Chương 1867: Ngoại truyện: cổ mẫn (5)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 8492 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu? Liễu Xa thật sự dở khóc dở cười.
Hắn biết Cổ Mẫn đầu óc có vấn đề, không ngờ8 vấn đề của cô lại lớn đến như vậy.
một cô bé bình thường trong giới quý nữ sĩ tộc, sau năm mười hai tuổi đột nhiên có vũ lực không ai địch lại, tính tình thay đổi, giết người giống như mổ gà.
Dù có dã sử nói cô ngẫu nhiên gặp tiên nhận nhưng cũng không thể nào có thay đổi lớn đến như vậy...
Ánh mắt Liễu Xa tối sầm lại nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, Cổ Mẫn có thích hắn hay không, hắn có thể cảm nhận được.
Ta có thể biết nguyên nhân được không?
Hắn mù mắt nên mới gặp phải mối tình đầu chết yểu này nhưng dù sao cũng phải để hắn chết được minh bạch chứ.
Rất lâu trước đây cô ta khuyến khích Cổ Mẫn và Liễu Xa thân thiết với nhau, nhiều lần giúp đỡ Liễu Xa dĩ nhiên là có tư tâm của mình.
Ai ngờ Liễu Xa lại lãng tử quay đầu, giờ ngoài xuất thân kém một chút, những phương diện khác đều đứng hàng đầu trong số người cùng trang lứa.
Không phải, muội không thiếu thông minh.
Ham muốn sống mãnh liệt thúc giục Liễu Xa lựa chọn nói sang chuyện khác, hắn nói:
Ừm, mắt ta mù rồi.
Đúng là mắt mù mới có thể coi trọng Cổ Mẫn, một lần tìm tai vạ còn chưa đủ thoải mái, còn dự định cùng cô kết làm liền cành, cả đời chịu ngược đãi.
Năm đó, khi Liễu Xa được Cổ Mẫn phi nước đại trên lưng ngựa cứu thì từ lúc đấy đã bắt đầu thích, hơn phân nửa là do tim hắn bị bệnh.
Hậu viện trồng đầy tùng bách, một màu xanh biếc khắp nơi, ve kêu ồn ào nhưng vẫn không che giấu được sự phẫn nộ và khổ sở của Liễu Xa lúc này.
Cổ Mẫn, rốt cuộc muội có tim không?
Tâm trạng Cổ Mẫn phức tạp, tiếng ve kêu xung quanh làm cô càng cảm thấy phiền.
ta thật sự không biết nên đối đãi với hắn như thế nào.
Dù khá có cảm tình, nhưng nghĩ tới những việc Liễu Xa làm trong lịch sử, Cổ Mẫn lại cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Thực sự trên mạng có người suy đoán Thần Đế cũng là người xuyên không.
Đầu tiên Cổ Mẫn giật mình rồi trợn to mắt, nói:
Dù sao, dựa theo tư liệu hoàng thất, trước năm mười hai tuổi Thân Đế là
Đương nhiên, những suy đoán này đều không có căn cứ, hoàng thật cũng không đưa ra bình luận.
Sau khi Cổ Mẫn đích thân xuyên không, cô cảm thấy Thần Để rất có khả năng cũng là người xuyên không.
Năm đó mời cao nhân xem bát tự, cao nhân nói hắn và muội có một đoạn kim ngọc lương duyên, trước kia ta mãi không đồng ý vì dù sao hắn cũng là một tên ăn chơi, ai muốn đẩy muội muội mình vào hổ lửa chứ?
Cổ Mẫn thở dài lải nhải không hề chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Cố Trăn:
Sau đó ấy à, Liễu Xa hạ quyết tâm thay đổi bản thân, lãng tử quay đầu cũng rất đáng quý.
Giờ hắn đã tiến bộ rồi, cũng xứng với muội muội nhà ta.
Lúc này Cổ Trăn mặt mày trắng bệch nói:
A tỷ, tỷ nói gì vậy? Hắn là tỷ phu tương lai của tiểu muội.
Cổ Mẫn nói:
Cho nên mới nói Liễu Xa là tên khốn gây rối.
Hắn thích CP chân chính không được à, sao cứ phải nhắm vào có chứ? Cô không biết rằng Cổ Trăn đã âm thầm siết chặt chiếc khăn tay.
Chẳng lẽ muội không thể cho ta một cơ hội?
Liễu Xa cực lực thuyết phục Cổ Mẫn:
Muội và ta tốt xấu gì cũng được coi là thanh mai trúc mã, hai bên hiểu rõ nhau, sau này thành hôn, muội muốn sống thế nào cũng được.
Nếu gả cho con nhà quyền quý không quen thân e là sẽ không được thoải mái như vậy.
Cổ Mẫn vẫn không động lòng.
chỉ vì một giấc mộng như vậy mà oan ức bị muội ghét bỏ bao nhiêu năm sao?
Những lời ban nãy đều do Cổ Mẫn tự biên, nửa thật nửa giả, thật ra chính là để từ hôn với Liễu Xa nhưng lại hơi chột dạ:
Lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, làm sao phân biệt rõ hiện thực và mộng cảnh? Ta chỉ cảm thấy người giống tên Liễu Xa đáng ghê tởm kia như đúc nên giận cá chém thớt chứ sao.
Mộng cảnh là mộng cảnh, hiện thực là hiện thực, ta là người như vậy sao?
Liễu Xa lập tức cảm thấy cực kỳ oan uổng, hắn biết tính nết Cổ Mẫn, luôn chịu mềm không chịu cứng, ngươi ngang ngạnh với cô, cô còn có thể ngang ngạnh hơn ngươi, ngươi mềm mỏng với cô, cô sẽ không thể nào cứng rắn nổi:
Muội như vậy là không công bằng.
Quả nhiên Cổ Mẫn mềm lòng, cô không thể chống lại được ánh mắt đáng thương của tên thiếu niên đáng yêu này.
Dù biết Liễu Xa là gã đàn ông cặn bã lưu danh lịch sử nhưng tâm địa cô vẫn không thể nào cứng rắn được.
Có lẽ động tĩnh quá lớn nên Cổ Mẫn từ từ tỉnh lại, cô lập tức bị cảnh tượng xung quanh làm giật nảy mình.
Liễu Trọng Khanh?
Khụ khụ...
Cổ Mẫn khó xử nhíu mày:
Nếu hai người này không...
Ài, ông cũng đừng có cười mãi thế, ông tư vấn cho ta với, ta nên làm thế nào để có thể tặng cho dân chúng trong thiên hạ một Thần Đế thống nhất của châu? Nếu vì thế mà lịch sử thay đổi thì ta sẽ là tội nhân đấy!
Liễu Trần nói:
Thuận theo tự nhiên không tốt sao?
Cổ Mẫn nghiêm túc nói:
Không tốt, nếu Thần Để không xuất thể, dựa theo nghiên cứu của các nhà sử học chỗ bọn ta, e là phải thêm ngàn năm nữa mới có thể bước vào thời thịnh thể thái bình như vậy.
Liễu Xa nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc.
Ta, ta...
Ông đừng có hù dọa ta.
Mặt mày Cổ Mẫn trắng bệch.
