Chương 1730: LỜI NÓI DỐI
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1629 chữ
- 2022-02-10 10:24:21
Trong hiện thực tôi cũng đã từng đến phòng nghiên cứu.
Tôi chưa kịp đáp lời thì Hứa Cửu đã chen vào trước.
Hoan Quang 8hờ hững nhìn Hứa Cửu một cái:
Tôi biết cậu đã từng đến. Vừa rồi cậu ta nói cậu ta từng xem hồ sơ của phòng nghiên cứu.
Phải, từng xem hồ sơ. Nơi đây trong hiện thực đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm chẳng có ai ở.
Tôi đưa ra lựa chọn.
Hoan Quang kinh ngạc.
Hứa Cửu thì lập tức kêu lên:
Cái gì?!
Trong không gian của trò chơi, mọi thứ đều bị
trò chơi
giám sát và khống chế.
Tôi không thể tùy tiện kéo Thanh Diệp vào rắc rối.
Hoan Quang đã lại đặt sự chú ý lên người tôi.
Sao cậu biết họ không phải muốn nhốt chúng ta cho đến chết, dồn ép chúng ta phát điên?
Hoan Quang lại nói.
Loại địch ý này của anh ta không thể hóa giải trong thời gian ngắn, tôi cũng không thể khiến anh ta chấp nhận ý kiến của mình.
Tần Sơ đột nhiên lên tiếng:
Cái này, chúng ta có thể đến xem một chút.
Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp 6từng bại lộ ở trên mạng, chuyện này cũng là do lần livestream của Chuyên gia tự tìm đường chết khiến không ít người biết đến cái tên nà5y, cũng biết chuyện thành viên của phòng nghiên cứu mất tích, phòng nghiên cứu bị bỏ hoang.
Nhưng chuyện ấy đã nhanh chóng biến thành sự kiện quái dị, chuyện ma ám ở nông trường bỏ hoang ngoài ngoại ô phía Tây đã phủ lấp những thông tin về Thanh Diệp. Rất nhiều thông tin trên mạng cũng đã bị khóa, chủ đề ấy đã chấm dứt.
Sau đó, Chuyên gia tự tìm đường chết lại làm một lần livestream mới, kéo người đến núi Quảng Nguyên. Nữ nhà báo kia sau khi chết đã biến thành hồn ma, dùng sức mạnh của hồn ma che lấp chuyện xảy ra ở núi Quảng Nguyên.
Nếu họ không tin thì sao? Giống hồi nãy nói chuyện với cảnh sát vậy. Chuyện như vậy ai mà tin chứ?
Hoan Quang tạt một gáo nước lạnh.
À… kiếm bằng chứng để chứng minh?
Hứa Cửu thăm dò nói.
Dùng thứ gì chứng minh?
Hoan Quang lạnh lùng hỏi.
Điều này không thể chứng minh mọi chuyện ở đây không phải là do họ giở trò đúng không?
Hoan Quang cười lạnh.
Nếu họ muốn giết chúng ta thì rất đơn giản, cần gì phải phức tạp như thế. Ở đây chắc chắn có đường ra.
Tôi nói.
Trò chơi giải mã á! Chắc chắn có cách qua màn!
Hứa Cửu lạc quan nói.
Không phải tôi, là anh tôi. Anh ấy mở phòng tập gym, kiểu chuyển nhượng quyền thương mại. Có khách chết trong ấy…
Hứa Cửu thở dài:
Lúc đang tập lực tay trên thì bị thiết bị đập chết. Phòng tập suýt bị đóng cửa. Sau đó, lúc anh tôi kiểm tra thiết bị tập, cũng suýt bị…
Hứa Cửu đưa tay mô tả:
Anh ấy mới nghĩ đến chuyện thuê người xem thử. Tôi chỉ đi theo hóng chuyện.
Ma phá?
Tôi hỏi.
Chuyện này quan trọng sao?
Hoan Quang ngắt ngang câu hỏi của tôi:
Giờ đâu phải lúc tán gẫu đúng không?
Tôi không đưa ra phản ứng gì đối với nhận xét của Hứa Cửu.
Nói thật, sau khi xem những hồ sơ ấy, tôi không hề cảm thấy người của Thanh Diệp hết lòng với người ủy thác.
Bảo làm hết khả năng thì còn chấp nhận được.
Không lẽ chết rồi?
Tần Sơ rầu rĩ hỏi:
Nơi đây là do họ đang giở trò chăng?
Hứa Cửu nói ngay:
Phải không đó?
Dứt lời, anh ta lại tiếp:
Tôi thấy họ là những người rất tốt. Rất lịch sự, còn có lòng giúp chúng tôi rất nhiều.
Sắc mặt của Hoan Quang biến đổi, cười khẩy một tiếng:
Hết lòng?
Hoan Quang vẫn nhìn tôi chằm chằm, hai người kia cũng đã nhìn qua.
Tôi nhún vai:
Tôi là người của cục quản lý nhà đất. Trong hiện thực đã tiếp xúc với phòng nghiên cứu, cũng là xuất phát từ lý do công việc. Các anh chắc cũng hiểu. Thứ mê tín như thế, thân phận của tôi không tiện liên quan đến.
Hoan Quang hừ lạnh một tiếng, đầy khinh bỉ:
Cậu nghĩ nhiều thật nhỉ? Có niềm tin bản thân sẽ thoát ra ngoài được như vậy sao?
Tôi lại thấy đây là chuyện rất quan trọng.
