Chương 1855: Ngoại truyện: phù vọng (kiếp trước)


Bọn họ nghe nói đây là đứa bé được chó sói nuôi, nhưng chưa từng thấy bao giờ, dáng dấp cũng giống người thôi, chẳng thấy có gì đặc biệt.
Người hầu đứng bên cạnh thiếu niên nơm nớp lo sợ nói:
Nó bị bỏ thuốc nên giờ nó không cựa quậy được đâu ạ, lúc trước, nó rất hung dữ, còn cắ3n đứt cả cánh tay người nữa, sự dữ tợn của nó khiến người ta nhìn mà run lẩy bẩy.

Lang quân hãy cẩn thận chút, đừng để bị nó đụng phải.9
Chẳng biết đứa bé sói này làm sao mà lớn lên được, xem tuổi có vẻ cũng không lớn lắm, cùng lắm chỉ mười tuổi, nhưng lại có thể sánh với đàn ô6ng trưởng thành, vóc người khôi ngô khỏe mạnh, cơ bắp tràn đầy sức lực.
Qua hồi lâu, Phù Vọng mới nới vạt áo cho mùi rượu tản bớt.

Bị người ta đưa tới đưa đi, không dễ chịu chút nào đúng không?
Cô gái nhỏ giọng nói:
Đây cũng là số mạng của thiếp, không quá mức khó chịu như ngài nói.
Phù Vọng giễu cợt:
Cô rất đẹp, nếu như hầu hạ tốt bản tướng quân, bản tướng quân sẽ không đưa cô cho người khác đâu.
Cô gái cúi đầu, trong buồng xe tối tăm nên nhìn không ra cô gái có biểu cảm gì.
Tiệc tan, Phù Vọng ngồi nhắm mắt trong buồng xe, hai chân duỗi ra chiếm hết buồng xe.
Cô gái kia đành phải co ro vào một góc cúi đầu.
Phù Vọng giận dữ đến nỗi đập phá tất cả binh khí trong sân tập võ.
Qua bảy ngày đầu Phù Dương mất, Mạnh thị vốn có mâu thuẫn với Phù Dương nhiều năm đã phái người tới cửa muốn mời chào Phù Vọng về dưới trướng.

Vậy do tướng quân làm chủ.
Khi đôi tay yếu ớt kia nhẹ đặt lên ngực mình, Phù Vọng cười ôm cô gái vào lòng.
Xương Thọ Vương là một tên đoản mệnh, khi ông ta sắp chết, Phù Vọng dẫn người qua nhờ cậy Hứa Phỉ.
Nhưng mà đứa bé sói này có lợi hại hơn nữa cũng không phải bất bại.
Đúng là nó có bản năng chiến đấu của loài sói, cũng có thân thể cường tráng hơn nhiều người trưởng thành, nhưng dẫu sao cũng không hiểu cách thức chiến đấu, gặp phải đối thủ có bản lĩnh thì người thua luôn là nó.
Đợi mang nó đi tắm rửa sạch sẽ, chăm sóc dạy bảo thật tốt rồi mới dám đưa đến chỗ ngài ạ.
Thiếu niên tiện tay vứt cây gậy qua một bên, nói:
Nhanh lên đi, ta còn trông cậy vào nó tham gia đầu thú đấy.
Người hầu vội vàng khom lưng, gật đầu giống như nhận quân lệnh vậy.
Thiếu niên không có tâm trạng nghe người hầu nịnh hót, chỉ ra hiệu cho hộ vệ cùng rời đi.

Cái gì mà Phù Dương,gọi ta là cha!
Trong tay Phù Dương cầm một khúc côn gỗ khống chế đứa bé sói kia.
Hai tay đứa bé sói bị côn gỗ giữ sau lưng, không dùng sức lực được.
Nói tới đây, Phù Vọng cũng có khá nhiều chiến tích, gần như chưa thua trận bao giờ.
Chẳng qua là gã không chịu nổi ông chủ cũ quá

, võ tướng có mạnh nữa cũng không cứu vãn nổi.
Tại sao hoàng thất lại đối phó Phù lão đầu? Sứ giả Mạnh thị cười thâm ý sâu xa, còn trái tim Phù Vọng thì nặng nề.