Liễu Trần nói:
Bản tăng chưa hề nói dối, có lẽ, lịch sử mà thí chủ biết không phải là tất cả.
Không thể nào, trước nay hoàng thất chưa từng thừa nhận mẫu thân của Thần Để là người khác.
Liễu thí chủ đến trước mặt bần tăng cầu xin, bần tăng đã thầm tỉnh cho hai người, thật sự có một đoạn nhân duyên.
Liễu Trần nói:
Trước đây, thí chủ từng nói con gái của Liễu Xa có tư chất trèo lên cửu ngũ, bần tăng cũng đã tính rỗi, Liêu Xa thật sự có phúc khí này...
Cổ Mẫn bị mấy lời lòng vòng của ông làm rối:
Nói ngắn gọn đi, hóa phức tạp thành đơn giản, ông biết ta không phải người thông minh mà.
Liễu Trần nói:
Tử vi trên trời giáng xuống chính là số mệnh, nên đến sẽ đến, sao thí chủ không thuận theo tự nhiên?
Cổ Mẫn nói:
Ông nói ta nghĩ nhiều rồi?
Liễu Trần nhìn cô chằm chằm, Cổ Mẫn bị ông nhìn cảm thấy sợ.
Huynh định đứng sau hậu viện của chùa miếu người ta hóa thành hòn đá vọng thế à?
Cô kéo tay, Liễu Xa sững sờ đi theo cô, cô đi hắn cũng đi, cô ngừng hắn cũng ngừng, giống như bị mất hồn.
Ngốc thật rồi à?
Cổ Mẫn thì thào một tiếng, Liễu Xa như tỉnh khỏi giấc mộng, căng thẳng đến mức không biết để tay ở đâu.
Liễu Xa là một người ân cần, thỉnh thoảng lại đến phủ bái phỏng nhạc phụ tương lai, thuận lợi nịnh nọt hai bậc cha mẹ không tình nguyện kia vui vẻ.
Bộ dạng thanh niên hoài xuân đó khiến Cổ Mẫn nghiến răng đến đau nhức.
Liễu Trọng Khanh này là kẻ không biết xấu hổ dùng danh hào của ông để lừa gạt phụ mẫu ta, dỗ dành họ đồng ý hôn sự, ta sầu muốn chết rồi đây.
Thà hủy mười ngôi miếu chứ không thể hủy một mối hôn sự.
Cổ Mẫn dùng mười ngón tay vẽ hình chữ
thập
, buồn bực nói:
Theo như nội dung ta được biết, Liễu Xa hắn phải có duyên phận với thứ muội kia của ta, kết quả lại coi trọng ta, chẳng lẽ là bởi vì ta mà đã ảnh hưởng tới lịch sử?
Liễu Trần đại sự vận về phật châu, mỉm cười yên lặng lắng nghe tiểu hữu tâm sự.
Trong đầu Cổ Mẫn lập tức hiện lên những cảnh cung đấu trạch đấu máu cún trong phim truyền hình nhiều năm trước đó.
Huynh nói tên nhóc Liễu Xa này sẽ gan to bằng trời, thừa cơ làm loạn với ta rồi phải người bắt gian, như vậy ta sẽ không thể không gả cho hắn?
Tạ Khiêm không kìm được nói vài câu tốt đẹp thay Liễu Xa đáng thương:
Cho dù Liễu Xa không đàng hoàng đến mấy thì cũng không phải tiểu nhân độc ác dùng những tiểu kế gian trá này đâu.
Kết cục đã định sẵn, tội gì phải phí sức giấy giụa nữa? Thứ hai, ta vẫn nghĩ ngươi thích Cổ Trăn, luôn đối đãi với người như muội tế, giờ ngươi lại nói người thích ta.
Thứ ba, ta thật sự không biết người thích ta ở điểm nào...
Lý do đầu tiên Liễu Xa không hề bất ngờ.
Hắn nên cưới Cổ Trăn sinh ra chủ nhân của thiên hạ trong tương lai, Cổ Mẫn không muốn vì tình cảm riêng tư của mình phá hỏng dòng lịch sử.
Cho dù không liên quan đến Thần Để thì Cổ Trăn là thứ muội của Cổ Mẫn, Liễu Xa là em rể mà cô đã nhận định, làm gì có người chị nào cướp chồng em gái chứ? Cho nên, dĩ nhiên Cổ Mẫn sẽ từ chối.
Hơn nữa...
muội thân là quý nữ Cổ thị, cho dù trước hôn nhân có một hai lam nhan, nhà chồng cũng sẽ không nói gì đâu.
Tập tục hiện giờ chính là như vậy, quý nữ sĩ tộc hơi thoáng, trước hôn nhân có kết giao rất thân với đàn ông thì cũng không phải chuyện lớn gì.
Tập tục đương thời khá thoáng, không chỉ lưu hành đồng tính nam mà nữ giới cũng có thú vui đồng tính.
Theo Tạ Khiêm biết, thực sự có không ít quý nữ mắt mù đặt trái tim quý báu của mình lên Cổ Mẫn.
Liễu Trần nói:
Ngài ấy có duyên cho con với Liễu Xa.
Nói một cách khác, đổi một người mẹ không hề ảnh hưởng gì đến việc giáng lâm của vị Thần Đế này, chỉ cần cho không phải lão Vương sát vách là được.
Cổ Mẫn:
...
Mình xông vào nhất định sẽ không chết, Cổ Mẫn cũng nhất định còn sống! Kể ra cũng kỳ lạ, Cổ Mẫn vậy mà vẫn còn đang ngủ ngon giấc, xung quanh giường vẫn chưa hoàn toàn bốc cháy.
Lúc này rồi mà còn ngủ được...
Liễu Xa bất chấp cơn giận, dùng chăn mỏng và ướt bọc lấy Cổ Mẫn, một tay bế ngang eo cô.
Hắn chẳng ra sao cả huynh còn khuyên ta tiếp nhận hắn, Tạ Thiều Hòa, huynh thay đổi rồi.
Cổ Mẫn cho rằng mình có thể khiến Liễu Xa biết khó mà lui, ai ngờ bản thân cô lại không trụ vững được trước.
Việc này phải kể đến vụ cháy lớn ở Cổ trạch...
Tiếc cho người ngoài đều nói cô là một trong song xu, trên thực tế cô trong ngoài bấ3t nhất, đối ngoại luôn diễn kịch giả vờ, đối nội mới là tính tình thật.
Ừm, chắc hẳn thuộc
nội
kia.
Cô bằng lòng độc thân cả đời chứ không muốn quấy rối lịch sử khiến thần tượng không thể nào xuất thể.
Ngươi không hiểu đâu, ta có lý do riêng của mình.
Cổ Mẫn rất buồn nhưng lại không thể nói ra chân tướng, cô buồn muốn chết đi được.
Người bình9 thường nghe thấy lãng tử quay đầu, phản ứng đầu tiên đều là tán dương là kỳ tài mới đúng, duy chỉ có cô là hoài nghi mình bị đá6nh tráo.
Dĩ nhiên là không phải.
Liễu Xa nhìn cô, ánh mắt cũng dịu đi vài phần, nhìn đến mức Cổ Mẫn nổi cả da gà.
