chính điện.
Cho dù là huynh trưởng Hàn Nhuận, hay là thứ huynh thứ tỷ, thì thành tích của họ ở thư viện Kim Lân chưa nói tới cùng khóa ra sao, chỉ ở lớp mấy chục người thôi đã nằm trong top 3 rồi.
Hàn Trì thì lại khác, lúc nào cậu cũng lăn lộn trong năm mươi hạng cuối cùng của khối, ngoại trừ gương mặt ra, không có chỗ nào là di truyền từ cha hết.
Hàn Úc không ép buộc cậu như các bậc cha mẹ khác, hoặc cũng có thể là do anh ta bận rộn công việc đến mức không dư thừa tâm sức để khắc nghiệt với con cái.
Đứa con trai này không trở thành loại quần áo lụa là chỉ biết ăn chơi đã là cống hiến lớn nhất với gia đình này rồi.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, sao có thể làm ra chuyện
đại nghịch bất đạo
như trốn học được chứ? Không sợ bị lão già nhà cậu mang cành cây đến đây hành hung à.
Hàn Trì nói:
Mấy hôm trước, phụ thân có xin cho nhi tử được nghỉ nửa này, nói là đến chăm sóc mẫu thân.
Tiếp tục ở lại để người ta làm nhục à?
Hàn Trì nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.
Mị Họa cũng bề bộn nhiều việc, nhưng đỡ hơn Hàn Úc nhiều, một tháng có ba ngày nghỉ ngơi.
Nể mặt Hàn Úc, lúc rảnh rỗi không có gì làm, Mị Họa sẽ kiểm tra bài tập của Hàn Trì, quan tâm đến cuộc sống ở thư viện của cậu.
nhà mẹ đẻ lại còn là phản tặc bị bệ hạ định tội tịch thu tài sản, diệt tộc...
Nếu như Trì Nhi không thấy ngươi, ta cũng không nhận ra được phu nhân.
Lúc này, cô ta sẽ không hiểu được, sau này cũng sẽ không hiểu được vì sao cuộc đời của mình lại thành ra thế này.
Mị Họa nhìn tranh vẽ và câu thơ trên mặt chiếc quạt, nhàn nhạt nói:
Chỉ mong là nữ tử như vậy trên thế gian này ít đi một chút.
Người phụ nữ nói:
Có phu nhân làm tấm gương, lo gì những nữ tử đó không động lòng?
Mị Họa chế giễu:
Ngươi không hiểu, những người ngồi mát ăn bát vàng luôn luôn nhiều hơn những người tay làm hàm nhai.
Có tấm gương thì để làm gì? Đương kim thiên tử cũng là phụ nữ mà.
Vậy thì hôm nay, Trì Nhi đi cùng mẫu thân ra ngoại ô, lên chùa Thượng Phật một chuyến nhé.
Chùa Thượng Phật vốn là một tòa chùa miếu ở quận Hà Gian, có điều sau này bệ hạ lại bỏ tiền ra xây một tòa ở ngoại ô kinh thành.
Nghe nói lão hòa thượng ở trong chùa này có an chỉ điểm cho bệ hạ, cho dù bệ hạ không tin Phật, cũng hạn chế sự phát triển của Phật giáo, thái độ lại càng thêm hướng về phía Đạo gia, nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng đến hương khói trong chùa Thượng Phật.
Mị Hoa nói:
Đó là mẹ ruột của con, ta vốn không nên đối xử như vậy, có điều...
Bản thân ta lại không chịu nổi chút uất ức nào hết.
Ở quan trường, cô còn từng gặp người cáo già hơn, có ai không mang tâm tư chín đoạn mười tám khúc quanh co đâu chứ? Chút tâm tư trong lòng Đào thị, chẳng lẽ cô không thấy được sao? Có điều cũng chỉ là một người phụ nữ thê thảm không biết gì thôi, cô ta thật sự nghĩ rằng với cái danh
nguyên phối đã hòa ly
là có thể đè đầu cô ư? Đừng nói là hành động thực tế, cho dù chỉ nghĩ trong lòng thôi cũng không được rồi! Nếu là trước đây, Mị Họa sẽ không làm vậy, nhưng hôm nay lại khác.
