Chương - 155: Sinh hoạt diễm lệ


Số từ: 3382
Nguồn:Vip Văn Đàn
Hạ Phượng Nghi vụt kéo Mạnh Thiên Sở, nói gấp: "Phu quân... thiếp cùng theo chàng!"
"Mợ, hay là để em và thiếu gia vào cho!" Phi Yến cũng nói.
"Đều không cần, nếu như trong đó có dã thú, vừa rồi quẳng hai tảng đá vào có chút động tĩnh rồi, do đó không cần lo. Hai nàng cứ ở ngoài chờ ta." Nói xong, Mạnh Thiên Sở cầm một hòn đá chậm bước tiến vào trong.
"Chờ đã, thiếu gia!" Phi Yến chạy ra ngoài động, bẻ một nhánh cây tước lá trên đó hết, đưa cho Mạnh Thiên Sở, "Cẩn thận trên mặt đất!"
Mạnh Thiên Sở rúng động, đúng a, không có động vật lớn, nhưng lỡ trong đó có tổ rắn thì thảm hơn.
Hắn tay trái cầm nhánh cây, tay phải cầm đá, khom người cẩn thận bước vào, đứng ở cửa động dùng nhánh cây từ từ quét vào, dùng tâm cảm giác xem có dị dạng gì không. Tiếp đó hắn lại thăm dò trong khung trung, cứ như vậy cẩn thận mò mẫm thăm dò vào trong. Chỉ có điều chỉ di động mấy bước, nhánh cây trong tay đã đụng phải vách động cứng đanh.
Một lát sau, Mạnh Thiên Sở cuối cùng thăm dò được tình hình trong sơn động. Bên trong chí thiểu cũng không có động vật gì lớn, trên mặt đất không cảm giác được rắn rết hay vật dị dạng gì, nhánh cây không bị vật gì công kích, nên hắn yên tâm trở ra cửa động nói: "Nương tử, Phi Yến, vào đi, trong này rất an toàn."
Vừa rồi hai nàng không dám lên tiếng, sợ sẽ ảnh hưởng Mạnh Thiên Sở dò xét tình hình trong động. Lúc này nghe Mạnh Thiên Sở nói bên trong an toàn, đều hoan hô một tiếng, vội tiến vào trong sơn động. Hạ Phượng Nghi nhào vào lòng Mạnh Thiên Sở, ôm chặt lấy hắn nũng nịu: "Người ta lo đến chết luôn!"
Trong hắc ám, môi Mạnh Thiên Sở lần mò hôn lên cái miệng nhỏ xinh lạnh ngắt của nàng, kéo nàng sát vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho nàng.
Hai người đều trần truồng. Hạ Phượng Nghi nhanh chóng cảm giác được phản ứng dưới hạ thân của Mạnh Thiên Sở, thân hình hơi lách ra khỏi thân thể hắn: "Phu quân, để thiếp giúp chàng băng bó vết thương trước, được không?"
"Kẻ xấu xa, cứ chọc ta đi nghe!" Mạnh Thiên Sở véo vào ngực Hạ Phượng Nghi: "Được thôi, Phi Yến và nàng giúp ta dùng đá đập nát số thảo dược lúc nãy, ta ra rữa sạch vết thương một chút." Nói xong, hắn cẩn thận ra ngoài, cởi tiết y băng bó ra, nhờ nước mưa rửa sạch vết thương, xong quay vào trong động.
Hai nàng đã nghiền nát thảo dược, rồi nhờ ánh sáng yếu ớt chiết xạ từ bên ngoài lần mò bó thuốc cho Mạnh Thiên Sở. Phi Yến xé rách tiết y của mình ra thành mấy miếng vải bố, quấn vết thương của Mạnh Thiên Sở lại.
Mạnh Thiên Sở kéo hai nàng tìm một khối đá bằng phẳng ngồi xuống. Phi Yến đem tiết y của Hạ Phượng Nghị và nội khố của Mạnh Thiên Sở vắt ráo rồi mắc trên một khối đá.
Mạnh Thiên Sở chờ nàng bận rộn xong, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, cười hỏi: "Phi Yến, tiết y của em dùng làm băng băng vết thương cho ta rồi, vậy em thì sao?"
Trong hắc ám, Phi Yến thân mật ôm tay Mạnh Thiên Sở, nhờ bóng tối che nổi ngượng, cười hi hi hỏi lại: "Thiếu gia không đang hi vọng em không mặc y phục sao?"