5
Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta không quen.
Cổ Mẫn hỏi:
Đừng nói với ta, giờ người vẫn định cầu hôn ta đấy.
Sắc mặt Liễu Xa hơi ảm đạm, bất đắc dĩ nói:
Vì sao muội không hề động lòng?
Cổ Mẫn là người thẳng thắn, không muốn làm lỡ dở Liễu Xa, huống hồ Liễu Xa còn cải tà quy chính, làm lỡ dở thanh xuân của người ta thì cũng tệ quá.
Đêm hôm khuya khoắt, nếu để cho người ngoài nhìn thấy muội hẹn hò với ta ở đây, sợ là dù có mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ.
Liễu Xa đứng dậy mở cửa sổ cho cô, nhìn xem cô cầm kiếm nhảy vào, lại quay người pha cho cô một ly trà:
Uống hớp trà bớt giận, đừng tức giận hỏng thân thể.
Cổ Mẫn nhận trà của hắn, uống một hơi sạch sẽ, hai mắt trợn tròn.
Ngươi thật đúng là tiểu nhân!
Liễu Xa chớp mắt vô tội:
Ta tiểu nhân chỗ nào?
Cổ Mẫn nói:
Ngươi thông đồng với thần côn lừa gạt phụ thân mẫu thân, dỗ bọn họ đồng ý mối hôn sự này, ngươi không thấy hổ thẹn à?
Cách của Liễu Xa là nhờ đại sự ra mặt đoản mệnh, hắn đã bày tỏ vô số quyết tâm với nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, hứa hẹn rất nhiều mới miễn cưỡng thuyết phục được hai người đồng ý.
Liễu Trọng Khanh, ban nãy ngươi không muốn sống nữa đúng không?
Cổ Mẫn đè nén những suy đoán và sợ hãi trong lòng, quay đầu lại nhìn mái tóc dài của Liễu Xa đã bị cháy mất một nửa, ống tay áo, vạt áo cũng bị ngọn lửa thiêu cháy sạch, trong lòng có ngàn vạn tư vị, cô cố gắng kiềm chế nói:
Ngươi suýt chết đấy!
Nếu ta không vào, muội sẽ chết thật.
Liễu Xa lấy tay dập tắt ngọn lửa đang đốt cháy lọn tóc, cười khổ nói:
Chết thì chết, tốt xấu gì cũng được chất chung với muội, tốt xấu gì cũng coi như hoàn thành được chấp niệm của ta có đúng không nào, không mong được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cậu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!
Cổ Mẫn nuốt những lời muốn nói lại, cắn răng nói:
Đây chẳng phải họa do ngươi rước về ư!
Liễu Xa rất vô tội:
Cái này liên quan gì đến ta?
Cổ Mẫn cũng tủi thân:
Phá hỏng nhân duyên của người khác, thiên lôi giáng xuống.
Bởi vậy, mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai canh giờ.
Biết Cổ thị đồng ý đề thân, tâm trạng Liễu Xa cực tốt, vì vậy đọc thêm hai quyển sách, trùng hợp gặp Cổ Mẫn đến tính sổ.
Cho dù bị người
bắt gian
, cùng lắm thanh danh xấu đi một chút nhưng cũng không tệ đến mức nhất định phải gả cho Liễu Xa.
Cổ Mẫn nói:
Xi, vậy ta còn lo lắng cái gì?
Chờ Cổ Mẫn đi, Liễu Xa ở nha gian sát vách đã tức giận đến mức bóp vỡ vụn bát trà trong tay.
Nếu như cô không thu phục tiểu yêu tinh đang không ngừng thử biến hóa trên biên giới hắc hóa này, tên này rất có thể sẽ khiến cô cả đời làm quả phụ.
Ngẫm lại thấy cũng được, nếu gả cho Liễu Xa không ảnh hưởng gì đến Thần Để tương lai, cô cũng có chút tình cảm với thằng nhóc này thì chẳng bằng cứ như vậy đi.
Liễu Trần,ý của ông là...
vị Thần Để kia không cần biết phụ mẫu là ai, khi nào cần đến ngài ấy sẽ đến sao?
Nếu đối phương thực sự là người xuyên không thì đúng là thật sự không hề liên quan gì đến việc cha mẹ là ai.
Liễu Trần phỏng đoán:
Vị Thần Để mà thí chủ nói e là cũng khá giống thí chủ.
Ông từng cẩn thận tình duyên phận con gái của Liễu Xa, không có chỗ nào là xuất sắc khác thường.
Về sau, Liễu Trần lại bí mật bái phỏng những bạn bè khác, bạn ông đã tính ra tử vi để tinh có thay đổi.
Đừng nói Liễu Trọng Khanh, cho dù là những võ tướng hàng đầu đương thời cùng lắm chỉ có thể đầu ngang tay với cô.
Mặc dù không biết thuật luyện thể Thần Để truyền lại khởi nguồn từ đâu nhưng nó thật sự rất mạnh mẽ, rất biến thái, trên internet còn có người suy đoán Thần Để có nguồn gốc từ một văn minh thiên hà cao đẳng nào đó, trùng hợp xuyên không đến cổ đại, nó giải thích hoàn hảo những nghi ngờ để lại trong lịch sử.
Vừa rồi...
Suýt chút nữa là bị lửa lớn thiêu cháy khi còn say giấc nồng! Cô đã đến cổ đại bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải trận hỏa hoạn lớn như vậy.
Để Liễu Xa hoàn toàn hết hy vọng, Cổ Mẫn hẹn hắn đi lên chùa Thượng Phật ở quận Hà Gian, bái kiển Liễu Trần đại sư.
Liễu Trần đại sự là thần côn thật sự, Cổ Mẫn và ông cũng được coi là bạn vong niên.
Liễu Xa liếc mắt, làm bộ muốn cởi quần ra dọa cho Cổ Mẫn nhảy dựng ba thước.
Ngươi làm gì đây?
Liễu Xa làm vẻ bất chấp.
Muội cứ chờ đấy, ta sẽ bất chấp thủ đoạn khiến muội phải làm quả phụ cả đời!
A (m )
Liễu Trọng Khanh yandere không nhẹ nhỉ!
Ai dạy huynh nói những câu này?
Một đứa trẻ ngoan sao lại yandere đến mức quỷ quái như vậy chứ?
Muội ép!
Liễu Xa vừa khí khái hùng hồn vừa oan ức nói:
Dựa vào cái gì mà chỉ vì một nhân vật trong mộng đã phán quyết ta tội tử hình? Biết rõ ta mến mộ muội, yêu quý muội, thích muội muội mới ỷ lại điều này để làm tổn thương ta, ta đã làm sai điều gì chứ?
Cổ Mẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, Liễu Xa ngang ngược cô sẽ nổi nóng, hắn mềm xuống, Cổ Mẫn lại mềm lòng.
Cổ Mẫn nói:
Ta và ngươi không có duyên phận.
Liễu Xa trầm mặt, hỏi lại:
Vậy ta nên có duyên phận với ai? Cổ Trăn sao? Ta thích muội, sao muội cứ phải đem Cổ Trăn ra làm lá chắn? Năm đó muội cứ để mặc cho ta bị ngã ngựa chết đi, ai ngờ muội ra tay cứu ta, vậy thì giờ ta không thể buông tay được nữa rồi.