Mị Họa còn dùng tiền cho ngôi chùa này và tố chức mấy đợt Thủy Lục Pháp Hội, cầu phúc siêu độ cho người đã khuất.
Hiện giờ thái bình thịnh thế, nhưng vẫn luôn có những nơi không thể quan tâm hết được, đi lại bên ngoài vẫn cần cẩn thận.
Hàn Trì nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc ở chỗ dừng xe, bèn dừng lại một chút.
Mị Họa nhìn về phía đó, phát hiện tộc huy được treo trên chiếc xe ngựa ấy trông hơi quen quen.
Phu nhân, tam lang quân nghe nói phu nhân ở đây, nên đặc biệt tới thỉnh an.
Mị Họa nói:
Cho bọn họ vào đi.
Đi đến chính sảnh trong chính viện, thiếu niên có dáng vẻ vẫn còn rất trẻ con, trông non nớt dễ bắt nạt kia đang chờ đợi cô.
Nhi tử xin thỉnh an mẫu thân.
Mị Họa nói:
Đứng dậy đi, hôm nay thư viện cho nghỉ học à?
Hàn Trì đứng dậy rồi ngồi xuống ghế bên tay phải của Mị Họa, cậu nghiêm túc nói:
Hôm nay thư viện vẫn đi học như mọi khi.
Mị Họa nhíu mày nói:
Vẫn đi học?
Đứa trẻ này trốn học à? Chắc là không phải, đứa trẻ Hàn Trì này khá là ngoan ngoãn, dường như cậu ngoan đển mức không có chủ kiến gì.
Nếu như đã nhận ra rồi, vậy thì quy củ nào nên có thì phải làm đi thôi.
Sắc mặt vào thị trắng nhợt, giống như mới bôi một lớp vôi vậy, tiểu nương tử sau lưng cô ta cũng sợ hãi tới mềm cả chân, bèn hành đại lễ trước.
Giằng co được một lát, Đào thị không cam lòng, lại vô cùng nhục nhã mà hành lễ với Mị Họa.
Chỉ cần gả đi rồi sinh con thì vẫn là đường lui của nữ tử, những nữ tử như Đào thị vẫn xuất hiện nhiều vô kể
Mi Hoa cười khẩy nói:
Bọn họ chỉ biết nói đó là một nữ nhân có mệnh tốt, chỉ tiếc là kết hôn lần ba, dù có quan to lộc hậu cũng không bằng các nàng hưởng thụ, sau đó quay đầu liền dạy dỗ nữ nhi dưới gối là phải cố gắng gả cho một nam nhân thật tốt, dạy dỗ nhi tử là phải cố gắng học tập, tập võ, đừng để đứng dưới nữ tử.
Chẳng có ai là kẻ ngốc cả, đương nhiên đều biết gả cho một nam nhân có địa vị cao thì dễ dàng hơn trở thành một nữ nhân tự có địa vị cao rất nhiều.
Người phụ nữ thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ cô ta cũng muốn dừng lại hành lễ với mình ư? Ai ngờ, Mị Hoa cười tủm tỉm nói:
Ta là chính nhị phẩm trong triều, thử dân gặp quan, chẳng lẽ không phải bải sao?
Đào thị:
???
Hàn Trì vừa rồi vẫn còn hơi buồn bã uất ức:
!!!
Mị Họa nói:
Trì Nhi bái ngươi thì hẳn là điều nên làm rồi, ngươi bái ta cũng là chuyện đương nhiên mà.
