Chương 3: Võ Hội.


Phụ Tùng sững sờ rồi liền cười ha hả nói: "không ngờ người anh em đã khai khiêu, chúc mừng chúc mừng sau này ngươi anh em tiền đồ vô lượng, sau này có thành tựu thì đừng quên người anh em này nha."

Ở thế giới này hoặc nhiều thế giới khác nếu khai khiếu thì là một thiên tài kinh khủng sau này tiền đồ sẽ vô lượng.

Tần Phúc cười cười cũng không nói gì.

"À mà ngày mai trên trường tổ chức một cuộc thi đấu võ đó, mai ngươi nhớ lên nha... có Thanh Ngưng nữa"

Nói xong Phụ Tùng giật giật mắt cười đểu.

Tần Phúc bỗng nhiên cảm thấy một cổ nồng nhiệt trong cơ thể nổi lên.

Tần Phúc lúc này mặt đã đỏ choét.

Hai người nói chuyện cươi đùa nữa ngày rồi cuối cùng Phụ Tùng cũng chào một cái rồi về.

Tần Phúc vào ăn xế một cái gì đó rồi liền đả toạ tu luyện.

Chuẩn bị cho ngày mai đại hội võ thuật, nghe đâu Phụ Tung nói được giải nhất sẽ được vào Thanh Liêm Tông.

Tần Phục liền ngồi xuống đã toạ vận chuyển lên .

Một chu thiên rồi 2 chu thiên lần lượt quay rột cục đến một đại chu thiên thì Tần Phúc cảm thấy kinh mạch thấy rát rát nên ngừng lại thu công.

Lúc này Luyện thể tầng 5 gần với trung kỳ.

Lúc này cũng đã canh 3 sáng Tần Phúc thấy trong bụng có chút đói liền xuống bếp lấy một chút đồ ăn khô rồi liền đánh võ không tu luyện nữa.

Tần Phúc tu luyện đại thành rồi nên giờ Tần Phúc muốn nâng lên xuất thần nhập hoá.

Tần Phúc đứng tấn bắt đầu dựa theo những động tác trong .

Bắt đầu Tần Phúc làm những động tác cơ bản nhưng rồi dần dần làm những động tác khó hơn.

Bành...

Qua một tiếng tập luyện cuối cùng với ngộ tính kinh khủng nên rất nhanh đã đột phá Xuất Thần Nhập Hoá.

Lúc này cũng đã 4 giờ sáng Tần Phúc liền không suy nghĩ nữa bắt đầu tu luyện

tầng 1 một chân đả nhân.

Tầng 2 một chân đả địa.

Tầng 3 một chân đả thiên.

Mỗi một tầng lực chân được tăng lên gấp bội.

Hiện tại của Tần Phúc đã ở tầng 1, một chân của Tần Phúc bây giờ Luyện thể tầng 6 cũng có thể một chân đá cho ngất sỉu.

Tần Phúc chạy ra khỏi nhà tìm một cục đá to rồi bắt đầu tập luyện.

Bành...

Chân của Tần Phúc lúc này một đá làm thùng vào cục đá khổng lồ.

Đinh, chúc mừng ký chủ độ thuần thục tầng 1 + 1 độ thuần thục

Đinh, chúc mừng ký chủ độ thuần thục tầng 1 + 1 độ thuần thục

Đinh, chúc mừng ký chủ độ thuần thục tầng 1 + 1 độ thuần thục

Đinh, chúc mừng ký chủ độ thuần thục tầng 1 + 1 độ thuần thục

. . .

Tần Phúc một đường tu luyện một đường cho tới sáng mới bắt đầu ngừng lại.

Mắt dù không đột phá nhưng cũng làm Tần Phúc cũng đã thoả mãng rồi.

Cũng đâu phải công pháp cao cấp nào cũng hở một chút là có thể đột phá một tầng đâu.

Tần Phúc tu luyện một ngày không cảm thấy mết mỏi mà còn cảm thấy sảng khoái hơn nữa.

Đi vào nhà tắm rửa Tần Phúc thay một bộ đồ mới rồi bắt đầu ăn xế nhẹ, vừa ăn Tần Phúc liền chạy đến trường trong thành.

. . .

Tần Phúc liền chạy tới trường.