Cổ Mẫn hờn dỗi ném bội kiểm xuống mặt đất.
Liễu Xa lại nói:
Từ lâu ta đã muốn hỏi muội, rốt cuộc thông qua ta muội nhìn thấy ai?
Trong lòng Cổ Mẫn giật mình, vô thức nói:
Cái gì?
Liễu Xa nói:
Muội nhìn một người khác thông qua ta! Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, dù ta ngang bướng mấy năm nhưng cũng hối tấm khắc khổ đọc sách, cầu tiến, thân quyền xung quanh đều vui mừng, duy chỉ có muội muội dường như nhận định ta không thể thay đổi được, ánh mắt muội nhìn ta luôn mang theo sự chán ghét khiến ta không thể nào hiểu được, khiến ta luôn phải đặt tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ năm đó mới gặp ta từng mạo phạm muội, về sau cũng đã xin lỗi đàng hoàng rồi, đáng ra không nên có ấn tượng sâu sắc như vậy chứ.
Những lời này đương nhiên là nửa thật nửa giả, Liễu Xa chẳng qua chỉ đang lừa Cổ Mẫn, ai ngờ lại giúp hắn thăm dò ra một phần chân tướng.
Còn có thể làm như thế nào, đi bước nào tính bước đó.
Hơn phân nửa sẽ thuận theo lịch sử, dù sao...
Chỉ là vài cây nhang nhưng đã vô tình châm cháy mớ củi chất đống.
Viện của Cổ Mẫn ở gần đó, bị gặp nạn đầu tiên, đúng lúc đêm nay có gió dẫn cháy nên thể lửa vừa bùng lên đã không thể ngăn lại được.
Không ngờ Cổ Mẫn lật lọng tức thời làm hắn sững sờ.
Cổ Mẫn nhấc chân định đi thì thấy Liễu Xa vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Nam tử trong giấc mơ tên Liễu Xa, hắn là muội tế của ta, là một kẻ cực kỳ tệ hại! Muội muội bị người này làm tổn thương sâu sắc, mấy lần trở về nhà khóc lóc kể lể với ta.
Ta coi trọng muội muội như vậy, sao có thể nổ mặt nam tử như thế chứ?
Cổ Mẫn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, buồn bực nói:
Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới ta lại tức giận.
Sao ông có thể giúp Liễu Trọng Khanh giả mạo chứng cứ, nói ta và hắn có nhân duyên gì đó, nếu bọn ta không thành e là ta không thể sống lâu, phụ mẫu ta đã bị điều này hù dọa đấy!
Liễu Trần cười nói:
Người xuất gia không nói dối.
Cổ Mẫn cười nhạo:
Được rồi đấy, trước giờ ông còn nói dối ta ít sao? Danh dự của ông mất sạch rồi, giờ ông nói gì ta cũng không tin đâu!
Hai người lẳng lặng đối mặt, Cổ Mẫn thu lại nụ cười trên mặt, Liễu Trần cười đến xuất trần tuyệt thể.
Có lẽ, cô có thể làm gì đó cho đối phương.
Vậy muội giết ta đi, bằng không, ta sẽ không buông tay
Liễu Xa gần như không thèm đếm xỉa, nói:
Chúng ta đã có hôn ước, nếu muội cứ không chịu gả cho ta, vậy muội gả cho người khác cũng được.
Hắn chỉ là đích thử tử Liễu thị Hà gian, cầu hôn đích nữ kim tôn ngọc quý Cô thị đúng là mơ tưởng hão huyền.
Có điều, lý do thứ hai thứ ba là cái quái gì vậy? Tính tình tốt đẹp tu dưỡng hai năm nay của Liễu Xa lập tức bị công phá trong nháy mắt, hắn gần như không kìm được muốn lắc mạnh đầu Cổ Mẫn xem thử bên trong có chứa nước không.
Duy chỉ có một người hơi chịu thiệt là Cổ Trăn, sau này sẽ nghĩ cách bù đắp vậy.
Có điều...
Cổ Mẫn là kinh ngạc nhất.
Sao có thể như vậy? Cô gả cho Liễu Xa, như vậy con gái Thần Đế của Liễu Xa và Cổ Trăn phải làm thế nào? Theo quán tính lịch sử, chẳng lẽ lại đợi sau khi cưới về, em vợ và anh rể sẽ dan díu, sau đó mang thai à? Thật sự muốn cắm sừng cho Cổ Mẫn cô à?
Phụ thân, mẫu thân, hôn sự này tha thứ nữ nhi không cách nào đồng ý!
Cổ Mẫn bỏ phiếu phản đối, lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt cha mẹ cũng có gì đó không tình nguyện, sắc mặt mẫu thân càng u buồn hơn.
Có lẽ, vị Thần Đế kia cũng không phải là một người do thế giới này sinh dưỡng mà đến từ một thế giới khác.
Điều này, điều này...
Đối phương lờ mờ cũng đoán được bí mật của cô, vì vậy Cổ Mẫn có thể thoải mái kết bạn với ông, không sợ mình bị lòi đuôi.
Liễu Xa được sa di đưa đi dạo gần đó, Cổ Mẫn mặt mày buồn rầu nói với bạn nỗi khó xử của mình.
Cổ Mẫn nói:
Ta, năm đó sau khi hồi hồn đã quên đi vài chuyện trước kia nhưng lờ mờ ghi nhớ gì đó...
Mấy năm sau, ta liên tiếp mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Lời Liễu Trần đại sư nói khiến cô rất để ý.
Nếu Liễu Xa và Cổ Trăn thật sự có duyên vợ chồng, vậy Cổ Mẫn gả cho Liễu Xa, Liễu Xa sẽ cưới Cổ Trăn trong tình huống nào? Thật sự giống như chính sử, Liễu Xa cấu kết làm việc xấu xa với cô em vợ ở góa không chịu yên phận? Hai người đồng tâm hiệp lực trồng trên đầu Cổ Mẫn một thảo nguyên xanh, còn cưỡi ngựa chăn cừu trên đó sao? Liễu Xa đã chuẩn bị sẵn để vò mẻ không sợ bể.
Cưới mù gả câm gì đó, vẫn nên tìm một người mình quen thuộc lại có thể bắt nạt thì mới có thể sống thoải mái được.
Có điều vừa nghĩ đến việc Liễu Xa vốn nên là muội tề, ta liền cảm thấy khúc mắc.
Liễu Trần bất đắc dĩ nói:
Sao thí chủ biết lịch sử nhất định là thật?
Cổ Mẫn kinh ngạc hỏi:
Có ý gì?
Liễu Trần nói:
Liễu Xa và Cổ Trăn đúng là có một đoạn duyên phận phu thê, hai người lại không có duyên con cái, bao gồm cả những đứa trẻ sinh ra hay không được sinh ra.
Nếu hai người trê một bước, e là cả hai sẽ bị xà nhà đè chết, chôn thấy trong biển lửa.
Một lúc lâu sau Cổ Mẫn mới tỉnh khỏi tác dụng của canh an thần kia, cô nhìn khuê phòng qua biển lửa, sắc mặt trắng bệch.
