Chương 1991: Không phải con người (6)


Hai cánh tay như que củi chống lên nền nhà, tóc dài chạm đất, nhưng ngọn tóc lại biến thành nước mực đặc sánh.

Mực 8nhỏ xuống, tiếp tục tích thành một đống chất lỏng trên nền nhà. Cùng với động tác của người phụ nữ, những vết mực li ti cò3n lại trên nền nhà, từ từ tụ tập lại.

Nửa thân thể của người phụ nữ đó gầy đến giơ xương, một lớp áo the mỏng manh9 bọc trên người, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xương nhô ra ở bên dưới lớp áo.
Vết mực trên sàn nhà bị máu nhuộm đỏ.
Người phụ nữ ấy để lộ ra đôi mắt, màu xanh tái quái lạ. Con ngươi màu xanh tái, tròng trắng thì nổi đầy gân máu.
Cô ta lết trên nền nhà, bò về phía trước, tay ấn lên vết máu, rồi để lại những vết bàn tay máu trên nền nhà.

Anh đã làm gì thế?
Tiểu Điềm sửng sốt nhìn tôi, vẫn đang choáng váng, cả người gần như đang tựa vào tường.

Người có năng lực! Cậu là người có năng lực! Họ nhắm đến cậu! Là cậu dẫn họ đến!
Lưu Anh Kiệt đứng bật dậy, lớn tiếng kêu lên:
Đừng qua đây! Đừng qua đây!
Anh ta vừa gào, vừa chạy ra ngoài.
Tôi đưa tay nắm lấy gáy áo anh ta, liền nghe thấy anh ta la lên như lợn bị chọc tiết.
Hai người đang la hét kia đều sững người chứng kiến cảnh tượng này.
Tôi vỗ về Mộc Ái:
Không sao nữa rồi.

Mộc Ái quay đầu qua, sau khi nhìn lại, thân thể bé nhỏ đang gồng cứng liền thả lỏng ra.

Đừng giết tôi! Đừng giết tôi mà! Tôi không biết gì hết! Tôi có thể cho cậu tiền!
Lưu Anh Kiệt hèn nhát van xin.
Tôi dùng một tay dí anh ta vào tường, nắm lấy cổ áo, quát lớn:
Câm mồm!

Lưu Anh Kiệt mếu máo, khe khẽ van xin.

Cô nói dối! Cô đã làm ở đây rất lâu rồi! Họ vừa chuyển vào, cô đã có mặt rồi!
Lưu Anh Kiệt đỏ mặt tía tai gào lên.

Tôi đâu có biết họ chuyển vào khi nào chứ!
Tiếng quát the thé của Tiểu Điềm át mất tiếng của Lưu Anh Kiệt.

Anh chuyển vào từ khi nào?
Tôi hỏi Lưu Anh Kiệt.
Tiểu Điềm hét lên, mặt mày sợ hãi, không ngừng bò lui lại. Cô ta va phải Lưu Anh Kiệt, làm anh ta ngã xuống đất, cô ta thò tay đến nắm chặt cứng ống quần của anh ta.
Lưu Anh Kiệt cũng đang mếu máo sắp khóc, cất lên những tiếng kêu vô nghĩa, không xô Tiểu Điềm ra, mà kéo theo cô ta lùi lại.

Đó là gì thế! Đó là thứ gì? Cô mang thứ gì đến thế?!
Lưu Anh Kiệt hỏi.

Anh ơi…
Mộc Ái ôm lấy đùi tôi, vừa khóc rưng rức vừa gọi.
Người phụ nữ kia tựa như đã nghe thấy tiếng gọi, quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Mộc Ái.
Hình như, cũng chỉ vậy thôi.
Tiểu Điềm lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
Không biết… không phải của tôi! Là của công ty phát! Quà tặng nhỏ, một quyển sổ tay! Tự xuất hiện thêm!
Cô ta nói năng không đầu không đuôi, những vẫn đủ để người ta ráp lại thành một đáp án.
Trong cái công ty bất thường này, chắc không có bất cứ thứ gì là không bất thường.
Người phụ nữ đang bò trên đất đã ngừng lại, ngẩng phắt đầu lên. Cô ta để lộ ra cần cổ mình, vết đứt trên cổ đang khép lại, biến thành một vết sẹo lồi lõm. Mái tóc đen cũng bắt đầu từ chân tóc chuyển sang màu đỏ. Tựa như được nhuộm máu, mực từ ngọn tóc nhỏ xuống đều biến thành máu.
Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi lồ lộ trong ánh mắt anh ta, không phải diễn kịch.
Tôi liếc nhìn Tiểu Điềm.
Cô ta cũng đang run như cầy sấy, không dám nhìn tôi.
Tôi thầm nghĩ trong bụng, bước dài đến một bước, cảm thấy Mộc Ái đang ghì chặt tôi lại, khiến tôi không tiện hành động. Nhưng khoảng cách cũng không xa, sau khi bước tới một bước dài, tôi đã có thể thò tay chạm vào người phụ nữ ấy.
Vừa vung tay, năng lực liền phóng ra, sượt qua đầu của người phụ nữ.
Dù chỉ là ảo ảnh không có thực thể, nhưng khi chạm vào cô ta, vẫn có thể cảm nhận được âm khí tựa như có thực thể.
Ngay lập tức, ngươi phụ nữ liền biến mất.
Vết máu trên nền nhà cũng mất.
Một tờ giấy in màu trắng từ trên không trung rớt xuống.