Lão hoàng để nghi ngờ nghĩa phụ?
.
Đứa bé sói kia nào có chịu bị người khác ràng buộc, dĩ nhiên là nó không chịu bị dạy dỗ.
Kết quả chính là bị dạy làm người.
Còn nói ái thiếp kia dáng dấp tuyệt đẹp, nghe nói tướng mạo của cô ta khá giống với một trong song xu năm đó đích nữ của Vương thị Vương Huệ Quân.
Xương Thọ Vương cũng từng là người ái mộ tài nữ này, chỉ tiếc nữ thần lại gả cho tên mãng phu Tạ Khiêm, hồng nhan bạc mệnh.

Không có sức lực phản kháng thì phải học cách co được giãn được, cái này gọi là ẩn nấp có tính chiến lược, nghỉ ngơi dưỡng sức, nằm gai nếm mật, chứ không phải là chịu nhục.
Phù Dương vuốt ve đầu chó của con trai nuôi, sau mỗi lần
đánh con dữ dội
là ông lại làm công tác tư tưởng cho con như vậy.
Nếu như Phù Vọng nhận thua nhanh thì sẽ ngừng
đánh dữ dội
một lát.
Hẳn không nhìn thấy lúc hắn xoay người, một đôi mắt đen ngỗ ngược nhìn chằm chằm mặt của hắn, trong con ngươi tràn đầy vẻ khát máu.
Thiếu niên không chú ý những người hầu lại nhìn thấy.

Con là chó sói, không phải chó, vẫy đuôi cái gì? Không thể bỏ đi cốt khí được, đừng để lão tử mất mặt.
Phù Vọng:
...
E là ông già bị tâm thần phân liệt mất rồi.
Dưới sự dạy dỗ của Phù Dương, Phù Vọng không thể không
ngoan
.
Chứ đừng nói chi là...
Cái gã Phù Vọng này thỉnh thoảng còn giở trò phá đám.
Đứa bé sói này được bầy sói nuôi lớn, từ lúc nó ra đời đến giờ chưa từng được cắt tóc, người hầu ngại xử lý phiền toái nên dùng kéo trực tiếp cắt bỏ đám tóc như tấm đá vừa bẩn vừa thổi đi, sau đó ném đứa bé sói vào ao nước lạnh như băng coi như là
tắm
cho nó.
Mỗi khi đứa bé sói bị sặc nước ao, phát ra âm thanh bị thương kinh hoảng thì người xem náo nhiệt lại cười ầm lên, giống như cảnh tượng trước mắt rất thú vị vậy.
Nếu bây giờ...
tiểu nhân sợ làm bẩn mắt lang quân.

Lão tử biết con nghe hiểu tiếng người, hiểu thì ăn, không hiểu thì tiếp tục nhịn đói đi.
Một lát sau, Phù Dương nghe thấy đứa bé sói phun một bãi nước miếng có máu, dùng sự hung tợn để uy hiếp.

Sớm muộn gì ta cũng phải giết ông!

Ai ui, học được cách dọa người rồi đấy à? Tiến bộ không nhỏ, nhưng con vẫn còn non lắm.
Phù Dương giễu cợt:
Người muốn mạng của Phù Dương ta trên cõi đời này thì nhiều lắm, Mạnh thị kia còn chưa được xếp hàng nữa là, con đã là cái quái gì? Đợi đến lúc lão tử chết già, e là con vẫn chưa có cơ hội đó đâu.
Phù Dương gặp được đứa bé sói này, thương nó nên mới nhận nó làm con nuôi, còn đặt tên cho nó nữa.
Nó phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú theo bản năng, nhưng sau gáy bỗng nhiên bị đánh một cái.

Nói tiếng người đi!
Đứa bé sói:
...

Cả người có sức lực mà không có đầu óc, lão tử có thể một tay đánh năm người như con.

Năm nay, Phù Dương mới năm mươi lăm tuổi, thân thể ông vẫn luôn khỏe mạnh, cách chết già còn xa lắm.
Trước trận chiến, cha con hai người đánh nhau, Phù Vọng còn bị Phù Dương vốn nhiều kinh nghiệm hơn áp chế một trận.
Thiếu niên được người hầu gọi là
lang quân
cười nhạo một tiếng, cố ý dùng cây gậy trong tay chọc vào mặt đứa bé sói kia.

