Chương 1634: LÝ MAI (1)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1625 chữ
- 2022-02-10 10:13:00
Do luôn nghĩ mãi về hình thức tồn tại của Diệp Thanh, nên cảm xúc mấy ngày cuối tuần của tôi cứ loạn xạ hết cả lên.
Em gái từ trường v8ề, mới nói chuyện với tôi được vài câu, đã nhận ra tôi đang thấp thỏm bất an.
Vâng.
Tiểu học, trung học cơ sở… tôi là giáo viên trong trường trung học cơ sở mà con bé học. Thành tích của nó rất tốt, rất thông minh. Lúc đó ai cũng nghĩ con bé có thể thi đỗ cấp ba. Nhưng tính cách của nó, rất kì lạ… nói sao nhỉ… nhà Vương Trung đối xử với nó không thể nói là không tốt. Chỉ là tốt theo cái kiểu… Người ngoài nhìn nó, đều biết lai lịch của nó… Thời đại ấy, mọi người điều biết rõ ngọn ngành, rành rẽ về nhau. Cho nên người ngoài đều nhìn con bé bằng ánh mắt thương hại. Tôi cũng như thế. Trong nhà Vương Trung luôn xem nó giống như một cái cây hái ra tiền. Nó học rất giỏi, lúc đó còn trong chế độ bao cấp, xã hội lại còn ràng buộc trong luân thường đạo lý. Cho nên trên căn bản, chỉ cần nó học lên tiếp, thì nó phải làm trâu làm ngựa suốt cả đời cho nhà Vương Trung. Và chắc chắn nó cũng sẽ cưới đứa con đần ấy của Vương Trung. Một đời nó có thể xem như đã tàn… Người ngoài đại khái đều nghĩ vậy, nó phải biết ơn mà khéo báo ơn, cái này rất là… Nói theo ngôn ngữ hiện đại, là câu chuyện xưa đầy tính tích cực…
Họ không nói kĩ về phương diện này, tôi cũng không hỏi.
Vụ án này chắc chắn sẽ biến thành án không đầu, không thể điều tra ra hung thủ.
Tôi liếc nhìn bụng của nó.
Tuy đang mặc đồ ngủ thoáng rộng, có điều vẫn có thể nhận ra nó đã béo hơn trước một chút.
Họ không hề suy nghĩ nhiều như tôi.
Xác nhận vợ của Khưu Minh đã chết, sau khi kiểm tra căn nhà, họ đã báo và giao vụ này lại cho cảnh sát.
Trương Kế Phân, từng là cô giáo của cô ta, sau khi cô ta chết, Trương Kế Phân vẫn giảng dạy ở ngôi trường ấy. Bây giờ chắc đã lớn tuổi lắm rồi nhỉ? Không chừng đã đến cả trăm rồi.
Có điều, nghe giọng nói, bà ta nói năng rõ ràng, giọng rất khỏe, hình như sức khỏe còn rất tốt.
Qua tiếng thở dài của người phụ nữ già nua, trong kí ức tôi hiện lên một khuôn mặt.
Thực ra đây không phải là kí ức của tôi, mà là của ma nữ đó.
Tôi lại hỏi:
Bạn chung phòng của em và bạn cùng lớp thì sao?
Đã tổ chức họp lớp hai lần, buổi sau chẳng đến đủ người. Tiệm cơm mà lớp trưởng chọn, thiệt tình… một lời chẳng tả hết. Phòng tụi em đã đi ăn cơm chung mấy lần. Hì hì, bên cạnh đại học Dân Khánh có rất nhiều món ngon đó nha!
Em gái chợt trở nên hào hứng, mặt ửng hồng.
Anh bị sao vậy? Thất tình à?
Em gái chớp chớp mắt, nh3ìn tôi chằm chằm.
Chưa yêu lấy đâu ra thất tình?
Tinh thần tôi đã phấn chấn đôi chút:
Ở trường sao rồi?
Có một giáo sư rất thú vị…
Em gái nói:
Còn câu lạc bộ thì em tham gia h5ội sinh viên, hiện đang làm mấy chuyện lặt vặt. Lần nào cũng chán lắm. Mấy anh chị khóa trên, cả các sinh viên cùng khóa… à… nói sao nhỉ, không được hòa hợp.
Em gái nở một nụ cười gượng gạo.
Ma nữ trong nhà vệ sinh màu tím ở trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật trở thành trọng điểm điều tra của họ trong thời gian sắp tới.
Không thể để cho một hồn ma quái dị như thế nhởn nhơ khắp nơi, tiếp tục giết người gây tội ác được.
Dạ? Thì vẫn vậy 9thôi…
Nhỏ em chống cằm, thở dài một hơi:
Học đại học cũng chẳng có gì hay ho cả… giống như…
Sao không tham gia một câu lạc bộ nào6 đó? Trong các giáo viên không có giáo sư đặc biệt nào à?
Nó lấy đĩa trái cây từ tay tôi, rồi chạy về phòng trở lại.
Cha mẹ dùng xong bữa tối, đã đi tản bộ cho tiêu cơm.
Tôi cũng trở lại phòng mình, nhìn thấy điện thoại đang sáng đèn báo.
Ngô Linh gửi tin nhắn.
Nhìn cái gì mà nhìn.
Nhỏ em nguýt tôi một cái, rồi chạy về phòng mình.
