Chương 9: Truyền kì 2
-
Hộ Quốc Thần Lang
- [email protected]
- 1603 chữ
- 2019-08-09 01:07:18
Một trấn nhỏ ngoài Thành Tháp Điền, miếu Thổ Địa, chính giữa đại điện một trung niên thân hình cao lớn, người khoát hoàng bào bễ nghễ ngồi trên bảo tọa ngắm nhìn phía dưới dòng người, kẻ thắp hương, người vái lạy, bên kia thiếu nữ lẩm bẩm cầu tình duyên, phía này ông cụ dâng mâm quả cầu tự, bên đó có nho sĩ cầu công danh, xa xa lão nông cầu thời vụ được mùa,… khói hương nghi ngút, thành tín mười phần.
Trong lúc người dân tế bái có từng luồng khí vô hình từ người họ toát ra quyện vào khói hương trên tay, bay về phía người trung niên, bị hắn hút lấy, thế mà ai cũng như không nhìn thấy, vẫn cậm cụi khấn vái.
Người trung niên kia người có khoát Ẩn Thân Bào, có thể che mắt nên những phàm nhân không thể nhìn thấy hắn, hắn gọi Hà Thanh, một đệ tử Long Cơ viện, Cách Không trung kỳ tu sĩ, nhận nhiệm vụ trở thành Thổ Địa Công vùng này. Trong học viện những nhiệm vụ ra ngoài như thế này không thiếu, giả đạo sĩ đi khắp nơi hàng yêu, làm hiệp khách trừ bạo, làm Thổ Địa, Thành Hoàng cai quản một vùng. Những nhiệm vụ ‘Thần Thánh’ này thường chỉ kéo dài một năm sẽ có người tới đổi chổ, chỉ có hắn vì phạm phải sai lầm khi tại nhiệm mà tính tới nay đã bốn năm còn không được xoay tua để trở về.
Nhìn hương khói dày đặt Hà Thanh gật đầu vẻ hài lòng:
Nơi này chẳng có gì tốt, chỉ là lễ cúng một năm lại lớn hơn một năm, không chỉ người đông mà ‘Tín Nguyện’ cũng nhiều,… chỉ cần không lại xuất hiện tên kia…, cũng coi là công việc nhàn hạ đi
,vừa thoáng nhớ tới ‘tên kia’ Hà Thanh trong lòng độ vui vẻ liền cấp tốc giảm đi mấy phần.
Không còn quá cao hứng, hắn móc trong ngực áo ra một cuốn sổ nhỏ chuẩn bị nghi chép khấn nguyện của bách tính để tiện chiếu cố, đúng lúc này khối ngọc hắn đeo bên eo bỗng nhiên phát sáng. Cầm lấy khối ngọc không ngừng lấp lóe trên mặt Hà Thanh khó giấu kích động.
Khối ngọc này không phải ngọc bài bình thường mà là Thổ Công bài Long Cơ viện phát cho Thổ Địa các nơi, vừa là vật xác nhận thân phận cũng vừa là pháp khí truyền tin với học viện. Tuy nhiên vì phía trên còn có Thành Hoàng Gia trực tiếp chỉ huy, không cần báo cáo trực tiếp về học viện nên đa số các đời Thổ Địa đều chỉ dùng khối ngọc này hai lần, lần thứ nhất là khi nhậm chức báo về học viện rằng mình đã tiếp quản địa phương, lần thứ hai chính là học viện báo tới
Nhiệm vụ hoàn thành, có thể trở về
, tám chữ đơn giản này chính là điều mà Hà Thanh tha thiết mong đợi bấy lâu.
Hắn đưa ngón tay đang kích động tới run run điểm mở ngọc bài, lập tức một tia sáng ngũ sắc bắn ra hóa thành từng dòng ký tự mờ ảo giữa không trung. Nhìn ánh sáng trước mặt, trong lòng Hà Thanh dâng lên cảm giác ‘khổ tận cam lai’.Cũng phải,dù nói là mấy năm nay hắn sống thật rất không tệ nhưng với linh lục thưa thớt nơi này lại khiến tu vi lại trì trệ không tiến, tu luyện cả ngày cũng không bằng trong Long Cơ thành nữa ngày, mà với tu sĩ thì cái gì quan trọng nhất nha? Tất nhiên là tu vi, có tu vi có thể trường thọ, có tu vi là có quyền lực, tu vi là sức mạnh. Nghĩ như vậy Hà Thanh kích động cũng là dễ hiểu.
Lúc này dòng chữ ánh sáng kia cũng đã dần rõ ràng, hai dòng, Mười chữ!, lại hai dòng? ,
Nha, hôm nay truyền tin người đổi mẫu sao?, có hơi dài nha!
[Nhiệm vụ Hoàng Kim.
Điều tra lý lịch….]
-
…A? A!