Hừ, nửa sống nửa chết, bản lang quân còn phải sợ nó à?
Người hầu nịnh nọt, tâng bốc:
Lang quân nói đúng, chỉ có điều súc sinh kia đã nhiều ngày chưa rửa mặt, cách bài tiết cũng giống súc sinh, còn chưa được dạy bảo tốt đâu ạ.
Vốn tưởng rằng Phù Vọng là một mãng phu, không biết mình đang bị người ta chửi, ai ngờ gã giả heo ăn thịt hổ, là một kẻ gian xảo, từ đó ghi hận Hàn Úc.
Sau đó, Hứa Bùi bị chư hầu Khương Đồng Cơ giết chết, Phù Vọng lại muốn đi ăn máng khác.

Cha sắp chết à?
Phù Vọng tình cờ nghe được lời nói của thầy thuốc, gã xách thầy thuốc giống như cách con gà đến trước giường bệnh của Phù Dương để đối chất.
Phù Dương yếu ớt cười, ông nói:
Lão tử bao nhiêu tuổi rồi hả? Chẳng phải là có rất nhiều người chết già ư?
Phù Vọng mím chặt môi không nói câu nào.
Bởi vì chuyện xưa đó nên Xương Thọ Vương khá là sủng ái cô thiếp này, dù cho cô gái đó xuất thân nơi ong bướm cũng không ngại.
Nghe thấy lời thỉnh cầu của Phù Vọng, Xương Thọ Vương hơi do dự.

Phù tướng quân, nhiều năm không gặp, vẫn ổn chứ?
Phù Vọng bĩu môi giễu cợt cười đáp:
Rất khỏe mạnh, mùa đông cũng không bị cảm lạnh.
Kỳ Quan Nhượng thấp giọng uy hiếp:
Lúc Phù tướng quân gặp chủ công của ta, tốt nhất là cân nhắc làm sao giải thích, tránh cho đầu rơi xuống đất.
Phù Vọng mới không thèm tin lời tà đạo của gã này, cuối cùng gã bị Khương Đồng Cơ dạy làm người, ôn lại một lần những năm tháng tuổi trẻ bị Phù Dương đánh đòn.
Có người nói với Khương Bồng Cơ:
Gã đã làm chó sẵn cho mấy nhà rồi, sao có thể tin được?
Khương Bồng Cơ nói:
Gã không khắc chết được ta, nếu dám phản bội, gã sẽ chết sớm hơn ta.
Người ngoài đều cho là Phù Vọng sẽ tiếp tục khắc chết chủ mới của gã, ai ngờ mạng Khương Đồng Cơ quá cứng, chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Người dân Thương Châu thì nói Phù Vọng là kẻ vong ân phụ nghĩa, sau khi cha nuôi chết liền đầu quân cho kẻ thù hại cha, thuộc hạ cũ của Phù Dương cũng có người không hiểu.
Phù Vọng thì kiểu
mặc kệ người ta nói, ta cứ làm theo cách của ta
.
_(:3)2)Lúc thiên hạ thái bình, Phù Vọng làm một chuyện khiến người đời khiếp sợ, người ngoài nghị luận.
Gã cưới người thiếp khi xưa làm vợ chính thất.
Đợi thiếu niên rời đi rồi, người hầu giơ nắm đấm về phía đứa bé sói yếu ớt kia, nhe răng uy hiếp nó.

Trừng cái gì mà trừng, cẩn thận ta móc hai trong mắt của ngươi ra ngoài đấy!


Ngươi...
Sứ giả Mạnh thị nói:
Thiếu tướng quân, hôm nay chỉ có gia chủ của bọn ta mới giữ được nửa đời tâm huyết của Phù lão tướng quân thôi, ngài hãy suy nghĩ cho kỹ càng.
Trong đầu Phù Vọng có gì đó lóe lên, phút chốc, gã nghĩ tới một khả năng.