Cô tức giận nói:
Sao ta lại không có tim?
.
Liễu Xa tức giận đưa tay cô nhấn vào ngực mình, chất vấn:
Nếu có tim, sao muội chỉ vì một nam tử trong giấc mộng mà miễn cưỡng gán ghép hết tất cả hành vi của hắn vào ta? Ta là người vô tội! Trái tim này có nói với muội, người Liễu Trọng Khanh thích là ai không?
Đối mặt với lời thổ lộ mãnh liệt thẳng thắn như vậy, dù là người sống hai kiếp như Cổ Mẫn vẫn cảm thấy không chống đỡ được chứ đừng nói cô còn có chút tình cảm với Liễu Xa.
Liễu Xa bĩu môi nói:
Chẳng lẽ muội đã thích ai rồi? Chẳng hạn như Tạ Khiêm kia à? Nghe nói muội rất thân với hắn...
Cổ Mẫn cười nhạo một tiếng, nói móc:
Ngươi thấy ta giống người thích nuôi nhi tử lắm hả?
Liễu Xa kinh ngạc:
Nhi tử?
Tạ Thiều Hòa biết được mà không phát điên lên đấy à? Ông đây coi muội là huynh đệ tỷ muội, muội lại đòi làm mẹ của ông đây?
Ngươi cũng vậy thôi, lông còn chưa mọc đủ mà đòi cưới ta!
.
Lần này đến phiên Cổ Mẫn không phản bác được.
Hai người ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, rất giống kẻ thù gặp nhau tức đỏ mắt.
Có điều, Liễu Xa biết muốn làm được điều đó cũng không khó.
Bởi vậy, khi Cổ thị đồng ý để Liễu thị đến chủ đề thân, ai nấy đều kinh ngạc đến mức rớt cằm.
Cổ Mẫn nhìn Cổ Trăn, vẻ mặt mang theo chút bất đắc dĩ.
Cô em gái ngốc nghếch này, chân long thiên tử trong số mệnh sắp thành tỷ phu rồi mà nó vẫn còn cười được, Cổ Mẫn sầu sắp chết rồi đây.
Tuy vị giáo sư Liễu Xa kia khảo chứng rồi nói Cổ Mẫn mới là mẹ của Thần Đế nhưng chuyện mà cả hoàng thất cũng không thừa nhận sao cô có thể tin được? Chiều Cổ Mẫn còn thề sắt son nói muốn làm Liễu Xa sớm hết hy vọng nhưng tới tối liền bị tát vào mặt.
Gần đây Cổ Mẫn ngủ không ngon giấc, luôn phải uống canh an thần để giúp ngủ ngon mới có thể nguyên được, bởi vậy vừa đến nửa đêm đã ngủ say như chết.
Tính toán tuổi tác thì đại khái là vào lúc con gái của Liễu Xa được mười một mười hai tuổi.
Kết hợp với trường hợp đặc biệt của Cổ Mẫn, Liễu Trần liền hiểu ra.
tương lai đó cũng thật đẹp đẽ, ta hy vọng nó có thể đến mau một chút, để nhiều người đều được hưởng thụ hạnh phúc ấy.
Ta sinh tồn ở thời đại này mấy năm nay, từng ngày trôi qua, suy nghĩ này trong đầu lại càng mãnh liệt hơn một chút.
Cổ Mẫn nói:
Có điều, Liễu Xa...
Nếu không nhớ đến ơn dưỡng dục nhiều năm của Cô thị, đào hôn sẽ là đả kích danh dự đối với gia tộc thì cô đã đào hôn bội ước rồi.
Cổ Trăn lại nói:
Liễu Trọng Khanh này đúng là càng ngày càng có tiền đồ, mấy ngày trước các vị đại nho đều khen ngợi hắn nhiều lắm.
Cổ Mẫn tức giận bóc một trái vải, lấy thịt quả nhét vào miệng Cổ Trăn, tức giận nói:
Nhiều đồ ăn ngon như vậy mà cũng không chặn được miệng của muội.
Tam quan đều sụp đổ! Liễu Trần nói:
Việc này liên quan đến tương lai thiên hạ, số mệnh tử vi, vẫn xin thí chủ cân nhắc cẩn thận.
Cổ Mẫn không kìm được chống cằm nói:
Ông chắc chắn không hùa theo Liễu Xa gạt ta đấy chứ?
Người xuất gia không nói dối!
Cổ Mẫn nói:
Vậy...
cũng không phải là không thể cho Liễu Xa một cơ hội.
Không ngờ chuyện Cổ Mẫn thay đổi bất ngờ khiến hắn sợ đến đơ người.
Cổ Mẫn nhấc chân rảo bước lại phát hiện Liễu Xa vẫn đờ người ra ở đó.
Tiểu Trăn mà muội nói bao nhiêu tuổi chứ?
Liễu Xa không kìm được nói câu thô lỗ:
Nha đầu kia tâm kể lớn như vậy, ai thèm coi trọng nàng ta!
Cổ Mẫn trừng mắt nhìn Liễu Xa, bội kiểm trong tay đung đưa trước mặt hắn.
Ngươi mắng ta thiếu thông minh? Còn nữa, Tiểu Trăn đơn thuần như vậy sao lại lắm tâm kể chứ?
Liễu Xa:
...
Đây là một câu hỏi mất mạng tiêu chuẩn.
Đã nhiều năm rồi, Liễu Xa đã sớm hiểu cô rất rõ.
Đây không chỉ là...
Cổ Mẫn há miệng muốn giải thích, vô tình nhìn vào đôi mắt ngập tràn hơi nước và vằn vện tia máu của Liễu Xa, những gì định nói bị cô nuốt trở vào, sửng sốt một hồi lâu, cô tức giận nói:
Nhìn cái gì mà nhìn, về nhà! Làm vợ huynh là được chứ gì!
Cổ Mẫn không biết trong lịch sử Liễu Xa ngoài danh hiệu đàn ông cặn bã còn có hình tượng cụ thể gì nhưng cô biết Liễu Xa trước mặt tính tình bướng bỉnh, nói được làm được.
Vào mùa hạ khô hạn nóng bức ít mưa, quận Lang Gia năm nay nóng hơn những năm trước rất nhiều, nước sông ngoài thành đều khô cạn.
Kiến trúc cổ đại chủ yếu dùng vật liệu bằng gỗ, vừa đến mùa này là dễ dàng xảy ra hỏa hoạn.
Cổ Mẫn nghe thấy những điều ấy phản ứng đầu tiên là tên công tử ăn chơi Liễu Xa này lại ngứa da, để cô trừng trị một chút mới được!
Lừa gạt?
Liễu Xa nói:
Liễu Trần đại sư Hà Gian Huyền Huệ Nguyễn Quân của Tinh Dương, Tư Ân Đạo Quân của Hán Thừa đều có thể làm chứng.
Phân lượng của một vị cao nhân chắc chắn không đủ nên Liễu Xa lại mời thêm vài vị.
Trùng hợp là mệnh cách của Cổ Mẫn kỳ lạ, không cần Liễu Xa du thuyết cầu khẩn gì ba vị cao nhân đều phê mệnh mà Liễu Xa muốn.
