Chương 147: Khách của thanh diệp


Trần Dật Hàm khẽ ra hiệu cho lão Diêu dừng tay, đi đến bên Trương Giai Hâm, khẽ cúi thấp người để đối diện với Trương Giai Hâm:
Rốt cuộc là tại sao cậu lại muốn sống trong căn nhà này?


Trương Giai Hâm cắn chặt răng, hai tay cậu ta bám chặt vào khung cửa.

Trần Dật Hàm nói tiếp:
Nếu như cậu không nói ra nguyên nhân tại sao, tôi có rất nhiều cách để có thể lôi cậu ra ngoài. Cậu có thể chống cự, vùng vẫy được với một người, thế nhưng nếu năm ba người cùng lúc tiến lên lôi cậu, cậu còn còn thể chống cự được sao?


Mặt Trương Giai Hâm bỗng trở nên trắng bệch, tròng mắt đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm về phía Trần Dật Hàm.

Trần Dật Hàm hỏi tiếp:
Tại sao cậu lại muốn sống trong căn nhà này?


Tôi cảm thấy những lời tiếp theo này không tiện để cho chủ nhiệm Mao nghe thấy, liền nói với bà ấy vài câu. Chủ nhiệm Mao vốn đã bị tình cảnh trước mắt này doạ sợ chết khiếp, tôi vừa mở lời thì bà ấy đã hiểu và tìm cớ rời khỏi đó. May mà toà nhà này vừa mới tu sửa lại xong, rất nhiều hộ gia đình chưa có dọn về đây ở, ngoài ra cũng có nhiều người không muốn dọn về đây ở nữa. Tiếng rống của Trương Giai Hâm cũng không có thu hút đám đông tò mò đến vây xem, nhờ vậy mà không có gây thêm phiền phức gì cho chúng tôi.

Trương Giai Hâm vẫn không lên tiếng, Trần Dật Hàm đứng thẳng lại người, ra hiệu cho lão Diêu tiếp tục lôi Trương Giai Hâm ra khỏi nhà. Chính vào lúc này, Trương Giai Hâm đột nhiên lên tiếng:
Tôi không biết.


Trần Dật Hàm khẽ nhướng mày:
Cậu không biết sao?


Trương Giai Hâm trả lời với giọng điệu buồn buồn ủ rũ:
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi chính là muốn qua đây, muốn sống ở đây đấy. Sống ở những nơi khác tôi đều có cảm giác khó chịu, bức bối trong người. Tôi nhất định phải dọn qua đây sống mới được.
Sau khi nói xong những câu này, Trương Giai Hâm đã thở hổn hển. Bộ dạng của cậu ta trông giống như một người vừa kết thúc chặng đường chạy dài mấy cây số vậy, mệt rã rời.

Trần Dật Hàm khẽ liếc nhìn Trương Giai Hâm:
Cậu dọn về đây sống thì không có vấn đề gì sao?


Trương Giai Hâm bỗng nở nụ cười tự giễu, khẽ nắm lấy tóc mình và nói:
Ông cảm thấy đây gọi là không có vấn đề sao?


Lão Diêu tò mò và hỏi Trương Giai Hâm:
Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ?


Trương Giai Hâm lớn tiếng mắng chửi Đào Hải:
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ. Cái tên Đào Hải khốn nạn kia, nhất định là ông ta đã làm gì đó, lão khốn khiếp.
Sau khi mắng xong, cậu ta liền ngã quỵ xuống đất, trán đổ đầy mồ hôi.

Trần Dật Hàm hỏi tiếp:
Đào Hải sống ở đây đã mấy chục năm, sao cậu không học theo cách làm của Đào Hải?



Tôi đâu có nhiều tiền như vậy để quyên góp cho trường tiểu học hy vọng. Trường tiểu học đó ở trên núi, anh có biết muốn vận chuyển đồ tới nơi phải đi xe suốt mấy ngày liền không?
Trương Giai Hâm đáp lại với giọng điệu yếu ớt.


Còn những chuyện khác thì sao?


Trương Giai Hâm thở hổn hển, nói tiếp:
Tôi có quyên góp tiền cho bên tổ chức hội chữ thập đỏ. Tôi quyên góp hết mười ngàn đấy. Mười ngàn đấy! Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả. Ngoài ra tôi còn đốt hương, đốt giấy tiền vàng bạc cho tên Đào Hải kia, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.


Trần Dật Hàm nhìn về phía lão Diêu.

Lão Diêu khẽ gật đầu, tỏ vẻ mọi chuyện Trương Giai Hâm nói đều là sự thật.

Quách Ngọc Khiết bỗng lên tiếng thắc mắc:
Căn nhà này không phải là một cái Tụ Bảo Bồn sao? Sao bây giờ lại ngược lại, phải quyên góp tiền cho người khác vậy?