Hoàng thất?
Nhưng mà, làm sao có thể chứ? Lão đầu Phù Dương này cực kỳ trung thành với hoàng thất, chỉ cần Phù Vọng có câu nào hơi bất kính là sẽ bị ông đuổi đánh thành đầu heo.
Đội chân dài có sức bật kinh người, tốc độ chạy trốn cũng rất n5hanh.
Nếu không phải đội ngũ đi săn đông đảo, tiểu súc sinh này mấy ngày chưa được ăn no thì có khi thật sự để nó chạy mất.
Nếu ai cẩn thận quan sát sẽ phát hiện sau khi ái thiếp này xuất hiện, oanh oanh yến yên bên cạnh Phù Vọng dần dần mất dạng, chỉ còn một mình cô.

Lấy thiếp làm vợ, hoang đường!
Thấy thiệp mời tới, Hàn Úc lập tức ném luôn, đưa qua một phần lễ mọn, còn mình thì không đến tham dự.

Xin tha đi, học cầu xin tha thứ thì ta tha cho con.
Nghe vậy, đứa bé sói kia giận đến nỗi hai tròng mắt phun ra lửa, dùng nhã ngôn không thành thạo nói:
Đừng hòng!

Được, có cốt khí! Vậy chúng ta cứ như thế này đi, đợi đến khi con tỉnh táo, học được cách dùng đầu óc chứ không phải dùng tứ chi và sức mạnh thì chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Phù Dương không nới lỏng sức lực trên tay, cười nói:
Xem xem ai thua ai trước!
Hai người giằng co từ buổi trưa đến khi mặt trăng lên lưng chừng trời, đứa bé sói kia quỳ đến mức hai đầu gối sưng lên.
Phù Dương còn ngại kích thích chưa đủ, bảo ái thiếp đút mình ăn còn đứa bé sói chỉ có thể quỳ nghe, không được ăn.

Thật là một đứa bé đáng thương!
Khi đứa bé sói kia học ngôn ngữ của loài người nó mới biết người cứu nó tên là
Phù Dương
, một người cao hơn nó, khỏe hơn nó, lợi hại hơn nó.
Ngày nào nó cũng bị ép học tiếng người, học chữ, đồng thời tập luyện võ nghệ.
Phe thắng có thể nhận được tiền thưởng, một số con cháu nhà giàu coi đây là thú vui, đào tạo tử tù chiến đấu để giành tiền thưởng, để lên mặt với đám bạn cùng tuổi.
Dĩ nhiên, người cùng người đầu thì không thú vị, có lúc sẽ cho thêm mãnh thú gia nhập.
Phù Dương giễu cợt nó.
Đứa bé sói kia bị ép quỳ xuống đất, giãy giụa hồi lâu vẫn không giấy ra được, sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi.
Phương thức giáo dục của Phù Dương đơn giản mà thô bạo, thích hợp khắc chế loại cứng đầu hoang dã như Phù Vọng.
Không chịu học chữ, học binh pháp cho giỏi đúng không? Đánh, đánh tới lúc nào chịu học mới thôi.

Nếu như lão tử chết, nhớ đừng có bạc đãi các thúc bá dưới trướng con, nếu không, ta xuống âm phủ rồi sẽ quay lại bóp chết con đấy.
Đáy lòng Phù Vọng sinh ra phiền não không nói rõ được:
Có người hại cha à? Là ai? Là mấy lão già ở Mạnh thị ư?

Bình tĩnh lại!
Phù Dương không vui mắng:
Con phản ứng như vậy là sao? Công ta dạy dỗ nhiều năm bị chó ăn rồi à?
Phù Vọng giận dữ phất tay áo rời đi, lúc gặp lại Phù Dương lần nữa cũng là lúc đối phương hấp hối.

Nghe ta nói đây...
Phù Dương liều mạng trút giận lần cuối:
Không phải Mạnh thị, đừng tìm chân tướng!
Canh ba ngày hôm đó, Phù Dương qua đời.

Lão tử bấm ngón tay tính toán, năm nay con cũng phải hai mươi ba, hai mươi tư tuổi rồi nhỉ?
Phù Vọng trợn trắng mắt, làm sao mà gã biết mình bao nhiêu tuổi chứ?
Con trai tới đây, để Đạt thúc đưa con đến một chỗ tốt, lớn rồi cũng nên học hỏi thêm vài thứ.