Triều Khương thành lập hơn ba trăm năm, thái bình hơn ba trăm năm, dựa vào tình hình thời đại của ta, chỉ cần quốc gia không tự tìm đường chết, thái bình còn có thể kéo dài rất rất lâu.
Nếu lịch sử thay đổi, không biết sẽ có thêm bao nhiêu vong hồn.
Liễu Trần nói:
Theo những hiểu biết của bần tăng về thí chủ, thí chủ cũng có tình cảm với vị Liễu thí chủ kia, có điều thí chủ chưa nhận ra.
Điều này không quan trọng!
Cổ Mẫn khua tay nói:
Chút tình ái nho nhỏ này đáng bao nhiêu cân, làm sao có thể đánh đồng với đại thể của cả thiên hạ chứ?
Cô hơi rồi lòng.
Cổ Mẫn bị Liễu Xa chọc ghẹo như vậy liền nhảy cửa sổ rời đi, thế là cô đã quên mất mục đích thật sự tối nay, Liễu Xa không đồng ý từ hôn.
Đợi khi Cổ Mẫn quay về mới kịp phản ứng lại, cô liền vỗ ót một cái, vô cùng phiền muộn.
Lúc này, thể lửa đã cháy rực nửa bầu trời, mọi người chỉ có thể nhìn ánh lửa màu vỏ quýt xông thẳng lên trời.
Chẳng biết tại sao, Liễu Xa lại có một suy nghĩ mãnh liệt...
Đúng là không có tiền đồ!
Dưới cơn phẫn nộ Liễu Xa đã hết sạch chén bát trên bàn trà, tiếng vỡ vụn vang lên.
Nếu muội đã nói vậy, đã bôi nhọ ta như vậy thì thật sự...
Để muội nhìn thử xem lông của ta đã mọc đủ chưa? Cổ Mẫn đã lớn như vậy rồi mà còn bị một thằng nhóc con mười mấy tuổi đùa giỡn thì không thể không nhổ một bãi nước bọt.
Phi! Lưu manh không đứng đắn!
.
Thế nhưng Cổ Mẫn là nữ thẳng, là điển hình của dạng chỉ dựa vào sức, còn đầu óc thì chậm chạp.
Liễu Xa nhiệt tình như vậy mà còn bị cô hành hạ cho đầu rơi máu chảy chứ đừng nói gì những cô gái hàm súc kia.
Ghi chép chỉ lác đác vài chữ, có mấy câu được lấy ra từ dã sử, bị văn và những lời bàn luận.
Căn cứ theo ghi chép của những văn tự này, Cổ Mẫn trong lịch sử là một người ngốc nghếch bẩm sinh, theo giáo sư Liễu Xa khảo cứu, ngốc nghếch bẩm sinh là vì lúc sinh ra quá muộn khiến thai bị thiếu dưỡng khí, não phát triển rất chậm.
Liễu Xa cứ quấn chặt lấy cô, cô cũng không phải ý chí sắt đá, ít nhiều có hơi dao động, nhưng cô không thể động lòng.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trách Liễu Xa không có mắt chọc nhầm người, cứ ngoan ngoãn thuận theo lịch sử làm cha Thần Để của hắn không tốt sao.
Mặc dù công lực của bản tăng còn cận nhưng vẫn có thể tính ra được điểm này.
Nếu vậy, sao thí chủ có thể chắc chắn Thần Đế mà thí chủ biết chắc chắn là nữ nhi của Cổ Trăn?
Cổ Mẫn nghe xong sắc mặt trắng bệch, Liễu Trần lại nhẹ nhàng bổ xuống một tiếng sấm lớn:
Bần tăng nhớ thí chủ đã từng nói, hậu nhân khảo chứng nói sinh thần của Thần Đế không đúng canh giờ Cổ Trăn gả cho Liễu Xa, đây cũng là một trong những chứng cứ có giá trị trong việc lật đổ giả thuyết Cổ Trăn là mẹ đẻ Thần Để của vị học giả kia.
Cổ Mẫn nhíu chặt lông mày, nói:
Đúng là ta có từng nói điều này, có điều ngoài khảo chứng Cổ Trăn không phải mẫu thân Thần Đế thì còn có một suy luận khác, dã sử nói sau khi Cổ Trăn ở góa không chịu ở yên trong nhà, có hẹn hò với nam tử xa lạ, lúc này mới bụng mang hài tử gả cho Liêu Xa...
Liễu Trần nói:
Bần tăng cũng đã nói, hài tử là huyết mạch của Liễu Xa, như vậy...
Cổ Mẫn nghe vậy sắc mặt lập tức tái nhợt.
Và nó lại xảy ra đúng lúc cô và Liễu Xa đính hôn được một tháng, hẳn là...
Bánh xe lịch sử đang muốn chỉnh đốn cô - kẻ đã làm hỏng chuyện của cha mẹ Thần Để: Cả người Cổ Mẫn sợ đến mức run rẩy, Liễu Xa bất chấp sự chật vật của bản thân ôm chặt lấy cô, dịu dàng trấn an.
Liễu Trọng Khanh, huynh định bẻ gãy tay ta à!
Ta còn muốn đánh gãy chân của muội.
Liễu Xa im lặng một lát, phút chốc cắn răng nói:
Như vậy muội sẽ không thể rời đi được nữa.
Cổ Mẫn thầm nói tiêu rồi.
Liễu Trọng Khanh không đi theo con đường đàn ông cặn bã cố định trong lịch sử mà lại theo chiều hướng yandereà? Yandere: Là kiểu người rất chung thủy trong tình yêu và có thể sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để bảo vệ tình yêu, kể cả giết người.
Nói thế nào nhỉ, cũng không phải là không động lòng.
Cổ Mẫn cho Liễu Xa chút tự tôn nho nhỏ, sau đó mới đi vào chủ đề chính:
Rất nhiều người chỉ hứa hẹn ngoài miệng, người thật sự thay đổi quá ít.
Trong hai năm nay ngươi đã thay đổi lớn đến như vậy có thể thấy ngươi cũng đã thật sự quyết tâm.
Giờ hắn đã thật sự mơ màng lắm rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh Cổ Mẫn gả làm vợ người khác khiến hắn lập tức giật mình tỉnh lại.
Hẳn bắt đầu học hành trễ hơn người thường bảy tám năm, muốn đuổi kịp bọn họ, thậm chí vượt qua họ thì buộc phải nỗ lực cố gắng nhiều hơn nữa.
Cô làm gì cũng không thể nào chuyên tâm, bên tai thường xuyên văng vẳng lời thề son sắt của Liễu Xa, chọc cho tim cô loạn nhịp.
Thỉnh thoảng cô còn không kìm được đỏ mặt, không hiểu thế nào mà lại cảm thấy Liễu Xa khá đẹp trai.
Không đàng hoàng đâu, ta sợ hắn sẽ sử dụng ám chiêu.
Chẳng biết tại sao, anh ta luôn không thể nào thật sự thích Liễu Xa, luôn cảm thấy thằng nhóc này mang theo không biết bao nhiêu lớp mặt nạ.
