Chương 2004: Tung tích


Tôi nhìn xuyên qua các tầng của tòa nhà, thấy các âm khí quanh quẩn trên không.

Ước lượng về khoảng cách từ đây, con ma đó ch8ắc hẳn đang trên tầng tám hoặc tầng chín.
Tôi trầm mặc, không tiếp lời.
Mộc Ái bất an.

Đó không phải là thuộc hạ của anh nhỉ. Nhất Tấn, các anh gọi ma vương đó là vậy phải không?
Tôi không từ chối giao tiếp với gã, sau khi trả lời, tôi hỏi ngược lại:
Còn anh, anh làm hư chuyện của Nhất Tấn, cô ta sẽ xử trí anh ra sao đây?

Gã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tôi:
Cậu không giết tôi, chẳng lẽ định cho tôi gặp lão đại sao?

Bức ảnh có chứa âm khí, bay đến trước mặt tôi.
Tôi cầm lấy bức ảnh, đó là bức ảnh chụp lén, trong đó là một người đàn ông đang quay đầu lại, tầm mắt không hướng về ống kính mà hơi chếch đi, nhưng ánh mắt rất sắc bén.
Tiếp tục đi lên nữa, tầng sáu cũng như vậy.
Tầng bảy y chang.

Lam Cơ. Chắc cậu không biết đâu, đó là một con ma vương rất lợi hại, sở thích hơi biến thái, không dễ để tìm ra một người sở hữu năng lực phù hợp với thẩm mĩ của cô ta đâu. Phiền phức nhất là, cô ta có thể giết người tùy lúc. Nhìn chán rồi thì giết chết người ta. Muốn lấy lòng cô ta thật là khó.
Con ma cảm khái.

Cha tôi…
Mộc Ái cuống lên.
Tôi đột nhiên phát hiện tiếng kêu la thỉnh thoảng phát ra trong lầu giờ không còn nữa.
Những âm khí đó vẫn lởn vởn nơi đây, nhưng tiếng động của người sống đã biến mất.
Dường như gã cũng nghe thấy, lúc tiếng va chạm vang lên, nó dừng bút và quay đầu lại.

Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Gã chào hỏi một cách tự nhiên, quay người lại ngồi dựa vào quầy tiếp tân, hai tay khoát lên quầy, dáng đứng tự nhiên.
Vì Tiểu Bạch không bị giết theo cách ấy nên nó mới không có sao? Cái thứ đó đã bảo vệ được Tiểu Bạch sao? Hay là, vì hắn hôn mê trong khoảng thời gian dài như vậy và vốn dĩ cha mẹ không nuôi Tiểu Bạch cho hắn?
Tôi không biết rõ đáp án, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện sự khác nhau giữa quá khứ của tôi và cái thứ đó.
Tầng tám chỉ có âm khí của ma.
Bọn họ giết hết người ở đây thật sao?
Chẳng lẽ chết hết rồi?
Tôi không tin lắm.

Mộc Ái, em nhìn thấy gì ở anh?
Tôi hỏi.
Mộc Ái ngẩng đầu nhìn tôi, một lúc sau cô bé lắc đầu:
Anh trai không có… anh rất mạnh, cho nên mới không có phải không?

Tôi nhất thời không nhận ra đây là ai, một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, lúc này mới nhớ đến một cái tên.
Thang Ngữ.
Chỉ có thể là Thang Ngữ thôi.
Tên này vẫn chưa biết tôi không phải Diệp Thanh, còn muốn lấy Thang Ngữ ra đàm phán với tôi.
Con ma nhìn sang Mộc Ái:
Về chuyện của em, tôi rất xin lỗi. Do thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện. Tôi và cha em đã nói rõ với nhau rồi. Sau khi đưa anh ta đến chỗ Lam Cơ, anh ta sẽ ngoan ngoan nghe lời, đổi lại chúng ta sẽ không đụng đến em. Nhưng mà bây giờ em cũng đã sống lại rồi!

Mộc Ái nắm lấy áo tôi, thân thể nhỏ bé ấy run lên.
Tôi cảm thấy khó tin, nhưng thời gian không cho phép tôi cân nhắc nhiều nữa.
Tôi đi theo hướng của những âm khí đó.
Cầu thang là con đường thoát hiểm an toàn nhất.
Chắc chắn tòa nhà này còn nhiều cái cầu thang khác nữa, nhưng cũng không thể vắng vẻ như vậy được.
Tôi thấy con ma đó ở quầy tiếp tân của một công ty đại lý bán mỹ phẩm.
Gã quay lưng với tôi, dựa vào quầy tiếp tân, tay đang tô tô vẽ vẽ cái gì đó.
Nếu như có thể, tôi cũng muốn cứu Thang Ngữ.