Xem dang dở thông báo Hà Thanh đang vui vẻ vui vẻ liền cứng đờ khóe miệng co quấp, đợi nhìn thấy hay từ cuối cùng lúc …hai dòng ‘nam nhi không dễ dàng rơi xuống’ lặng lẽ thanh lệ chảy xuôi. Đây không chỉ là bất ngờ, từ thiên đàn rơi xuống địa ngục còn là nỗi uất ức, căm hận dành cho một người, hắn ngiến răng, nắm đấm siết chặt:
Lại là ngươi! Âm hồn bất tán! Con mẹ nó! Híc híc…
Vừa thút thít Thổ Địa Gia vẫn tận tụy chức trách nhanh chóng ghi ra một cái lý lịch, đùa, [nhiệm vụ Hoàng Kim] là chỉ Sơn chủ trở lên mới có thể ban bố đó :[Ngô Thần, con trai là dòng chính của Tu tiên gia tộc Ngô gia nhưng lại không có thiên phú tu luyện, năm hai mươi tuổi cãi lại mẹ cha quyết cưới một nữ nhi nhà nghèo gọi Nguyễn Nhi sau đó sinh ra một đứa con trai…
Gần đó, một ngôi nhà nhỏ trong Tháp Điền Thành, một người phụ nữ cố dỗ dành đứa con trai nhỏ của mình uống thuốc :
Minh nhi ngoan, uống thuốc này vào sẽ mau chóng khỏi bệnh, ngày mai lại có thể đi chơi cùng các bạn rồi
Không uống, không uống, thuốc này đắng lắm!
Minh nhi ngoan, uống hết đi thuốc rồi mẹ sẽ kể chuyện cho Minh nhi nghe, có chịu không
Đứa nhỏ nhíu mài dắn đo một lúc rồi gật mạnh đầu:
Con muốn nghe chuyện về Ngô ca!
Người phụ nữ cười hiền hòa đưa chén thuốc cho con:
Tốt, Ngô ca thì Ngô ca
, nhìn nó uống thuốc, bà bắt đầu kể :
Cách đây sáu năm, chính tại ngoài tòa thành này xảy ra một vụ trọng án cũng từ đó sinh ra một Ngô ca…
Long Cơ viện, Hỏa Sơn, một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi tay cầm lá thư chạy vội vào cửa gia viên bên sườn núi đưa cho một tiểu nữ chừng mười sáu tuổi :
Sư…sư tỉ, ngư…người có thư nhà a
, vừa nói vừa chống tay thở dốc làm cho câu nói cũng đứt quản. Nhìn nàng như vậy tiểu cô nương cũng bị dáng vẻ của nàng chọc cười, rót ra một chén trà đưa lên:
-Đình Nguyệt tỉ ngươi cũng không cần phải chạy gấp như vậy, đây, uống chút nước.
Không hề ngại ngùng nhận chén trà từ tay thiếu nữ Đình Nguyệt một hớp uống cạn, mệt ngồi xuống ghế :
Sư tỉ, đa tạ
Thiếu nữ tiếp lấy thư từ tay nàng, mặt cười nhu hòa nhưng lời nói lại mang theo trách móc:
Ta đã nói với tỉ bao nhiêu lần, tỉ lớn hơn ta gọi ta muội muội liền tốt, gọi sư tỉ làm ta thật sự rất không thích nghi
. Nghe như vậy Đình Nhung lập tức buông chén trà trợn mắt:
Không được! Người tuy là nhỏ tuổi hơn ta nhưng lại là sơn chủ chân truyền đệ tử, bối phận cao hơn một bậc, ta gọi người sư tỉ liền không sai, đây là tu chân quy tắc, không thể làm trái!
-Thiếu nữ:
…
. Tốt cho Tu Chân quy tắc ‘Trước xem bối phận, sau nhìn tu vi’, ai biểu nàng là đệ tử chân truyền,cả nhà ở cũng nằm cao hơn người ta nửa cái Hỏa Sơn đây này.
Khi thiếu nữ mới vào học viện Đình Nguyệt là người được phân phó hướng dẫn nàng mọi thứ, sau đó cũng thường thường sẽ ghé qua. Con người này xinh đẹp, hiền lành cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá nguyên tắc, cùng hám tài.
Đình Nguyệt lại tự rót uống gấp hai ly trà xong xoay người định đứng dậy, thiếu nữ lập tức chụp lấy tay nàng:
Lâu rồi mới tới một lần sao không cùng ta ngồi chơi lâu một chút
. Đình Nguyệt nhìn nàng cười cười, xuất từ ngực áo ra năm lá thư:
Hôm nay giao hai mươi lá thư nhận hai mươi điểm cống hiến, để tới ngày mai liền chỉ còn mười lăm rồi, việc nhẹ lương cao như vậy không phải dể có, đợi ta làm xong lại tới chơi đi
nói rồi nàng đắc ý chạy ra cửa :
Gặp lại sư tỉ!
-
Đồ quỷ ham tiền!
thiếu nữ tức giận biểu môi. Xong ngồi xuống bắt đầu lật xem thư của mình.
[Nữ nhi, phụ thân có một việc muốn tâm sự với con. Từ khi con đi trong nhà trở nên vô cùng yên lặng, người ra kẻ vào không ai nói một lời nào, mọi người đều nghĩ về con, cho rằng việc ta để con tới học viện là một quyết định hoàn hoàn ‘đúng đắn’!, họ đều đang tậ hưởng cảm giác bình yên khi không có con ở nhà, mong con đừng sớm quay lại.
Trân nhi, con đừng buồn, dù mọi người có nói thế nào phụ thân vẫn mong ngày con trở về. Con đi ra ngoài cũng đã hơn một năm, con đi ‘tên kia’ cũng bảo phải đi tìm con, hắn có tới được nơi đó chưa? Không có hắn tòa thành này nhanh loạn thành một đống, nếu hắn tới con có thể nói hắn gửi một lá thư về ổn định tình hình sao? Phụ thân nhanh muốn chịu không nổi a…]
Trân :
…
Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể
nó end rồi ông giáo ạ...End rồi, nó end vào đêm qua /khoc