Huống hồ người ngoài luôn tán dương Liễu Xa nên khiến Tạ Khiêm cũng hơi khúc mắc.
Vậy, mẹ đẻ của đứa trẻ là một người hoàn toàn khác.
Dù Cổ Mẫn phản ứng chậm chạp nhưng cô cũng hiểu lời nói bóng gió của Liễu Trần đại sư.
Ai ngờ biển cố lại xảy ra đúng vào lúc này.
Hoả hoạn rồi...
Một thị nữ nào đó tế điện tổ tiên giữa đêm khuya, vì lo lắng bị bắt gặp nên sau khi tế điện liền vội vàng rời đi, chưa dập tắt lửa nhang.
Ta đang gặp báo ứng đấy!
Muội nói có lý.
Liễu Xa tán đồng gật đầu:
Vậy muội gả cho ta thành toàn mối nhân duyên này, ông trời sẽ không làm khó dễ muội nữa.
[Muội mới là lương duyên trời ban cho ta!] Cổ Mẫn nổi giận:
Nói thật với người mà người cứ ngang bướng!
Khuê phòng trở thành mồi lửa cho trận hỏa hoạn nên cô phải dọn tới viện khác.
Sau trận hỏa hoạn đó mấy ngày cô vẫn chưa cách nào thoát khỏi di chứng của chuyện này mà càng ngày càng lún sâu.
không thể trách được ta rồi...
Không thể gánh oan tiếng xấu này được! Khớp tay Liễu Xa vang lên tiếng rắc rắc, hai con người trong vắt như hai đầm nước sâu, dưới đầm nước là sóng ngầm cuồn cuộn.
Trong mắt người ngoài, mấy năm nay dù Liễu Xa đã tiến bộ thần tốc nhưng muốn cưới được Cổ Mẫn vẫn là si tâm vọng tưởng.
Ngày nọ, Cổ Mẫn và vài khuê mật cùng tổ chức bữa tiệc Lệ Chi trong Cổ trạch.
Vải trong tiệc Lệ Chi vốn là một loại rất quen thuộc, hột nhỏ, thịt quá nhiều, đặt gió vải vào trong giếng nước lúc ăn sẽ có vị ngọt mát.
Nghĩ đến đây, Tạ Khiêm nói:
Hai nhà đều đã gặp nhau rồi, muội thử chấp nhận Liễu Xa đi, dù sao...
hắn cũng chẳng ra làm sao cả.
Cổ Mẫn hối hận vì có một người bạn xấu như vậy.
Thằng nhóc đó đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta cùng hắn cũng có gặp nhau mấy đâu, thật sự không hiểu sao hắn lại thích ta như vậy.
Cô thật sự không thể chấp nhận được, tuổi tâm lý của cô có thể được người ta gọi là bà dì thật sự không thể nào mở miệng gặm cọng cỏ non Liễu Xa được.
Tạ Khiêm nói:
Muội phải cẩn thận, Liễu Xa này...
Có ba nguyên nhân.
Cổ Mẫn cân nhắc nói:
Thứ nhất, hôn nhân chú trọng môn đăng hộ đối, giữa người và ta...
Dù ta có đồng ý thì bên phía phụ mẫu cũng sẽ không chấp nhận.
Hai gò má của cô ửng đỏ, cố gắng giằng tay lại nhưng Liễu Xa không chịu, tình nguyện đấu sức với cô chứ không chịu buông ra.
Cổ Mẫn thử mấy lần, cổ tay bị Liễu Xa bóp sưng lên, thằng nhóc này còn chưa chịu buông tay khiến cô tức giận mắng một câu.
Liễu Xa nghe được động tỉnh vội vàng chạy đến, trước tiên hỏi thăm tung tích Cổ Mẫn, lúc này mọi người mới phát hiện cô không ở đây.
Các ngươi, các ngươi hầu hạ đại nương tử kiểu gì vậy?
Liễu Xa thật sự bị những thị nữ này làm tức chết.
Yandere thì yandere, đừng lao về phía cô chứ.
Huynh đánh không lại ta.
Cổ Mẫn tàn nhẫn thốt lên sự thật.
Bây giờ phụ thân mẫu thân cũng đều đồng ý hôn sự thì càng không dễ dàng hủy bỏ, nếu không hai nhà sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù.
Cô đã dùng đủ cách để từ chối bao nhiêu lần rồi? Thậm chí ngay cả những câu máu cún dạng như
ngươi có được con người ta cũng vô ích, người sẽ không có được trái tim của ta đâu
cũng từng nói rồi.
Kết quả Liễu Xa càng ngang bướng! [Hừ, ta cần tim muội làm cái gì, cần người muội là đủ rồi.] Phi! Tên háo sắc! Vì muốn ghép đôi cho cặp đôi lịch sử Liễu Xa Cổ Trăn này mà cô đã thực sự dùng mọi cách! Cổ Mẫn thở dài:
A tỷ lại nghĩ cách xem sao.
Cô chỉ là một con pháo hôi vô danh trong lịch sử lại chen ngang giữa cha mẹ Thần Đế, cô thật sự sợ vòng quay lịch sử sẽ khiến cô chết yểu mất.
Phì, ai là lương duyên trời ban của thứ háo sắc này chứ?
Dù bên ngoài rất nhiều người khen ngợi Liễu Xa nhưng trong mắt Cổ Mẫn, hắn vẫn là tên công tử ăn chơi vừa mang vẻ ngoài ổn trọng, vừa ngang bướng lại thích ăn đòn thích ăn mắng.
Cái gì mà quân tử khiêm tốn ôn nhuận nhưngọc, tất cả toàn là tưởng tượng, miệng của Liễu Xa vô cùng thâm độc, lần nào cũng có thể khiến người ta tức chết.
Ai cũng có thể trở thành đối tượng để cân nhắc, duy chỉ có Liễu Xa là không thể nào.
Hẳn là cha của Thần Đết
Cuối cùng, Cổ Mẫn thất bại lui trước.
Lúc rời đi, Liễu Xa gọi cô lại, nói:
Lý do mà muội nói, nếu ta có thể vượt qua từng điều một, muội có bằng lòng gả cho ta không?
Cổ Mẫn không đáp, sau lưng lại chửi bới Liễu Xa với Tạ Khiêm.
Rốt cuộc muội là muội muội ruột của ta hay muội muội ruột của Liễu Xa mà ngày nào cũng nói tốt cho hắn, hắn nhét cho muội hồng bao lớn đấy à?
Cổ Trăn dùng khăn che miệng cười nói:
Atỷ, tỷ tìm được lương duyên, tiểu muội cũng rất vui mừng mà.
Vui mừng cái gì...
Cổ Mẫn nói:
Liễu Xa này, lúc đầu a tỷ định chọn cho muội, giờ lại bị hắn làm rối tung rồi.
Cổ Trăn nghe xong lộ vẻ kinh ngạc giống như hóa đá.
Cổ Mẫn cũng vô tâm, hay có thể nói mấy năm nay cô coi Cổ Trăn như con gái mình nuôi lớn nên không hề có chút phòng bị.
Lúc này, Cổ Mẫn chợt nhớ những tình tiết trước khi xuyên không.