Đạt thúc
chính là tử tù đã đánh Phù Vọng trọng thương năm đó.
Khi ấy, Phù Dương cứu chiến hữu cũ bị biến thành tử tù, mới tình cờ cứu được Phù Vọng.
Nửa tháng sau, đứa bé kia trở thành
vũ khí bí mật
bị đưa vào cuộc cá cược đầu thú.
Nói thẳng ra thì vụ cá cược đấu thú là hoạt động giải trí của một số con cháu nhà giàu, bọn họ bỏ đói
thú cưng
mình nuôi hai ngày, sau đó ném vào trong sân đấu để bọn chúng quyết đấu với nhau.
Phù Dương gian xảo cười hề hề:
Đi thì biết, chuyện tốt mà!
Cuối cùng, Phù Vọng vẫn bị kéo đi lầu xanh, mơ mơ hồ hồ trải qua một đêm.
Phù Vọng là người sinh ra để làm mãnh tướng, khi hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gã đã trở thành hãn tướng nổi danh dưới trướng Phù Dương.
Khi nó thoi thóp co lại nằm trên vũng máu, sinh mệnh tựa như sắp rời khỏi cơ thể nó.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cơ thể nó được người ta bể lên từ dưới đất, người nọ tựa như nhắc tới cái gì.

Sau này con tên Vọng, Phù Vọng.
Đứa bé sói kia tưởng
Vọng
có ý là kỳ vọng, nhiều năm sau, nó mới biết chữ
Vọng
mà Phù Dương đặt cho nó lấy từ
xuất vong tại ngoại, vọng kỳ hoàn dã
.
Dù có ra ngoài đi đâu thì vẫn có người ở nhà chờ mong bạn quay về.
Ái tướng quan trọng hay là ái thiếp quan trọng? Không cần phải nói, chắc chắn là ái tướng quan trọng hơn.
Tuy trong lòng ông ta không thoải mái nhưng vẫn hào phóng đẩy ái thiếp đang rót rượu cho mình tới bên cạnh Phù Vọng.
Không bao lâu, Phù Vọng dẫn theo binh mã mà Phù Dương để lại đầu quân cho Mạnh thị, nhưng chỉ nghe điều động không thân thiết.
Để lôi kéo gã, Mạnh thị đã dốc hết sức lực, nào là tiền bạc, mỹ nhân, ngựa quý...
Đứa bé sói kia chính là
vũ khí bí mật
của thiếu niên.
Ngắn ngủi chưa tới một năm, đứa bé sói kia đã giúp thiếu niên đánh thắng không biết bao nhiêu trận.
Mặc dù nó thẳng nhưng toàn thân nó đều là những vết thương đáng sợ, có vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương, mỗi lần đầu xong đều là máu tươi đầm đìa.
Có người thấy nó cắn đứt cổ họng đối phương còn cười hì hì vỗ tay.
Đứa bé sói nhe răng về phía Phù Dương, muốn cắn đối phương, kết quả suýt chút nữa đã bị Phù Dương đâm gãy mất răng.

Con phải học được bốn chữ 'co được thì giãn được, tiểu tử, sức mạnh đơn thuần sẽ làm cho con chết lúc nào không biết đấy.
Phù Dương dùng một tay cầm đũa gắp một miếng thịt, đưa tới miệng đứa bé sói kia.

Lão tử cưới ai, ngủ với ai còn cần phải bàn bạc với bọn chúng à? Mấy lão thất phu chỉ giỏi làm mấy chuyện gian trá, chính sự thì không làm, cả ngày nhìn chằm chằm hậu viện nhà người ta.
Phù Vọng hùng hùng hổ hổ, trừ lời nói của chủ công Khương Bồng Cơ cùng với vợ yêu của gã ra thì hầu như lời của ai, gã cũng không chịu nghe.
Vợ gã thở dài nói:
Quá khứ của thiếp quả thật là bị người đời lên án.
Phù Vọng nói:
Chuyện này thì liên quan gì đến bọn chúng? Bọn chúng có ngủ cùng ta không?
Gã ngủ với người phụ nữ của mình, gã đầu làm chuyện xấu hổ giữa ban ngày ban mặt, người ngoài lắm mồm cái gì?

Về dưới trướng các ngươi? Các ngươi mà cũng xứng à?
Sứ giả Mạnh thị không ngại, dẫu sao ở Thường Châu, Phù Vọng vốn nổi danh khó tính.