Nơi này không phải do Thanh Diệp tạo ra, mà là Bạch An. Bạch An đã tập trung những người có trải nghiệm tương tự mình vào trong không gian phòng nghiên cứu do mình tạo ra này, nhất định là có chuyện gì đó nhờ chúng tôi làm. Hoặc là muốn thử thách chúng tôi, rồi mới quyết định cho một hay một vài người nào đó trong chúng tôi biết sự thật về thế giới.
Tôi không thể nói những chuyện này cho ba người trước mặt biết, mà chỉ có thể giấu đi sự tồn tại của Bạch An, nói về những điểm chung của chúng tôi.
Ba người họ im lặng một lát.
Hứa Cửu đã đi dựng một cái xác lên.
Camera dùng được.
Tần Sơ nói, mở camera máy tính lên.
Hứa Cửu tỏ ra ngơ ngác trước thái độ của Hoan Quang, sững sờ lặp lại lần nữa:
Đúng vậy, rất hết lòng, cùng anh tôi kiểm tra phòng tập gym một lượt, còn kiểm tra cả tòa lầu ấy nữa.
Anh đã gặp phải chuyện gì?
Tôi hỏi Hứa Cửu.
Trong các hồ sơ tôi từng xem, không hề thấy đề cập đến địa điểm phòng tập gym này.
Hả?
3Hứa Cửu vẫn chưa hiểu lắm.
Anh ta nói chen vào như thế nên đã cho tôi thêm thời gian để suy xét.
Có cần thừa nhận tôi l9à người quen biết Thanh Diệp không? Đây là điểm mà tôi luôn phân vân trước giờ.
Cuối cùng, người ủy thác chết hay sống thì rõ ràng là họ chẳng hề bận tâm.
Cứu được thì càng tốt, không cứu được thì họ cũng chẳng hề buồn bã xót thương.
Người làm bất kì ngành nghề nào, có lẽ đều sẽ nguội lạnh cảm xúc khi làm quá lâu, càng khỏi phải nói đến mẫu người chưa bao giờ có cảm xúc mạnh mẽ. Công việc chỉ là công việc mà thôi.
Chúng tôi đều nhìn lên màn hình máy tính nơi Tần Sơ đang chỉ đến.
Tôi đã tìm kiếm nội dung thuộc phương diện này… Thực ra, trước khi tôi tìm đến đây – ý tôi là, tôi tìm đến đây trong hiện thực, trước khi ủy thác họ, cũng đã từng thuê người khác. Tôi đã tìm người bằng cách này. Hai gã tôi thuê trước đó đều là lừa đảo, người của Thanh Diệp đã giải quyết vấn đề mà tôi gặp phải.
Tần Sơ nói một đoạn dài, giọng điệu ôn hòa, mang ý khuyên can:
Họ không phải thay tôi giải quyết toàn bộ vấn đề… Bạn gái tôi đã chết trong sự kiện đó… Có điều, cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi. Tôi thấy họ chẳng có ác ý, có lẽ chỉ là năng lực có hạn… Ở phương diện này cũng không có cách.
Tần Sơ gượng cười một cái.
Cái này, chắc được chứ?
Hứa Cửu mừng rỡ nói.
Sẽ bị nghĩ thành giả tạo đó…
Hoan Quang đã dịu giọng lại.
Ít nhất cũng có thể chứng minh có án mạng xảy ra. Chắc chắn sẽ có người đi tìm chúng ta.
Tôi nói.
Hứa Cửu vỗ vỗ vai Tần Sơ an ủi:
Bớt đau thương, bớt đau thương.
Ừ, không sao, đã trôi qua nhiều năm rồi.
Tần Sơ phấn chấn trở lại:
Các cậu xem thử cái này đi. Chắc vẫn còn có người giống như họ, có khả năng giải quyết chuyện như thế. Chúng ta từng người một liên lạc thử xem.
Không bằng công khai chuyện này thẳng lên mạng?
Hứa Cửu đưa ý kiến:
Trước đây đã có người chơi mất tích rồi mà. Nhưng họ không tung tin tức ra. Bây giờ chúng ta có thể đưa tin. Gửi tin ra bên ngoài, nói rõ tình hình chỗ chúng ta, chắc là sẽ có người tìm cách đấy.
Người của Thanh Diệp chắc là có thái độ như thế.
Khi Hoan Quang tiếp xúc với Thanh Diệp, chắc chắn đã không cảm nhận được cái tốt của họ.
Tôi chợt nhớ lại lời tự giới thiệu bản thân của Hoan Quang. Anh ta chưa từng tiếp xúc với người của Thanh Diệp, mà chỉ nghe kể một số chuyện… Người anh ta quen đã tiếp xúc với Thanh Diệp… là người ủy thác nào đó đã chết rồi ư?
Chuyện này chồng lên chuyện kia như thế, nên rất khó nói còn có bao nhiêu người còn nhớ đến Thanh Diệp.
Nhóm Hoan Quang chắc chắn là người biết Thanh Diệp, nhưng chưa chắc biết được người của phòng nghiên cứu đã
biến mất
.
Trong tình hình hiện tại, cho dù họ không có ở đây, thì việc tôi có muốn liên hệ với nhóm Ngô Linh hay không cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Tôi lùi lại một bước, rời khỏi phạm vi của camera.
Hoan Quang để ý thấy điểm này, lập tức nhìn sang tôi.
Thân phận của tôi không tiện lắm. Tôi đang làm việc cho chính phủ.
Tôi nói.
Sau khi vấn đề này được đưa ra, bốn chúng tôi đều nhìn về phía hành lang.
Xác của NPC vẫn còn.
Xác của người chơi nữ kia cũng đang ở sát vách.
Không phải vậy.
Tôi thẳng thắn lắc đầu.
Tôi nào có sự tự tin ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.