Lúc giáo sư Liễu Xa khảo chứng khẳng định mẹ đẻ của Thần Đế là
Cổ Mẫn
cô cũng có tò mò lên mạng điều tra chất tin tức về
Cổ Mẫn
này.
Nói một câu hơi xấu hổ là trong lòng ta thật sự cũng khá đắc ý, có điều, ta không thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận một người mình không thích.
Cổ Mẫn không phải kẻ mê muội coi tình yêu là tất cả nhưng cũng không chấp nhận không có tình yêu.
Nếu đã thành hôn, tất nhiên sẽ tìm một người đàn ông thuận mắt dưới điều kiện tiên quyết là môn đăng hộ đối.
Cổ Mẫn vẫn cực kỳ tức giận, muốn đánh cho Liễu Xa một trận.
Ta thích muội, đó là tình cảm của nam tử dành cho nữ tử, sao muội lại không chịu hiểu chứ?
Năm nay vải tương đối nhiều, Cổ Mẫn cho người hái thêm vài rổ để các cô bạn mang về, tiện thể cũng bảo người mang cho Liễu Xa một rổ.
A tỷ còn nói không có tình cảm gì với Liễu Trọng Khanh, rõ ràng có quan tâm đến người ta mà.
Dường như Cổ Trăn đã bị Cổ Mẫn chiều chuộng đến mức tính cách khá ranh mãnh, không những hoạt bát mà gan cũng lớn, ngay cả đích tỷ cũng dám trêu ghẹo.
Đừng nói chuyện.
Lửa lớn cháy rừng rực có điều hai người này quá may mắn, may mắn đến mức nhặt được mạng từ chỗ Diêm Vương.
Bọn họ vừa lao ra, xà nhà bị ngọn lửa quẩn quanh mới không thể chịu được nữa ngã sập xuống.
Sĩ tử văn nhân tổ chức hội thơ nhã tập không chỉ có tiết mục luận văn mà còn hạng mục luận võ, lần nào Cổ Mẫn cũng giành hàng đầu.
Mấu chốt là cô nàng này tham gia nhã tập thích mặc nam trang, tướng mạo khí khái hào hùng tuấn tú, còn có mị lực hơn nhiều các sĩ tử khoa chân múa tay.
Lý trí nói với cô nên đối đãi khác nhưng về mặt tình cảm thì cô không làm được, lúc này cô đang rất mẫu thuẫn.
Từ biệt Liễu Trần, Cổ Mẫn vẫn hơi mất hồn mất vía, Liễu Xa thấy vậy vừa tức vừa giận, không kìm được nắm chặt cổ tay cô kéo đến hậu viện của chùa miếu.
Liễu Xa có hôn ước với Cổ Mẫn.
A tỷ thật sự không thích Liễu Trọng Khanh à?
Cổ Trăn khó xử hỏi cô:
Đã như vậy, vì sao không nói rõ?
Cổ Mẫn liếc mắt bất nhã, than thở:
Sao ta lại không nói rõ, nhưng Liễu Xa là cái tên không đụng tường nam là không chịu quay đầu.
Cổ Mẫn cười nhạo nói:
Thôi đi, dù là cải tà quy chính, hắn vẫn nhát cáy đấy mà, vẫn chỉ là thiếu niên choai choai thôi.
Tạ Khiêm liếc mắt, dùng vẻ mặt hoài nghi thoáng nhìn Cổ Mẫn.
Hình như muội hiểu lầm từ thiếu niên choai choai này rồi.
Cổ Mẫn nói:
Có gì nhầm lẫn chứ?
Tạ Khiêm nói:
Sĩ tộc bình thường ở cái tuổi Liễu Xa, chủ mẫu đã sắp xếp nha đầu để tìm hiểu sự đời rồi.
Với tập tục xã hội hiện nay, Liễu Xa cũng được coi là đàn ông rồi, vậy mà Cổ Mẫn tuổi còn nhỏ hơn hẳn luôn dùng ánh mắt nhìn trẻ con để nhìn hắn.
Mấy năm nay Cổ Mẫn chưa từng giận dữ với những thị nữ này, thỉnh thoảng còn ban thưởng, chưa từng nói một câu nặng lời.
Trên đời này làm gì có chủ nhân nào tốt như vậy? Những kẻ vô ơn này thì hay rồi, ai nấy chỉ lo cho mình, ngay cả đại nương tử chưa xông ra khỏi đám cháy cũng không biết! Liễu Xa ngang ngược cướp chăn mỏng và thùng nước trong tay gia đình, xối lên mình từ đầu tới chân, không nói không rằng xông vào bên trong.
Đương nhiên, bây giờ Liễu Xa phối với thứ nữ Cổ thị như cô ta cũng dư xài.
Có điều...
Ngoài ra, ngày mất của
Cổ Mẫn
này không chính xác nhưng có thể khẳng định là sau khi Thần Để sinh ra, trước khi Cổ Trăn được gả cho Liễu Xa, thời gian nhạy cảm như vậy khiến Cổ Mẫn đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ.
Liễu Trần nói:
Lịch sử là lịch sử, nhưng con người sống ở trong đó, thí chủ đừng để bị nó ảnh hưởng.
Cổ Mẫn cười khổ:
Ta sẽ suy nghĩ lại.
Liễu Trần hiếu kỳ hỏi cô:
Nếu như mẫu thân của Thần Đế là thí chủ, thí chủ' sẽ làm như thế nào?
Liễu Xa! Liễu Trọng Khanh cút ra đây, tiểu tử ngươi có biết xấu hổ không, có cần mạng nữa hay không hả?
Cổ Mẫn hỏi rõ nguyên do, lên cơn giận dữ, cầm theo kiếm tìm đến chỗ ngủ của Liễu Xa ngay trong đêm, phải cho hắn biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy.
Lúc này Liễu Xa đang châm nên khổ học, thói quen này đã duy trì hai ba năm, mỗi ngày đều phải học hành đến tận đêm khuya mới được đi ngủ.
Hắn biết ấn tượng của mình trong mắt Cổ Mẫn rất thấp nhưng không ngờ lại thấp đến mức độ này, vậy mà hắn vẫn thích tận xương tủy, không thể từ bỏ.
Liễu Xa cũng không biết mình có chỗ nào không tốt, vì sao lại khiến Cổ Mẫn ghét lâu như vậy.
Ta không thể tin được tên khốn đó lớn lên một chút thì biết tình cảm là gì
Cổ Mẫn lại một lần nữa trốn nhà đi uống rượu với Tạ Khiêm, không kìm được kể lại những hành động kỳ lạ của Liễu Xa với nam khuê mật này:
Ta với hắn tiếp xúc cũng không nhiều, thật sự không biết hắn lấy đâu ra mà thích lắm thể, nghe chẳng đáng tin tí nào.
Tạ Khiêm châm chọc khiêu khích:
Người không đáng tin cậy hẳn là muội mới đúng.
Cổ Mẫn vô tội nói:
Ta thế nào?
Tạ Khiêm ấm ức lắc đầu, Cổ Mẫn sợ là không hề hay biết số người âm thầm mến mộ cô không hề ít.
Nam nữ không rõ ràng đúng là tai họa chết người.
Cổ Mẫn:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.