Chương 669: LIÊN MINH BÊN BỜ HOÀNG THỦY (6)


Cô không lãng phí thời gian nữa, đến thẳng nhà hỏi thăm Trình Thừa.

Tuy Trình Thừa đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn giật mình trước tốc độ của Khương Đồng Cơ.


Trình bá phụ, lần này cháu đến là muốn mặt dày nhờ bá phụ giúp cháu một việc

Khương Bồng Cơ vào thẳng chủ đề, lược bớt lễ nghĩa phiền toái và trò chuyện hỏi han không cần thiết.

Đã khá nhiều năm rồi Trình Thừa không gặp Khương Bồng Cơ, nhưng vẫn quan tâm đến tin tức của cô, có ấn tượng rất tốt về cô.

Nếu như là người khác hỏi như vậy, có lẽ ông sẽ cau mày, nhưng Khương Đồng Cơ thì ông lại rất kiên nhẫn hỏi han chi tiết.


Cháu cứ nói thẳng, nếu như có thể giúp được, đương nhiên là ta sẽ không chối từ.


Trình Thừa đã sớm bảo phu nhân và con cái lánh mặt, bây giờ trong phòng khách chỉ còn ông và phương Bồng Co.

Khương Hồng Cơ chuyển cái hộp gỗ sơn đen về phía Trình Thừa, tỏ ý muốn ông mở ra xem.

Trình Thừa hơi buồn bực nhưng vẫn làm theo.

Khán giả xem livestream tưởng Khương Bổng Cơ chuẩn bị đón sát thủ gì đó, nhao nhao kích động đợi Trình Thừa mở hộp.

Đến khi những ngón tay mảnh khảnh với những vết chai dày của Trình Thừa tháo khóa mở hộp ra, cả đám khán giả đều thất vọng ỉu xìu.

Gì chứ... còn tưởng trong cái hộp đựng bảo bối gì cơ, thế mà lại là một chồng giấy, màu có vẻ trắng trắng.

Trình Thừa cũng tò mò, ngẩng lên nhìn Khương Đồng Cơ, liền thấy khóe môi của cậu thiếu niên hiện lên một nụ cười ôn hòa, khiến ông bất giác nhíu mày.

Đợi đến lúc ông cẩm tập giấy đó lên, cảm giác khi tiếp xúc mới khiến Trình Thừa phát hiện ra.


Đây không phải giấy trúc


Vì gạt được mấy chục nghìn quyển sách trong kho tàng sách của Trình Thừa, Khương Đồng Cơ cung cấp riêng cho ông một số lượng lớn giấy trúc, loại tốt nhất.

Trình Thừa yêu sách như mạng, mấy năm nay đều lãng phí thời gian vào việc chép sách, ông tiếp xúc với giấy trúc rất nhiều, sao lại không nhận ra sự khác biệt giữa hai loại giấy này chứ. Cho dù màu sắc của nó không kém nhau là mấy nhưng cảm giác khi sờ vào lại vô cùng khác biệt, sờ vào là biết không phải.

Khương Hồng Cơ nói:
Quả thật không phải là giấy trúc, Trình bá phụ có thể gọi loại giấy này là giấy Tuyên


Trình Thừa nghi ngờ hỏi lại:
Giấy Tuyển? Phường giấy nhà cháu mới chế tạo ra à?



Cũng không tính là mới làm ra, đã làm được mấy năm nay rồi nhưng vẫn không công bố ra ngoài mà thôi.


Thảo nào... Trình Thừa vừa nghe vừa gật đầu, lập tức cảm thấy ngứa nghề. Ông mài mực, viết vài chữ lớn trên giấy Tuyên.

Thấy ngòi bút ông lưu loát sinh động, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, không ít khán giả lập tức biến thành fan của ông.

Khương Bồng Cơ cười hỏi Trình Thừa:
Trình bá phụ cảm thấy chất lượng của loại giấy Tuyên này thế nào?


Trình Thừa đặt bút xuống, hài lòng vuốt râu nhìn hàng chữ trên giấy Tuyên, cười nói:
Dại mà không trơn, sáng mà không lóa, khả năng hút mực tốt, quả là loại giấy thượng hạng. Bề mặt trắng mịn, hoa văn sạch sẽ chỉnh tề, đúng là thượng phẩm trong thượng phẩm


Vừa nãy khi viết chữ, Trình Thừa phát hiện ra giấy Tuyen loang mực rất tốt, lúc đưa bút ống hơi lưỡng lự, thế nên trang giấy mới có một vết mực đen.

Chữ viết ra tròn trịa đều đặn, cảm giác lúc đưa bút lưu loát khiến ông thích cực kỳ.

Không chỉ như thế, độ dày của một trang giấy Tuyên rất đều đặn, không lẫn tạp chất, dùng tay và còn có thể gấp vào được.

Trình Thừa vuốt râu nói:
Phường giấy của cháu có định bán loại giấy Tuyển này không?


Khương Bồng Cơ cười mà không nói, cô tỏ ý bảo Trình Thừa giở một tập giấy Tuyền khác ra, bên trong còn có bí mật đó.

Trình Thừa kinh ngạc, vì có chuyện vừa rồi cho nên ông cực kì kỳ vọng vào sự bất ngờ tiếp theo.

Giấy Tuyên vừa mới chế tạo ra khổ rất lớn, một đao giấy có thể cắt thành một trăm trang, hoặc có thể cắt theo yêu cầu của bản thân.