Hai người, một người này, người kia là Mộc Ca.
Tôi ngước mắt nhìn con ma đó.
Thứ mà những con ma đó cần là nỗi sợ hãi của người sống, chứ không phải chỉ đơn thuần là tính mạng của họ.
Lên tầng bốn, tôi ra khỏi cầu thang đi tìm bọn Tiểu Điềm và Lưu Anh Kiệt.
Ánh sáng yếu ớt của đèn khẩn cấp khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng thứ tôi dựa vào không phải mắt thường mà là cảm giác.
Những âm khí đó như ngọn hải đăng, dẫn lối tôi đi.
Dường như Mộc Ái đã đoán ra suy nghĩ của tôi, cô bé lập tức ôm lấy chân tôi, la lên:
Em không đi! Cha… cha muốn em về phòng, sau đó…
Đôi mắt cô bé đỏ hoen, đôi tay di chuyển lên eo và nắm chặt lấy thắt lưng tôi, cô bé tỏ vẻ ngoan cố, dường như muốn treo cả người mình lên người tôi vậy.
Tôi thở dài rồi lại bật cười:
Được rồi. Nhưng mà sẽ rất nguy hiểm đấy.

Tôi không có cố ý đi nhẹ tiếng, sau khi đi đến sau lưng gã, tôi đưa tay ấn vào dây xích trên không.
Tôi có thể nghe thấy tiếng va chạm giòn tan của những sợi xích va vào nhau.

Tôi giết hay không giết anh thì phải xem anh có chịu phối hợp hay không đã.


Hì, nếu vậy thì không tính là tôi làm hư chuyện nhé.
Gã đứng thẳng người, móc một bức ảnh trong túi ra, ném về phía tôi.
Phía trước của cái thang máy lúc nãy có hai vết máu. Chỉ có hai vết máu này thôi. Không có người cũng không có thứ gì để lại.
Tiếp tục đi lên, tầng năm là một công ty bảo hiểm, một công ty tài chính và một đại lý đồ điện gia dụng. Các đèn lớn đều tắt hết, chỉ có ánh sáng của đèn khẩn cấp. Cả tầng lầu đều trống không, không có một ai cả.

Tôi biết.

Tôi đương nhiên biết về những chuyện của Lam Cơ, còn biết từ La Mục - người dưới sự quản lý của Lam Cơ.
Gã ngân nga một bài hát, chân theo giai điệu mà nhịp xuống đất, điệu bộ nhàn nhã.
Tôi nhìn thấy những gì mà gã viết, đó là một đơn chuyển phát nhanh.

Địa chỉ.
Tôi bình tĩnh lên tiếng:
Tôi cần một tờ đơn chuyển phát có địa chỉ của Lam Cơ và bản sao của tờ đơn chuyển phát của Mộc Ca.

Con ma nhìn tôi:
Lam Cơ không phải loại ma như chúng tôi đâu.


Không sao cả. Em không sợ.
Mộc Ái bình tĩnh lại:
Em không sợ đâu. Em đã từng thấy qua… những con ma đó, chẳng có gì đáng sợ cả.
Dường như đang cổ vũ mình, cô bé nói lại thêm một lần nữa với vẻ mặt kiên định, rồi lại ôm lấy ngực mình:
Mẹ, bọn họ đang ở đây. Họ sẽ bảo vệ em.

Tôi nhìn động tác ôm ngực của Mộc Ái, suy tư.
Tôi vỗ đầu Mộc Ái, quét mắt nhìn xung quanh, sau khi thấy tầng này không còn hồn ma liền dẫn cô bé về phía cầu thang.
Tiểu Bạch mất rồi.
Cầu thang rất im ắng, không có nhân viên qua lại, tôi không ngờ đến điều này.
Thang máy quá nguy hiểm, tôi đã tận mắt chứng kiến một cái thang máy bị hủy ngay trước mặt, và tôi chắc rằng số phận của những cái thang máy khác cũng không khác gì.
Khuôn mặt đó chính là con ma mà tôi nhìn thấy ở thang máy.

Lần trước chào hỏi nhau xong, tôi không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhanh như vậy. Cậu đã giết không ít thuộc hạ của tôi, đúng là một tên hống hách.
Gã cười hì hì nói.

Không không không. Chỉ có một thôi, chỉ anh ta.
Con ma lắc đầu:
Tôi chỉ có thể khống chế hắn. Mộc Ca đã bị đưa đi, anh ta vốn dĩ không ở trong tay tôi.


Đưa đến đâu?

Tôi nhìn sang Mộc Ái, tôi định đưa cô bé ra khỏi tòa nhà trước. Bây giờ cô bé khôn3g còn là ma nữa, mà là một đứa bé sống sờ sờ, cô bé sẽ bị thương, sẽ chết nếu bị tấn công lần nữa.
Dưới lầu cũng có dấu vết 9của những hồn ma, nhưng số lượng không nhiều lắm, vả lại chúng có dây xích của con ma chuyển phát nhanh, không khó để giết chúng. Gi6ải quyết bọn chúng xong, đưa Mộc Ái rời khỏi đây, tìm đại một người qua đường, giao phó cô bé cho người đó. Hoặc dứt khoát báo cảnh 5sát, tôi có thể yên tâm hơn khi giao cô bé cho những người cảnh sát như Trần Dật Hàm.
Mặc dù tính tình lập dị, tính cách thì không được tốt lắm, so với loại ma vương như Trình Cửu thì cô ta vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu như so sánh với một số ma vương khác, ví dụ như những loại như khu sinh tồn, Hình Sơn mà tôi được nghe nói trong cảnh mộng thì cô ta cũng không phải loại ghê gớm gì lắm. Hai cái tên kia mới là ác ma giết người không chớp mắt thật sự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.