Không ai có thể giải đáp được thắc mắc của Quách Ngọc Khiết.

Lão Diêu nhìn về phía Quách Ngọc Khiết với ánh mắt nghi ngờ xen lẫn khó hiểu.

Trần Dật Hàm khẽ hắng giọng rồi nói:
Lão Diêu, anh xuống dưới lầu đợi chúng tôi được rồi.



Vâng! Được ạ!
Lão Diệu không dám có ý kiến gì, chạy xuống dưới lầu.

Bây giờ thì không còn người ngoài ở đây nữa, tôi nhìn về phía Trương Giai Hâm và nói:
Cậu sống ở đây không có cảm giác gì sao? Cậu sống ở đây có nhận được sự gợi ý gì không?


Đào Hải không chỉ biết được căn nhà này là một Tụ Bảo Bồn mà còn biết rõ làm sao để có thể ứng phó với Tụ Bảo Bồn này. Lúc mới đầu, chúng tôi cứ tưởng rằng là do ông hoà thượng giả mạo đó đã lừa Đào Hải. Nhưng xem ra sự thật không phải như vậy. Tụ Bảo Bồn này là có thật, và ông hoà thượng giả mạo đó lại không có liên quan gì đến chuyện này cả. Vậy tại sao Đào Hải lại có thể biết được bí mật của Tụ Bảo Bồn này? Tôi nghĩ, ông ta chắc cũng giống như tôi vậy, đột nhiên được khai sáng, nếu không thì chính là ông ta được ai đó báo mộng, kể cho ông ta nghe về chuyện này. Trương Giai Hâm là người kế nhiệm Đào Hải, sống trong căn nhà này, chắc cậu ta cũng được ai đó báo mộng đấy chứ nhỉ?

Trương Giai Hâm khẽ lắc đầu.

Trần Dật Hàm bỗng lên tiếng:
Là Thanh Diệp đúng không?


Sau khi nghe xong câu nói ấy của Trần Dật Hàm, tôi và Quách Ngọc Khiết đều ngạc nhiên, sững sờ. Nhưng sau đó tôi suy nghĩ kĩ lại thì tôi lại cảm thấy phỏng đoán của Trần Dật Hàm khá là có lí. Nếu nói vậy thì Trương Giai Hâm rốt cuộc có phải là chủ nhân mới của Tụ Bảo Bồn này không? Có khi nào là do Đào Hải chọn Trương Giai Hâm, Thanh Diệp lại chọn tôi và Trương Giai Hâm là kẻ giả mạo, thế nên mới có kết cục như bây giờ chăng? Tôi càng nghĩ lại càng thấy lo lắng.

Quách Ngọc Khiết dùng khuỷu tay khẽ huých vào người tôi, chỉ về phía Trương Giai Hâm.

Tôi xoa nhẹ vào lồng ngực – chỗ vừa bị khuỷu tay Quách Ngọc Khiết huých vào. Tôi nhìn về phía Trương Giai Hâm, chỉ thấy rằng trên đầu cậu ta càng lúc càng nhiều tóc bạc. Không chỉ có tóc, mặt của cậu ta cũng dần trở nên nhăn nheo, già nua. Có thể nói, cậu ta đang già đi với tốc độ rất nhanh.

Những thay đổi của Trương Giai Hâm quả thật sẽ khiến người ta sợ hãi, rùng mình. Một người sống sờ sờ bỗng già đi chỉ trong chốc lát, giống như cậu ta bị một cỗ sức mạnh vô hình nào đó hút hết sinh khí, nhưng bản thân cậu ta lại không có sức mạnh để phản kháng lại, nhìn vào khung cảnh ấy khiến người ta sinh ra cảm giác bất lực, tuyệt vọng.

Sắc mặt Trần Dật Hàm và Quách Ngọc Khiết trở nên xấu đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Trương Giai Hâm, ngoài thấy được cảnh vật xung quanh ra, tôi còn có thể thấy được có một lớp khí đang dần thoát ra từ trên người Trương Giai Hâm. Lớp khí ấy như một màn sương mỏng, dần dần lan toả trong không khí rồi sau đó biến mất.

Trương Giai Hâm vẫn dựa vào cửa. Còn những màn sương mỏng kia thì như bị một lớp chắn vô hình nào đó cản lại, không thể thoát ra khỏi căn nhà ấy.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh những con yêu quái chuyên hút sinh khí của con người.

Căn nhà đó chính là một con yêu quái, nó đang dần hút cạn sinh lực của Trương Giai Hâm.

Tôi đưa tay định kéo Trương Giai Hâm ra khỏi căn nhà đó.