Cái hộp đựng giấy không lớn, nên tập giấy này phải gấp thành mấy lần.

Trình Thừa giở ra, liền phát hiện bên trong còn có mấy tờ giấy viết đầy chữ.

Nét chữ trên tờ giấy như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ khỏe khoắn, thấp thoáng toát lên khí thế ngang ngược.

Trình Thừa nói:
Cháu lại tiến bộ rồi đó.


Chữ cô bây giờ đẹp hơn ngày xưa rất nhiều.

Trình Thừa nhìn nội dung viết trên giấy liền phát hiện nó không có nghĩa gì, một bài văn hỗn loạn, cảm giác như thể viết lung tung, chẳng có nội dung gì, với các khán giả xem livestream mà nói thì đúng là một đống loạn xà ngầu.

Ông nghi ngờ, giở sang trang thứ hai, vẫn là một đống hỗn loạn.

Trang thứ ba, vẫn tiếp tục là một đống hỗn loạn.

Trang thứ tư, vẫn là một đống chữ loạn xà ngầu không biết là cái gì.

Trình Thừa nghi ngờ chớp mắt, không hiểu Khương Hồng Cơ đưa cho mình xem cái này là để làm gì, đánh giá chữ của cô chăng?

Lật liên tục mười mấy trang, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trình Thừa, cuối cùng ông cũng đã phát hiện ra sự bất thường ở đâu rồi.

Ông nhanh chóng lật mười mấy trang giấy trên bàn, sau đó chồng từng tờ từng tờ một lên nhau, chỉ để lộ một hàng chữ đầu tiên. Sau đó ông liền phát hiện ra những chữ này dù là kích cỡ, hình dáng hay nét thanh, nét đậm đều giống nhau y như đúc!

Cho dù có là nhà thư pháp lợi hại đến mấy cũng không thể viết mười mấy chữ giống nhau y hệt, không sai một ly được.


Đây là dùng con dấu in ra sao?


Trình Thừa nhanh chóng hiểu ra điểm mấu chốt.

Chỉ có dùng con dấu in ra mới có thể đảm bảo các con chữ đều giống y hệt nhau.

Khương Bồng Cơ cười nói:
Nguyên lý thì giống thế, nhưng không biết thứ đó có được gọi là con dấu không nữa.


Tuy Trình Thừa học rộng biết nhiều nhưng giờ ông cũng không hiểu Khương Bồng Cơ đang định làm gì nữa.

Ông cười khổ, tỏ vẻ xin tha:
Cháu đừng úp úp mở mở nữa, tốt xấu gì cũng nên nể mặt ông già này chứ?


Khương Bổng Cơ lấy mấy con dấu gỗ từ trong ngăn chìm của hộp gỗ ra, trên những con dấu gỗ đó đều khắc nổi, rõ ràng là mấy chữ đầu trên trang giấy.

Cô nói:
Trình bá phụ đã nhìn thấy giấy Tuyển rồi, giờ nhìn thấy những con dấu gỗ này, bá phụ có suy nghĩ gì?


Trình Thừa đón lấy con dấu gỗ, phát hiện ra chữ được khắc trên con dấu đều giống y hệt nhau.

Ông không phải là người ngu, Khương Bồng Cơ nhắc nhở rõ ràng như thế, trong đầu ông cũng lờ mờ hiểu ra được phần nào.

Đúng vậy... tại sao ông không nghĩ đến cách này nhỉ?

Xếp những con dấu gỗ này ở cạnh nhau để in ra nội dung mình muốn, đó chẳng thành một bài văn rồi hay sao?

Quả đúng như dự đoán, cô nói:
Mấy năm trước cháu còn nhỏ không biết gì, dùng giấy trúc lừa lấy tàng thư mấy chục nghìn quyển của bá phụ, lại khiến bá phụ phải vất vả chép sách, không biết đã tốn bao nhiêu sức lực và thời gian. Sau này khi nghe phụ thân trách mắng, cháu cảm thấy xấu hổ vô cùng. Sau khi kiểm điểm lại bản thân, cháu đột nhiên nghĩ ra cách này. Nếu như để các thợ mộc khắc những chữ thường dùng lên con dấu, sau đó muốn in sách gì liền xếp những con chữ đó thành nội dung mình muốn, chỉ trong chốc lát là có thể in ra được một bản, chẳng phải là so với chép tay tiện lợi hơn nhiều, nhanh hơn nhiều sao?


Trình Thừa cảm thấy trái tim mình giật thót một cái, kinh ngạc đến mức tuột tay đánh rơi đồ xuống đất.

Khương Bồng Cơ nhìn thì ôn hòa nhưng thực ra lại khá hùng hổ:
Trình bá phụ sưu tầm mấy chục nghìn cuốn sách, không phải là hy vọng có thể lan truyền rộng rãi, để con cháu sau này biết được văn minh và huy hoàng của những người đi trước ư? Một khi đã xảy ra hỏa hoạn thì sách hiếm cũng bị thiêu hủy, vậy chẳng phải sẽ không còn ai biết được nội dung của quyển sách hiếm đó hay sao. Cháu nhớ rất rõ, đây cũng là một điều khiến cho bá phụ luôn luôn cảm thấy nuối tiếc. Nếu như sách vở không chỉ có một bản, dù có xảy ra hỏa hoạn không thể khống chế được, cũng vẫn lưu truyền được cho đời sau. Trình bá phụ thấy cháu nói có lý không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.