Thiếu tướng quân không muốn biết Phù tướng quân vì sao mà chết ư?
Phù Vọng siết chặt nắm đấm, suýt nữa không kiềm chế được muốn bắt người kia lại tra hỏi.
Hứa Phỉ bị Hứa Bùi bức tử, Phụ Vọng lại tới nhờ cậy Hứa Bùi, đồng thời cũng kết thù với mưu thân Hàn Úc dưới trướng Hứa Bùi.
Hai người ghi hận nhau trong một bữa tiệc rượu ăn mừng, Hàn Úc không ưa Phù Vọng tiểu nhân đắc chí nên trào phúng ám chỉ đôi câu.
Thiên hạ đại loạn, Mạnh thị thừa dịp mà lên, dốc sức chiêu binh mãi mã.
Đối ngoại thì khuếch trương nhưng Mạnh thị lại quên mất còn Phù Vọng đang ẩn núp, gã đổi khách thành chủ
nuốt
Mạnh thị, lại nhận luôn lời mời của Xương Thọ Vương - người có thực lực mạnh nhất lúc bấy giờ, trở thành đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Xương Thọ Vương.
Những
thú cưng
tham gia thi đấu đều là những tử tù tội ác tày trời, người thắng thì có thể sống sót, người thua thì chết không toàn thây.
Để tăng thêm hứng thú, còn có cả tiền thưởng nữa.
Chẳng qua là
nhảy
được nửa đường thì bị mưu sĩ Kỳ Quan Nhượng dưới trướng Khương Bồng Cơ giăng bẫy bắt được.
Cái tên bệnh hoạn kia, đông đến còn phe phẩy cái quạt, híp mắt cười nhìn Phù Vọng.
Ái thiếp bị ông ta đẩy một cái như vậy, rượu trong tay rớt xuống, vãi đẩy đất.
Biểu cảm của cô khẽ biến đổi, cô vẫn ngoan ngoãn cúi người với một cái, đi tới phục vụ bên cạnh Phù Vọng.
Phù Dương nhận nuôi Phù Vọng, Phù Vọng cũng trở thành đứa con trai duy nhất của ông, dĩ nhiên Đạt thúc cũng trở thành một trong những trưởng bối kiêm thầy dạy võ của gã.

Học cái gì?
Phù Vọng bị ám ảnh trong lòng.
Phù Dương là quân nằm vùng mà hoàng thất Đông Khánh cài vào Thương Châu để giám sát Mạnh thị, mâu thuẫn giữa ông và Mạnh thị cũng ngày càng tăng.
Khoảng thời gian đó, Phù Vọng cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong doanh trại có gì đó không đúng, có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ gây đi của lão già Phù Dương.
Không chịu học nhã ngôn cho giỏi hả? Đánh, đánh tới bao giờ nói lưu loát mới thôi.
Không chịu gọi ông là cha chứ gì? Đánh, đánh tới bao giờ nó ngọt ngào gọi cha mới thôi.

Tiểu tử, con nhìn thấy chưa?
.
Phù Dương ăn miệng đầy dầu mỡ, bổ sung lại thể lực đã mất, còn đứa bé sói mệt mỏi, hai môi khô nẻ, đôi mắt đen nhánh nhuộm đầy tia máu.
Xương Thọ Vương biết Phù Vọng thích sắc đẹp bèn dồn hết tâm tư tìm mỹ nữ cho ái tướng.
Phù Vọng là người tính tình không tốt cho lắm, có lúc gã còn cố ý đắc tội người ta, ví dụ như trong một lần tiệc rượu, gã nói gã nhìn trúng ái thiếp mới của Xương Thọ Vương.
Sứ giả Mạnh thị nói:
Gần vua như gần cọp, tâm của vua không lường được.

Lời này cũng tương đương với thừa nhận suy đoán của Phù Vọng.
Nếu không phải Phù Vọng có ưu thế về thể lực, e là cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Thể nào mã nói ngã bệnh là ngã luôn vậy? Phù Dương nói xong sắc mặc chợt trầm xuống.
Vợ gã miễn cưỡng cười.

Thật ra thì cô cũng nghi ngờ tại sao Phù Vọng lại chung tình với cô như thế, có lần cô còn cố ý chuốc gã mười mấy vò rượu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.