Lúc này Trương Giai Hâm đã không còn sức để vùng vẫy nữa, cả người cậu ta bị tôi kéo ra khỏi căn nhà đó.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là sau khi kéo cậu ta ra khỏi căn nhà đó, trên người cậu ta vẫn tiếp tục có những lớp khí thoát ra ngoài, những lớp khí ấy bị hút trở lại vào trong căn nhà kia. Khi tôi kéo Trương Giai Hâm ra ngoài, tốc độ thoát ra của lớp khí ấy bỗng trở nên nhanh hơn hẳn.

Trần Dật Hàm hỏi tôi:
Sao vậy?


Tôi chỉ đành đẩy Trương Giai Hâm vào trong nhà lại, giải thích ngắn gọn với Trần Dật Hàm và Quách Ngọc Khiết, sau đó liền vội vã chạy đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Tuy trước đây tôi không muốn xen vào chuyện này, nhưng giờ đây Trương Giai Hâm đang gặp nguy hiểm, sắp chết ngay trước mặt mình, tôi không thể nào không xen vào chuyện này.

Tôi xông thẳng vào Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, tôi la lớn:
Trương Giai Hâm sắp chết rồi. Tôi nhìn thấy rồi. Trong cơ thể anh ta...


Tôi bỗng khựng lại, bao nhiêu lời muốn nói bỗng mắc nghẹn lại.

Có một người đang ngồi trên sofa, người này có mái đầu bạc trắng, râu và lông mày dài. Người này mặc một chiếc áo đạo bào, trông giống như một vị cao nhân nào đó bước ra từ bộ phim cổ trang. Khuôn mặt ông ấy đầy những nếp nhăn, đôi mắt vẫn tinh tường như mắt một đứa trẻ.

Vị cao nhân đó cười mỉm và hỏi tôi:
À, cậu là Lâm Kỳ đúng không?


Tôi sững người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
Ông là ai?


Vẻ mặt vị cao nhân hiền từ, giọng điệu nhẹ nhàng, thân mật, như một vị trưởng bối đang đùa với hậu bối vậy:
Bần đạo Huyền Thanh, Tiểu Diệp chưa từng nhắc đến ta với cậu sao?


Tôi ngạc nhiên đến sững người, một lúc lâu sau mới trả lời:
Thanh Diệp chưa từng nhắc đến ông, nhưng tôi từng thấy thông tin của ông trong tập hồ sơ.


Huyền Thanh Chân Nhân!

Tôi còn tưởng ông ta đã chết từ lâu rồi chứ, sao bây giờ ông ta lại bất thình lình xuất hiện trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp này? Cái khung cảnh trước mắt này, càng nhìn lại càng cảm thấy kì lạ.

Huyền Thanh Chân Nhân nói với giọng điệu hiền từ:
Ai! Tính cách Tiểu Diệp hơi hướng nội, cậu đừng có chấp nhất. Thật ra tâm địa Tiểu Diệp rất tốt, cậu hãy cố gắng hợp tác với Tiểu Diệp. Khi cậu tiếp xúc lâu rồi thì cậu sẽ hiểu được con người thật của Tiểu Diệp.


Tôi không biết phải tiếp lời như thế nào, bỗng nghĩ đến tình cảnh của Trương Giai Hâm, tôi vội nói:
Chân Nhân, bây giờ tôi đang gặp chút chuyện phiền phức, trong khu này có một căn nhà, là...



Cậu muốn nói đến Tụ Bảo Bồn đúng không? Việc này tôi biết...
Huyền Thanh Chân Nhân phẩy nhẹ phất trần, trông ông như một vị tiên nhân:
Mục đích hôm nay ta đến đây chính là vì chuyện này đây.


Nghe đến đây, tôi khá ngạc nhiên.


Ha ha!


Trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười lớn. Đối với tôi, tiếng cười này nghe có chút quen tai.

Tôi bỗng hiểu ra mọi chuyện:
Vậy mảnh giấy gợi ý đó không phải là cho tôi sao?


Huyền Thanh Chân Nhân chỉ cười mà không đáp.

Tôi cúi thấp đầu, xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất luôn.

Cái này gọi là nhiều chuyện, tự ý xía vào chuyện của người khác. Thì ra đám người Thanh Diệp chưa từng nghĩ qua sẽ nhờ tôi giúp giải quyết chuyện căn nhà của Đào Hải.

Huyền Thanh Chân Nhân đứng dậy:
Ta bây giờ sẽ qua đó liền. Cậu...


Tôi vội đứng sang một bên nhường đường cho Chân Nhân, nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Huyền Thanh Chân Nhân, trong lòng tôi bỗng rối bời. Tôi nhìn vào trong phòng nghiên cứu.

Cửa phòng nghiên cứu từ từ khép lại.

Huyền Thanh Chân Nhân chậm rãi bước xuống lầu:
Đi thôi, Lâm Kỳ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.