Phu nhân có xuất thân danh môn, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, sao lại không biết đạo lý này? Trên người người, thứ nhất là không có cáo mệnh, thứ hai là không có vinh phong, ba là...
Hỏi ra mới biết tiểu nương tử bên cạnh vào thị là tiểu thiếp cổ sủng mà cô ta sắp xếp cho người chồng mà mình tái giá.
Để lung lay trái tim của chồng, cũng là để an ổn ngồi trên vị trí đại phòng, cô ta vô cùng hy vọng tiểu thiếp mà mình chọn lựa tỉ mỉ có thể nhanh chóng mang thai.
Hôm nay đúng là hiếm thấy.
Nha hoàn nói:
Hôm qua lão gia đã dặn dò, nói là mấy hôm nay, phu nhân thích kiểu đơn giản thoải mái.
Mị Họa sửng sốt, cười nói:
Thật sự không hổ là Hàn Văn Bân vốn nổi danh lẫy lừng từ lâu, quả thật là làm việc cẩn trọng vô cùng.
Sự thành công của người ta không phải là không có lý do, từ chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà cũng có thể nhìn ra manh mối được.
Không phải là do người khác muốn nắm lấy, mà là cô ta chủ động đưa vận mệnh của mình tới tay người khác.
Tất cả vinh nhục đều buộc vào gia tộc, chồng và con cái.
Ban đầu, Hàn Trì còn có thể đối đáp trôi chảy, nhưng càng về sau, cậu lại càng sốt ruột, vẻ đỏ ửng lúng túng đầy trên khuôn mặt trẻ con non nớt.
Đáng sợ quá đi! (TTGDTC) Mị Hoa cười nói:
Con vẫn còn nhỏ tuổi, đến được trình độ này đã đáng tự hào lắm rồi.
Hàn Trì ấp úng nói:
Mẫu thân đang an ủi nhi tử thôi, nhi tử biết mà.
Cậu phát hiện ra trong nhà có mấy người, hình như chỉ có mình cậu là học kém.
Hôm nay đến đây dâng hương cũng là để cầu con.
Mị Họa khẽ nhếch khóe miệng, không nhịn được phỉ nhổ:
Cầu xin khỏe mạnh thì còn có thể hiểu được, chạy đến chùa cầu có con là hành động kiểu gì vậy?
Hàn Trì khó hiểu:
Tại sao lại thế?
Mị Họa nói:
Người xuất gia nói rằng thế gian tất cả đều là hư vô, tìm hòa thượng để xin có con, không thấy buồn cười à?
Hàn Trì:
...
Phật Tổ nghe xong lời này sẽ khóc đó.
Hàn Trì vẫn hành lễ với Đào thị.
Sắc mặt của Đào thị cứng ngắc chịu đựng, chỉ có hai tròng mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mị Họa, tay nắm chặt lấy chiếc khăn.
Cô nhìn đôi mắt phượng của người trong gương, thoáng kinh ngạc mà nói:
Sao hôm nay lại trông đơn giản mộc mạc như vậy chứ?
Nếu như cô nhở không lầm, nha hoàn này am hiểu nhất là cách trang điểm thịnh hành của các phu nhân trong kinh thành, cái nào cái đấy đều khoan thai đẹp đẽ cao quý.
Thỉnh thoảng, Mị Họa hay ghét bỏ cách trang điểm diễm lệ quá mức, cho dù cô không lộ vẻ già nua, trông cũng mới chỉ vừa qua ba mươi thôi, nhưng trang điểm lại quá dày.
Không đâu, cậu có phiền toái nè.
Hàn Trì là đứa trẻ duy nhất mà Hàn Úc vẫn còn đang nuôi dạy bên người, thuộc kiểu
tứ cố vô thân
thật sự, không có anh chị em nào chia sẻ
hỏa lực
cùng với cậu.
Mị Họa:
...
Được rồi, cô đành thừa nhận, người có thể đi từ thời loạn đến bây giờ, thăng chức từng bước từng bước một, quả thật là có chỗ đáng khen.