"Đúng a, trước đây ta cứ muốn cùng ngủ với em, nhưng cho tới hôm nay, không, cho tới tối hôm qua mới chân chánh biến mộng tưởng thành hiện thực! Cũng coi như phí tận mọi dày vò rồi. Xem đây ắt là một tòa đảo hoang, nếu không có ai cứu, kỳ thật ba người chúng ta cũng không cần mặc y phục, hắc hăc."
Hạ phượng Nghi hỏi: "Hiện giờ còn được, nhưng thêm một đoạn thời gian nữa trời trở lạnh, vậy làm sao đây?"
"Dễ thôi mà!" Phi Yến cười, "Ngày may săn con dã thú, lột da làm y phục chẳng phải là ổn sao?"
"Ừ! Nhưng mà không có cung tên làm sao săn bắt đây?" Hạ Phượng Nghi hỏi.
"Chúng ta có thể đào bẫy, đặt rọ, vẫn có thể săn bắt được."
....
Mừng vì chết đi sống lại, cộng thêm thiếu niên không biết buồn là gì, nên hai cô gái líu lo không ngừng, tính toán xem nên làm thế nào để cùng sinh hoạt trên đảo hoang này.
Mạnh Thiên Sở cười ha ha nghe hai người nói mà lòng cứ phát sầu. Nếu đây đúng là một tòa cô đảo, làm sao sinh hoạt tiếp đây, làm sao thoát hiểm được cứu... hắn chẳng có chút tự tin nào. Lúc nhỏ khi đọc truyện Robinson một mình trên hoang đảo, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú. Nhưng khi chân chánh đến lượt mình, thì hắn lại có chút không biết xoay sở ra sao. Chẳng lẽ ba ngươi sẽ làm một Robinson mới của Minh triều hay sao?
Cái gì cũng không có cả, thùng nước, một giỏ trái cây đều ở trên thuyền. Điều quan trọng nhất là thanh đơn đao mà hắn phải mạo hiểm sinh mệnh mới có cũng ở trên thuyền nhỏ đó. E rằng nó lúc này đã chìm xuống biển sâu rồi. Không có công cụ, làm sao săn bắn đây? Làm sao đào hầm đặt bẫy đây?
Nhưng mà, thấy hai nàng nói hứng khởi như vậy, hắn không muốn làm họ cụt hứng, chỉ tĩnh lặng nghe họ nói.
Hai nàng nói một hồi, Hạ Phượng Nghi hỏi: 'Phu quân, chàng sao không nói chuyện?"
"Ừ, nghe hai nàng nói ấy mà. Lo chuyện trong nhà là nhiệm vụ của hai nàng, còn ta thì thẩm án, đọc sách, làm chuyện học vấn là được rồi."
Hạ Phượng Nghi phì cười, nói với Phi Yến: "Đã đến đảo hoang này rồi mà thiếu gia của em còn không quên phá án nữa."
"Không cho ta phá án, vậy ta phá các nàng à nghen?" Mạnh Thiên Sở nói đầy mùi sắc dục, chuyện thân đè Hạ Phượng Nghi xuống đất, trườn mình lên trên.
"Đừng, phu quân! Coi chừng vết thương của chàng!"
"Biết thì tốt, vậy hai nàng ngoan ngoãn không cho phép phản kháng!"
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến quả là không dám phản kháng, không những ngoan ngoãn nghe theo Mạnh Thiên Sở vui vầy mưa gió, mà sau một lúc còn phản khách làm chủ, hai nàng phục vụ một mình hắn, khiến hắn hưởng thụ khoái lạc làm người.
Đêm hôm đó, bên ngoài cuồng phong bạo vũ, trong động xuân ý dày đặc. Cuồng phong bạo vũ kéo dài mãi tới trời sáng mới từ từ dứt, còn ba người thì cũng vui vầy đến sáng mới ngủ thiếp đi.
Sáng dậy, Mạnh Thiên Sở tỉnh trước, thấy ánh dương quang đã chiếu vào gian ngoài của sơn động, ánhxạ vào trong, giúp hắn nhìn rõ mọi thứ trong này.
Động phía trong không lớn, chỉ rộng vài mét. Chỗ họ ngủ chính là khối đá lớn bằng phẳng nhất trong này.
Mạnh Thiên Sở cứ ôm Hạ Phượng Nghi mà ngủ, Phi Yến thì ôm sau lưng hắn. Mạnh Thiên Sở cẩn thận dùng tay đỡ đầu Hạ Phượng Nghi, rút cánh tay làm gối dưới đầu nàng ra, cẩn thận ngồi dậy nhìn quanh, đặc biệt là hai nàng trong bộ dạng thiên nhiên đang ngủ say nồng. Hắn nhỏm người dậy, nhón chân bước chân ra gian ngoài rồi ra ngoài động.