Ở đây rao cho thuê. Là ở đây rao cho thuê, tôi tình cờ, tình cờ đọc được… Cậu hỏi cô ta! Cậu hỏi cô ta ấy!! Họ là tốp thứ hai chuyển vào, không, tốp đầu tiên! Tôi chỉ sớm hơn họ mấy ngày!
Lưu Anh Kiệt chỉ Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm sợ hãi lùi lại, vừa ngẩng lên chạm phải ánh mắt tôi thì trở nên cuống quýt.

Tôi cũng không biết! Tôi không biết gì cả! Tôi chỉ mới nhận việc! Tôi được tuyển dụng vào đây, vừa mới nhận việc!

Cũng như Trần Hiểu Khâu, như em gái. So với một kẻ đột ngột xuất hiện như tôi thì họ tin tưởng người đã cận kề sớm tối với họ trong quãng thời gian dài hơn.
Tôi không so đo thái độ của Tiểu Điềm.
Cô ta không phải đám Trần Hiểu Khâu, Tí Còi, cũng không phải em gái. Tôi không quan tâm cô ta nghĩ gì.
Lưu Anh Kiệt mấp máy môi:
Tháng 7, có thể là tháng 6… tầm tầm đó.

Tôi lại nhìn qua Tiểu Điểm.
Tiểu Điềm giật bắn người:
Khoảng tháng 7… tôi tốt nghiệp năm ngoái, ứng tuyển rất nhiều nơi… bên này… bên này vào khoảng tháng 6 thì tôi đến phỏng vấn.
Cô ta đột nhiên bật khóc hu hu:
Tôi không biết gì hết… tôi chỉ nộp CV trên mạng, rồi họ gọi điện kêu tôi đến phỏng vấn. Sếp, sếp của chúng tôi phỏng vấn. Sau đó họ gọi điện bảo tôi đậu rồi, hỏi khi nào tôi đi làm. Tôi tốt nghiệp tháng 6, tháng 7 thì đi làm… thử việc ba tháng, tháng 10, tháng 10 chính thức nhận việc… Bảng lương đều đúng, bảo hiểm xã hội, khấu trừ thuế cũng có hết. Với lại mỗi ngày đi làm đều nhìn thấy… tôi cũng đã đến những nơi đào tạo của chúng tôi giảng dạy… giáo viên, cũng có giáo viên đến…

Từ thắt lưng trở xuống, vải rách túm l6ại với nhau, kéo thành một vệt máu loang lổ trên nền nhà.
Người phụ nữ đang rũ đầu xuống, lắc lắc cần cổ, phát ra 5tiếng khớp xương răng rắc.
Mực trên tóc bắn lên sàn nhà, một số thì bắn lên thân thể người phụ nữ tên Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm cúi mặt, dần dần rơi vào trạng thái tự lầm bầm một mình.
Cô ta chầm chậm ngẩng lên, vừa nhìn tôi, liền cuống quýt dời mắt đi chỗ khác, người càng run dữ dội hơn.
Cô ta đang sợ tôi, đang nghi ngờ tôi.

Không phải anh gửi chuyển phát?
Tôi hỏi Lưu Anh Kiệt.
Lưu Anh Kiệt hoảng hốt lắc đầu:
Không, không phải tôi. Không phải tôi thật mà. Tôi chỉ là cậu ấm nhà giàu, cũng vì lêu lổng, mà thất học bất tài. Tôi đã lấy tiền của ông già, rót vào công ty này, chỉ làm chơi chơi thôi. Tôi không hề gửi chuyển phát, tôi không làm gì hết á.


Tại sao chọn mở công ty ở đây?

Hai người kia càng sợ hãi gào thét thảm thiết, nhưng động tác lùi lại không hề nhanh hơn.
Tôi có thể cảm nhận âm khí trên ảo ảnh mang hình người phụ nữ đang nặng hơn, tựa như đang hấp thu sức mạnh nào đó.
Sức mạnh của sợ hãi.
Tôi dắt theo cô bé, khom lưng nhặt tờ giấy in ở trên sàn nhà lên.
Chỉ là tờ giấy bình thường, trên mặt cũng không có hình bùa, thần chú.
Mọi chuyện khi nãy chỉ là ảo ảnh do âm khí ngưng tụ ra.
Lưu Anh Kiệt không hề ngốc, chỉ là ăn nói bộp chộp.

Tiểu Điềm vừa nói như thế, Lưu Anh Kiệt cũng đã hiểu ra. Anh ta với người ở đây không phải cận kề sớm tối, nhưng chắc chắn cũng đã tiếp xúc rất nhiều lần. Họ đều không phát hiện ra người ở đây có vấn đề.

Trước sự biến hóa kỳ lạ xảy ra, tôi cũng không nhận thấy tiếng người nói, bóng người ở đây có vấn đề.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.