Tự xưng là thông minh, nhưng cả đời lại chẳng thấy rõ một sự thực nào...
Vận mệnh của cô ta vẫn luôn nằm trong tay của người khác.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Hàn Trì, đang định dẫn theo tiểu nương tử xa lạ kia đi vòng qua.
Mị Họa lập tức vươn tay, ngăn cản đường đi của cô ta.
Nhiều năm sau, Hàn Ủc hỏi Mị Hoa đã già yếu mắc bệnh nguy kịch rằng có muốn phù linh, cùng táng chung với người chồng đã mất hay không.
Mị Hoa cười khẽ:
Được làm hàng xóm với lão già tồi tệ như ông là được rồi, cần gì phải quấy rầy người chết?
Hàn Ủc ngồi bên cạnh giường, hỏi cô:
Đã nghĩ thông rồi à?
Chuyện luẩn quẩn trong lòng năm mười bảy tuổi, đến bảy mươi mốt tuổi cũng nên nghĩ thoáng ra rồi.
Mặc dù nói là ít ở, nhưng trong nhà vẫn bày trí đầy đủ mọi thứ cần có, lúc nào cũng có hơi người, không có chút vắng vẻ lạnh lẽo nào.
Nha hoàn khéo tay đang vấn cho cô một búi tóc trông thoải mái hơn mọi ngày, để tránh bị đau nhức da đầu, cách ăn mặc trang điểm cũng đơn giản hơn bình thường rất nhiều.
Mấy ngày gần đây, giấc ngủ của phu nhân khô6ng được yên ổn lắm, có cần mời lang trung trong phủ tới xem không ạ?
Mị Họa chống tay lên bàn trang điểm, đỡ trán chợp mắt một lát đ5ể giảm bớt tâm trạng mệt mỏi.
Không cần đâu, bệnh cũnăm nào cũng vậy mà, mấy hôm nữa là đỡ rồi.
Hiện tại, Mị Họa đã nhậm chức ở kinh thành, phần lớn thời gian, cô vẫn ở trong phủ đệ của mình, chút thời gian còn lại thì ở Hàn phủ.
Hàn Trì cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với phái nữ như Mị Họa, sự thân thiết dành cho cô cũng nhanh chóng vượt qua mẹ để Đào thị.
Hàn Trị được quản gia đưa về Hàn phủ, người phụ nữ bóp vai đấm lưng cho Mị Họa nói:
Tam lang quân thật ra cũng không tệ, trời sinh tính tình trong sáng lương thiện.
Mị Họa nói:
Ngươi muốn nói gì?
Người phụ nữ cười nói:
Nếu như ngài không ngại thì nhận làm con thừa tự đi, để dưới danh nghĩa của ngài, chắc lão gia sẽ đồng ý thôi.
Mị Họa đùa nghịch cây quạt vàng, cười nói:
Nếu như ta làm vậy, e là cái cô Đào thị kia sẽ giận dữ tới mức hộc máu mất.
Người phụ nữ dịu dàng nói:
Mỗi người đều có mệnh riêng, đó là mệnh của nàng ta.
Có thể biến cục diện nằm không cũng thắng thành ra thế này, đó cũng là bản lĩnh.
Hôm nay là ngày giỗ của người chồng đã mất, cô không muốn để hắn nhìn thấy mình phải chịu một chút uất ức nào.
Hàn Trì cúi đầu không nói.
Cứ ngày này hàng năm, tâm trạng của Mị Hoa liền trở nên rất suy sụp, đặc biệt là ngày này, bởi vì đây là ngày giỗ của người chồng đầu tiên của cô.
Sau khi trang điểm xong, nhìn người phụ nữ nhiều lắm hai mươi bảy, hai mươi tám trong gương, tâm trạng của Mị Họa tốt hơn một chút.