Dưới ngọn núi nhỏ này hai ba trăm mét là bãi biển trắng xóa. Nước biển xanh như ngọc bích, gió biển và ánh nắng khiến người ta nhận không ra nơi này từng xảy ra một trận cuồng phong bạo vũ và sóng lớn dập dìu vào tối qua. Chỉ có những cây lớn bị cuồng phong quật ngã trên núi và ven biển mới làm người ta nhìn ra được trường mưa gió tối qua là như thế nào.
Mặt biển bình tĩnh và bờ biển trống trải, không có bóng dáng con thuyền nhỏ của hắn, không biết đã bị gió sóng cuốn xuống đáy biển hay trôi đến chỗ nào rồi.
Lúc này, hắn nghe tiếng gọi kinh hoảng của nữ nhân từ phía sau: "Phu quân..., phu quân chàng ở đâu rồi? Phu quân!"
"Thiếu gia!"
Bên cạnh Hạ Phượng Nghi không có Mạnh Thiên Sở, nên nàng nhanh chóng tỉnh lại. Nhìn trong động không thấy hắn, liền kinh hoảng cất tiếng gọi, khiến cho Phi Yến tỉnh theo, vội vã bò dậy. Hạ Phượng Nghi đã loạng choạng chạy ra khỏi động, vừa nhìn đã thấy thân hình chắc nịch hoàn mỹ của Mạnh Thiên Sở dưới ánh dương quang. Hắn đang nhìn nàng nở nụ cười mê người, khiến nàng hô lên một tiếng chạy ào vào lòng hắn: "Phu quân, thiếp còn tưởng đâu..."
"Tưởng đâu ta chạy rồi, phải không?" Mạnh Thiên Sở ôm nàng, yêu thương hôn lên đôi môi hồng của nàng. "Trên thuyền chúng ta đã nói rồi, kiếp này ba chúng ta sẽ ở mãi với nhau, sau này cho dù nàng có đuổi ta, ta cũng không thèm đi đâu hết."
"Dạ! Phu quân đối với Phượng Nghi thật tốt!" Hạ Phượng Nghi sung sướng vít cổ hắn, nhón gót hôn môi.
Hôn sâu thật lâu, Mạnh Thiên Sở mới buông nàng ra, khẽ bảo vào tai nàng: "Nếu mà hôn nữa ta lại đòi hỏi nữa đấy!"
Hạ Phượng Nghi đỏ mặt, và dưới ánh triều dương sán lạn, vẻ đẹp càng hấp dẫn bội phần.
Phi Yến đã ra khỏi sơn động, hai tay che chỗ kín, đứng ở cửa động cười cười nhìn hai người. Hai gò ngực tươi non của nàng tròn tròn cao vút như đâm vào hồn phách ngừơi nhìn.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều có thân hình thật tuyệt, khiến cho Mạnh Thiên Sở nhịn không được phải nuốt nước bọt đánh ực. Thân thể của hắn lại nổi lửa phừng phừng, nhưng dù sao thì hắn cũng không thể chìm đắm mãi trong chuyện này, mà làm chuyện chính trước rồi tính. Hắn quay đầu nhìn lên núi, nói: "Chúng ta lên đỉnh núi, nhìn coi hải đảo này thế nào."
o0o
"Được a!" Hai nàng nhảy reo lên. Phi Yến chạy vào trong sơn động lấy tiết y và nội khố, thấy chúng đã gần khô, liền đưa cho Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở.
Hạ Phượng Nghi mặc tiết y lên, Mạnh Thiên Sở cầm nội khố nhưng không mặc, cười nói: "Phi Yến, tiết y của em đã dùng để băng vết thương cho ta, em tình sao đây?"
"Em... em..."
"Hay là ta cũng không mặc, để giống như em, được không không?"
"Không không! Không cần đâu, em đi phía sau là được rồi, thiếu gia không được nhìn trộm em!" Phi Yến đỏ mặt kéo Mạnh Thiên Sở quay đi.
E thẹn là bản tính của con gái, lên giường thì họ làm gì cũng được, nhưng trong sinh hoạt bình thường, để họ trần truồng trước mặt đàn ông, cho dù ngừơi đàn ông đó là chồng hay là tình những, họ cũng cảm thấy sao sao ấy.