"Ồ, chào Tần Phúc ngươi cũng là hên quá đi không chết."

Một tên bàn tử mỉa mai nói.

"Ha Ha, cũng nhờ ngươi ban phước mà ta không có cách nào chết được." Tần Phúc cười cười nói.

Tên mập kia nghe vậy liền thấy lạ.

-ủa, sao tên này không giống như bình thường ta, nếu bình thường là nhảy vào đánh mình rồi sao hôm nay không đánh mình.

"Ừa, ngươi nói cái gì tên kia."

Bàn tử rống lên làm mọi người chú ý.

"A, Tần Phúc đây, số hắn cũng quá may đi bị đánh vào tử huyệt mà không chết giữa đường sống lại."

"Đúng vậy, Tần Phúc hắn đây xém bị Thần chết mang đi nhưng không ngờ Thần may mắn cứu giúp."

. . .

Mọi người nhìn thấy Tần Phúc liền xôn xao bàn tán.

Tần Phúc thấy tên mập rống lên cũng không để ý nữa liền đi vào trong sân trường, hôm nay là ngày tổ chức thi đấu nên tất cả mọi người đều đến để xem.

Xuân Thành là một thành nhỏ nên trong thành chỉ có một trường học duy nhất, đó cũng là trường mà Tần Phúc đang theo học.

Tần Phúc ở kiếp này mới xin ra đã mồ côi nhưng được thím nuôi lên 5 tuổi thì thím bị bạo bệnh mà qua đời để hắn lại.

Hắn phải tự lực cánh sinh sống qua ngày, một hôm có một ông lão đến mang Tần Phúc cho vào trường học rồi từ đó Tần Phúc cũng không thấy ông lão đó nữa.

. . .

Phụ Tùng thấy Tần Phúc liền chạy ra vẫy tay nói: "Tần Phúc, qua đây..."

Nghe vậy Tần Phúc liền ngước mắt lên nhìn thấy Phụ Tùng vẫy tay cười liền chạy tới.

"Ha Ha, Tần Phúc mới một đêm không thấy ngươi khí chất lại hơn người rồi... đúng là người khai khiếu có khác." Phụ Tùng thấy Tần Phúc dường như mạnh ra cười chọc.

Tần Phúc nghe vậy cũng cười cười thồi chứ cũng không nói gì.

. . .

Qua một hồi lâu Tần Phúc chưa thấy bắt đầu thi đấu liền hỏi: "Phụ Tùng, chừng nào thi đấu mới bắt đầu vậy."

Phụ Tùng nói: "Ha Ha, gần bắt đầu rồi ngươi cũng quá thiếu kiên nhẫn đi."

Lúc này một tên đại thiếu đầu tóc đỏ đi bình thản tới chỗ của Tần Phúc rồi cười nói: "Ha Ha, Tần Phúc không ngờ ngươi lại lòng từ bi như vậy, người đã đánh ngươi suýt mất mà giờ lại thân thiết như vậy."

Phụ Tùng có chút tức giận định đi ra quất vài phát vào mặc của tên này, nhưng Tần Phúc giơ tay ra ngăn lại rồi bước lên trước cười nói: "Ha Ha, ta đến lượt thân với ai cũng không quan trọng đến các cậu ấm cô chiêu như ngươi trong nhà đi, mà con nữa, ngươi ta nói cho ngươi biết nha thật ra thì ngươi là phế vật cũng không bằng a, nhờ trong nhà có điều kiện cho ăn đủ loại dược mà tu luyện hơn 10 năm mà vẫn ở cảnh giới Luyện thể tầng 6 đúng thật ra phế vật... đúng không Mặc Lang ngươi đúng Thật Là Phế Vật."

Tần Phúc nhấn mạnh từ "đúng thật là phế vật" vào trong tâm của Mặc Lang, trong phút chốc Mặc Lang tức giận nhưng bị tên mập lúc đầu định trêu Tần Phúc nói nhỏ vào trong tai: "Mặc thiếu bình tĩnh đi nếu mà ngươi gây sư sẽ không được thi đâu đó..."

Mặc Lang nghe vậy bình tĩnh lại kêu một đi.

"Đi."


P/s: Chương này mình viết hơi mơ hồ do thiếu ý tưởng nên mong các bạn thông cảm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Xuyên Không Vi Diện.