Tôi phì cười, bưng đĩa trái cây mẹ đã gọt sẵn ở trên bàn lên:
Em không ăn trái cây à?
Bà cụ ngừng lại một chút, hình như đang nghỉ lấy hơi.
Giọng nói bà ta tiếp tục vang lên:
Chủ yếu là do thấy tội nghiệp. Lai lịch thân thế của con bé rất đáng thương. Khi Vương Trung mới mua con bé về, trên người nó chẳng chỗ nào coi cho được. Người thì gầy nhom, da bọc xương, giống như có thể chết đói bất kì lúc nào. Quần áo cũng rách nát, là đồ do ông lão ăn xin nhặt về. Dơ hầy. Mắt rất to, rất đẹp. À, tôi quên nói, thầy hiệu trưởng trường tiểu học Dân Khánh khi ấy là bạn của cha tôi, tôi từng theo ông ấy đến gặp Lý Mai… À, có lẽ mấy người sẽ nghĩ mua bán kiểu này thật là mất nhân tính. Con dâu nuôi từ bé này nọ… Nhưng thời đó, với lai lịch như Lý Mai… con bé được ăn no mặc ấm, sau khi được Vương Trung mua về còn được Vương Trung và thầy hiệu trưởng làm giúp cho hồ sơ lý lịch, hộ khẩu… Cứu trợ xã hội thời đó hầu như chẳng giúp ích mấy, chẳng thể giúp hết mọi đứa trẻ như Lý Mai.
Bà Trương, bà biết lai lịch của cô gái ấy ư?
Phải, đương nhiên rồi, tôi nhớ mà… Tôi còn nhớ, thi thể của cô bé cũng do tôi phát hiện ra. Cô bé tên là A Mai, Lý Mai. Họ là họ của lão ăn mày nhặt được nó. Nó được nhặt ở dưới gốc mai, lúc đó vẫn còn là một đứa bé sơ sinh. Ông lão ăn mày đó đã bán cô bé lại cho người ta… đó là chuyện khi nó được năm sáu tuổi. Trong trường, năm xưa ai cũng biết chuyện này. Con bé được gia đình Vương Trung mua lại. Nhà Vương Trung chuyên đánh bạc, trong nhà có đứa con bị đần độn, mua con bé về để làm vợ nuôi từ bé của đứa con đần ấy. Thời đại đó… thực ra chuyện này đã bị pháp luật cấm, nhưng pháp luật đâu có kiểm soát hết được. Năm đó, thầy hiệu trưởng của trường tiểu học Dân Khánh biết được chuyện này, đã tìm cách đến nhà của Vương Trung, thuyết phục ông ta đồng ý cho Lý Mai đi học, có một cô con dâu biết chữ vẫn tốt hơn con dâu dốt chẳng biết gì cả… Thầy ấy còn tài trợ cho cô bé đi học, sau này cũng tổ chức một vài cuộc quyên góp…
Chào bà Trương, cảm ơn bà đã nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi.
Có gì đâu. Tôi cũng không ngờ… Haizz…
Tin mà Ngô Linh gửi qua là một file ghi âm, vẫn đặt tên theo thói quen của Thanh Diệp, trở thành dữ liệu ghi nhận tiếp theo của bộ hồ sơ
Nhà vệ sinh màu tím
, ba con số nằm đầu dãy là
016
.
Tôi liền mở file ghi âm ra, sau một đoạn tạp âm, tôi liền nghe thấy giọng của Ngô Linh.
Giọng điệu của bà cụ rất bình tĩnh, nói đến đoạn cuối, mới lộ vẻ bất lực.
Sau đó thì sao ạ?
Sau đó, là chuyện ở thời cấp ba. Nó đã học lên cấp ba, tôi cũng được điều đến trường cấp ba làm giáo viên, nhưng không dạy nó. Thực ra tôi cũng không hiểu nó lắm, chỉ đứng nhìn từ xa, cảm thấy nó là một cô bé rất đặc biệt. Con bé thông minh lắm, cái gì cũng học một lần là biết, nhưng có thể nhận thấy, tâm tư nó không đặt vào những chuyện này. Tôi biết được đại khái là nó không hòa thuận với bạn bè trong lớp. Con bé tính ra là học sinh được đặc cách chiêu sinh. Trong đó cũng có sự giúp đỡ của thầy hiệu trưởng. Những học sinh khác trong trường… thời đó người có thể đỗ cấp ba thì gia đình đều thuộc thành phần trí thức. Chỉ dựa vào sự giáo dục nền tảng của nhà trường là không đủ. Phần lớn người ta hầu như sẽ không cho con học cấp ba. Nghĩa vụ giáo dục cũng chỉ hạn chế ở tiểu học. Một số gia đình, cả nghĩa vụ giáo dục này cũng không cho con cái tham gia. Cho nên… ở trong trường nó hoàn toàn lạc điệu, lại là một cô bé thông minh như thế… Tôi nghe nói, nó từng chơi khăm vài đứa học trò, còn chơi khăm cả thầy giáo. Các giáo viên đều bảo nó kì quặc. Do chẳng có ai quản thúc… sau đó nữa, chính là ngày hôm ấy... Hôm ấy, tôi đến nhà kho lấy đồ. Đèn điện bị hỏng. Tôi chưa nhìn thấy con bé, quay về văn phòng lấy đèn pin, rồi quay lại…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.