Đó chẳng phải là tộc huy của gia tộc mà vợ trước của Hàn Úc tái giá hay sao?
Mẫu thân?
Mị Họa biết rõ ân oán giữa Hàn Úc với vợ trước, cô khẽ nhíu mày, nhưng thấy dáng vẻ thỏ con tội nghiệp của Hàn Tri, cô lại mềm lòng một chút.
Đi thôi, kẻo bị muộn mất.
Đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó tới, vừa mới vào trong chính điện của ngôi chùa, bọn họ đã giáp mặt ngay vợ trước của Hàn Úc đang dẫn theo một tiểu nương tử lạ mặt.
Ngươi làm gì thế hả?
.
Đào thị giận dữ, hai con mắt như muốn phun lửa.
Đứng lên đi.
Hôm nay là ngày nghỉ của bạn quan, không thể tỏ quan uy được, nếu như bị ngôn quan biết rồi nói cho bệ hạ thì không hay lắm.
Đào thị cắn chặt răng, vành mắt đỏ lên, cô ta nắm cổ tay tiểu nương tử kia rồi kéo người đi mất.
Cha mẹ muốn dạy bảo thế nào thì cậu chỉ có thể kiên trì chống đỡ thôi.
Trên đường suốt hai canh giờ, Mị Họa chưa từng ngừng hỏi.
Gia tộc bị giết chồng hòa ly, bất hòa với con trai.
Mất đi tất cả mà vẫn không chịu tỉnh ngộ, vẫn tiếp tục cố gắng bước vào một cái hố khác.
Bốn người nhìn nhau.
Tầm mắt của Mị Họa không hề di chuyển, cô đi thẳng tới.
Thời thể thay đổi, bây giờ cô ta lại càng thêm coi trọng những thứ khác, chứ không phải là thứ mà cô ta từng giữ chặt lấy nữa.
Mất đi quyền thế và địa vị mà Hàn Úc mang tới cho mình, không có sự che chở và hào quang của gia tộc Đào thị, cô ta chỉ là một người phụ nữ gầy yêu bất lực.
Mị Họa nói:
Trông đẹp trai cũng là ưu thế mà.
Hàn Trì:
???
Mị Hoa nói:
Chỉ cần học thức của con giỏi thêm một chút nữa thôi, dựa vào khuôn mặt này cùng với gia thể của con đã đủ để làm một danh sĩ rồi.
Hàn Trì:
...
Vậy mà cậu không phân biệt được lời này của mẹ là khen cậu hay chê cậu nữa.
Hôm nay không phải ngày quốc gia đại sự gì, nhưng chùa Thượng Phật vẫn như trước, không hề ít du khách và khách hành hương, xe ngựa bên ngoài chùa cũng nhiều.
Hàn Trì mang theo đủ hộ vệ, đi thẳng từ trong thành tới chùa Thượng Phật ở ngoại ô kinh thành, không gặp phải chuyện phiền toái gì.
_(:3)2)
Cô cầm quạt che khuôn mặt tươi cười của mình.
Trì Nhi vừa mới hành lễ với ngươi.
Đào thị cười khinh thường, nói:
Thì sao nào? Nó là cốt nhục đi ra từ trong bụng ta, hành lễ là chuyện nên làm, ta có nhận hay không, ngươi cũng không quản được.
Cô ta mới là nguyên phối của Hàn Úc, Mỹ Họa chỉ là kế thất kết hôn lần thứ ba mà thôi, sao nào...
Tâm trạng của ta năm đó cùng hiện tại, sao có thể giống nhau được?
Thiếu niên lang của cô đã sống trong lòng cô gần năm mươi năm rồi.
Không có tình cảm rực cháy và chấp niệm không thể bỏ năm đó, khiến cô cảm thấy hẳn là một người bạn cũ đã rời đi lâu không về.
Nói một câu
xin chào
, nói một câu
trân trọng
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.