Chương 2: Thần thông! Trâu bò nha!


"Chân Ngôn!"
??? Lục Vô Thần đầu đầy dấu hỏi. Chân ngôn là thần thông gì?

Biết được suy nghĩ của hắn, Uyển nhi giải thích.
"Chân ngôn là lời nói đúng. Khi lĩnh ngộ thần thông này dù công tử có nói gì người nghe cũng tin là thật."

"Cũng tạm tạm. Nhưng nghe có vẻ không trâu bò lắm." Lục Vô Thần nhướng mày.

"Thần thông này xếp thứ 92 trong 3000 thần thông. Đạt đến mức độ cao nhất thì 1 câu nói là hủy diệt vạn vật. Chứng tỏ ông trời muốn công tử sống bằng cái mồm, vỗ mông ngựa, thổi da trâu, ngưu bức trùng thiên nha!" Nói xong, nàng nháy mắt tỏ vẻ tinh nghịch.

"Còn dòng chữ nhỏ nào đây? Vô hiệu đối với luyện khí 5 tầng trở lên."
"Móa! Lại còn giới hạn đẳng cấp." Lục Vô Thần tức giận.

"Làm gì có ai một bước lên trời được đâu!" Uyển nhi vỗ vai an ủi.

"Công tử hãy nhìn núi sông này. Muốn rời núi lấp biển thì phải cố gắng từng chút đừng bỏ cuộc! Muốn thành thần ngay thì tốt nhất là nằm xuống đắp chăn mà mơ đi a!

"Cũng đúng! Ta - Lục Vô Thần phải làm gì có độ khó chút. Dễ quá thì không có được cảm giác sảng khoái của người thành đạt a!"

"Biết thế là tốt! Thần thông có độ thuần thục. Thay vì lĩnh hội thì chỉ cần sử dụng đủ nhiều là được." Uyển nhi liếc mắt hí hửng nói.

"Uyển nhi này, vậy ngươi có thần thông gì không?"

"Tất nhiên là có!"

"Là gì? Nói ta nghe!" Lục Vô Thần ngạc nhiên.

"Không nói!"

"...Ta là chủ nhân, nói gì ngươi đều phải nghe theo chứ!"

"Không nghe!" Uyển nhi bĩu môi.

"Ngươi bảo thần thông của ta nói gì người nghe cũng tin là đúng. Sao ta bảo ngươi làm gì cũng không chịu làm theo hả?" Lục Vô Thần trừng mắt.

"Vì ta là hệ thống a! Cái của công tử có cũng từ ta mà ra. Ta sợ chắc? Sợ quá cơ!" Uyển nhi vuốt vuốt bộ ngực giả vờ sợ hãi.

"Ngươi coi thường ta? Uyển nhi à, ngươi có thể chê ca nghèo, nhưng tuyệt đối không được chê ca không đủ mị lực!" Lục Vô Thần dậm chân tức giận.

"Đi! Thử xem thần thông này thế nào. Hẳn không phải dạng a miêu a cẩu có thể so sánh."

Đầu giờ chiều tại Thanh Thạch trấn...
Một cặp bạch y nam nữ đang sóng vai mà đi. Nam anh tuấn đẹp trai, nữ mi thanh mục tú. Cả 2 đi trên đường nhất thời hấp dẫn ánh mắt từ xung quanh, mọi người nghị luận xôn xao.

Lục Vô Thần và Uyển nhi đều mặc bạch y, ánh mắt sắc bén, lưng đeo trường kiếm, khí thế hiên ngang. 2 người ở trên đường phố đông người mà ngỡ như là hạc giữa bầy gà. Có phong phạm của đệ tử danh môn đại phái.

"Cặp kiếm giả có vẻ hiệu quả nhỉ? Dù sát thương bằng không nhưng đeo vào trông ngầu quá điii!" Lục Vô Thần hí hửng nói thầm với Uyển nhi.

"Cả bộ y phục miễn phí này cũng đẹp thật! Thể hiện rõ khí phách và vẻ đẹp tiềm ẩn của bổn công tử. "

"Mỗi tháng giới hạn mua một bộ."
Lục Vô Thần khóc...
"Giới hạn cái meo a! Đến bộ quần áo còn kẹt sỉ vậy."

"Tránh việc công tử lợi dụng hệ thống gian lận a!"

"Khóc, ta muốn khóc" Lục Vô Thần đau lòng nói.

"Muốn khóc cũng phải khóc cho hợp lý. Đừng có ôm loạn, dính vợ người ta đấy nhé!" Uyển nhi liếc mắt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Tu Tiên Giả.