Hạ Phượng Nghi cười lên: "Ai, đúng là phiền thật, tiết y của ta có hai tầng, xé thành hai cái thôi, mỗi người chúng ta mặc một cái." Nói xong nàng cởi tiết y, dùng sức xé hai lớp ra, phân thành hai nửa. rất may dây cột tiết y của Phi Yến tối qua vẫn còn, nên lấy lại cột, coi như tạm thời dùng tốt.
Phi Yến cột chặt tiết y xong, che ngực và chỗ kín bấy giờ mới thở phào, mặt vẫn đỏ hồng quay nhìn Mạnh Thiên Sở: "Được rồi, đi thôi."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới mặc nội khố, bẻ một cành cây làm gậy dùng để dò đường. Hắn đi trước dẫn đầu, hai nữ theo sau cùng lần lên đỉnh.
Kỳ thật, sơn động nhỏ của họ đã ở lưng chừng núi, cách đỉnh không xa mấy.
Chẳng mấy chốc, ba người đã lên đỉnh. Trên đỉnh núi không có cây cối, chỉ có cỏ xanh cao tới đầu gối.
Ba người bắt tay lên trán nhìn, phát hiện đây quả là tòa cô đảo, khuôn viên đại khái hai ba km vuông, chỗ họ đứng là nơi cao nhất. Trên đảo cây cối um tùm, bên bờ biển còn có ôột ôố dừa, những phần lớn đã bị cuồng phong tối qua đánh ngã hết rồi.
Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở dẫn đầu cùng men theo triền núi đi xuống biển.
Dọc theo đường, thỉnh thoảng có một số thỏ hoang nhảy ra, phục ở đá hay ở đám có giương con mắt to tròn nhìn họ, chẳng sợ hãi chút nào, xem ra có vẻ họ là những khách nhân đầu tiên của đảo, cho nên động vật hoang dã không có khái niệm người là nguy hiểm mà sợ hãi gì.
Mạnh Thiên Sở nhắm kỹ một con thỏ rừng to mập, giơ cây côn từ từ đi đến. COn thỏ đó không chạy, vẫn ở đó gặm cỏ xanh.
Khi Mạnh Thiên Sở giơ cao mộc côn, Hạ Phượng Nghi kêu lên một tiếng: "Phu quân!"
Hắn quay lại, nghi hoặc nhìn Hạ Phượng Nghi.
"Đừng đánh nó được không? Thấy thương quá hà." Tuy ở sơn động đã bàn kỹ là săn bắt sinh sống, nhưng khi động thủ thật thì Hạ Phượng Nghi mềm lòng, nhịn không được lên tiếng xin tha cho con thỏ.
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Không săn bắt thì chúng ta ăn gì a?" Nhưng khi quay đầu lại, thì con thỏ đó đã bị tiếng nói của họ làm hoảng kinh chui trốn vào trong cỏ cây rồi.
Phi Yến nói: "Chúng ta không ăn thịt thỏ, có thể ăn nấm, rau hay cái gì đó. Làm lên thì dễ ăn lắm mà!"
Hạ Phượng Nghi nói: "Noi này không có chén có nồi, không dấm không muối tương dầu, em lấy cái gì nấu đây? Hơn nữa, em chẳng lẽ quên là thiếu gia của em không có thịt không ăn cơm sao?"
Phi Yến dẫu môi nói: "Mợ, không giết thỏ cũng là mợ nói, muốn chuẩn bị thịt cho thiếu gia cũng là mợ nói, vậy giờ làm sao đây?"
Hạ Phượng Nghi ngẫm nghĩ, đáp: "Chúng ta đi bắt cá có được không?"
Mạnh Thiên Sở lại cười khổ: "Bắt cá khó hơn săn thỏ nhiều, hơn nữa nếu sắp bắt được cá, nàng lại ra mặt ngăn thì làm thế nào?"
Hạ Phượng Nghi ngượng ngập lắc đầu: "Không đâu, khi bắt cá thiếp không ngăn chàng đâu."
"Vậy được, vậy được thôi, đến bờ biển bắt cá! Nói đến ăn ta quả là đói lắm rồi!"
Ba người đi qua rừng nhỏ, bước lên cỏ xanh, đi được nửa canh giờ mới đến bờ biển.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến để chân trần đi trên đường núi, tuy không bị đâm rách nhưng cũng bị đã cấn rất đau, liên ngồi xuống nham thạch bên bờ biển bóp chân.
Mạnh Thiên Sở trên đường đến đây đã bẻ gãy một cây gỗ cứng, mang đến nham thạch mài, phí cả buổi mới tạo ra được một cây nhọn, tạm thời biến nó thành trường mâu bằng gỗ. Món đồ này khi đánh nhau không thể xuyên qua khải giáp, nhưng đâm cá ắt là phải thủng bụng.
Mạnh Thiên Sở cầm trường mâu bằng gỗ xuốn gbiển, Hạ Phượng Nghi lo lắng gọi: "Phu quân, đừng đi quá xa a!"
"Ừ! Chỉ ở phía trước!" Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn, thấy phía trước có một tảng đá lớn, liền lội qua mực nước tới eo tiến tới đó. Khi đứng lên đá, nước biển chỉ tới chân hắn, như vậy hắn có lực và tầm nhìn rộng hơn.
Hắn tĩnh lặng đứng trong nước, nơi này không có người, cá trong biển không sợ. Chẳng mấy chốc, có mấy con cá vẫy đuôi bơi ngang qua chân hắn.
Những con cá này quá nhỏ, lại bơi quá nhanh không dễ đập. Mạnh Thiên Sở bình tĩnh, không vội xuất thủ, kiên nhẫn chờ.
Trên nham thạch ở bờ biển, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều khẩn trương nhìn mong đợi. Mạnh Thiên Sở bắt cá thành công hay không có thể nói là quan hệ đến tiền độ và vận mệnh của ba người.
Cuối cùng, Mạnh Thiên Sở cũng ra tay, trường mâu trong tay nhanh nhứ chớp phóng vào nước. Hắn cảm giác tay chấn động, ở đầu kia của trường mâu truyền lại những cú quẫy cực mạnh.
Đâm trúng rồi! Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, vội vã kéo trường mâu lên, không ngờ cú đâm này không sâu, trong khi đó Mạnh Thiên Sở lại trực tiếp kéo ngược trở lại, thân cá bị nước ngăn, vừa rời khỏi mặt nước đã rời khỏi trường mâu. Con cá tuy bị trọng thương, nhưng không lập tức chết đi, hoảng loạn lặn sâu xuống nước.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến thấy đâm trúng cá, ở trên bờ nhảy dựng lên hò hét vui mừng, nhưng sau đó thấy cá rơi ra vuột mất không thấy đâu nữa, đều cảm thấy vô cùng tiếc rẻ.
Mạnh Thiên Sở càng tức đến dậm chân, tự mắng mình ngu. Phi Yến lớn tiếng an ủi: "Thiếu gia! Lần đầu mà người đâm trúng cá rồi, vậy là không tệ rồi, đừng buồn, lần sau nhất định sẽ trúng!"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, ngưng thần nhìn vào biển, chẳng mấy chốc cá lại bơi tới.
Nhưng tiếp đó mấy lần xuất thủ, nếu không trượt thì cũng cắm vào quá cạn, cá vừa giãy đã xẩy ngay. Mạnh Thiên Sở phát hiện tình huồng này, biết là cây trường mâu bằng gỗ của mình không đủ bén, vừa định bỏ cuộc cho xong, tiếc là trâm trên đầu của ba người đều bị mất, nếu không lấy trâm mài bẻ lại sẽ trở thành lưỡi cây câu cá lợi hại, hoặc mài bén là trở thành lợi khí đánh cá.
Thôi rồi, không mơ mộng giữa ban ngày nữa, đành phải đi mài cây mâu này lại thôi. Mạnh Thiên Sở lấy cây trường mâu bằng gỗ trở lại bờ, mài lên nham thạch một hồi, sau đó quay lại tảng đá lúc nãy.
Chờ một lúc, cá lại đến. Mạnh Thiên Sở đâm ra một mâu, không ngờ trúng vào vây lưng. Đó chính là bộ vị cứng nhất của cá, trường mâu bằng gỗ chỉ tiến vào chừng một thốn, con cá chấn động một cái là tránh thoát ngay, mang theo vệch máu bơi đi mất.
Cứ đâm cá đến hơn một canh giờ, thái dương đã chiếu từ đỉnh đầu, tuy đâm trúng vài lần nhưng do từ trên xuống nên nhiều lần chỉ trúng vào lưng cá, đâm không sâu, đều bị cá vuột mất hết.
Mạnh Thiên Sở vừa tức vừa mệt, trường mâu một lát là tày, mài xong lại tày nữa, hết lần này đến lần khác hắn lên bước nặng nề từ biển lên bờ rồi từ bờ xuống để mài lao và đâm cá.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến rất buồn, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi cắn răng nói: "Hay là chúng ta trở về bắt thỏ hoang thôi, nhiều lắm là hai người giết, thiếp không xem là được à."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hình Danh Sư Gia.