Chương 2006: Sức mạnh của nỗi sợ (2)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1649 chữ
- 2022-02-12 03:40:25
Người đàn ông bị doạ cho xanh cả mặt, vội lồm cồm bò dậy và chạy ra ngoài.
Anh ta vọt ra khỏi phòng làm việc, con ma kia cũng đi theo a8nh ta.
Tôi lại bắt gặp một người quen, cũng là một trong những người đã chết trong thang máy, cái người phụ nữ đi chung với người phụ nữ còn may mắn sống sót kia.
Rất nhanh sau đó, người phụ nữ còn may mắn sống sót kia cũng chạy ra ngoài.
Bây giờ phải làm sao đây?
Tiểu Điềm lên tiếng hỏi.
Xuống lầu, rời khỏi đây chứ còn có thể sao nữa?
Lưu Anh Kiệt trả lời với vẻ khó chịu.
Màn hình máy tính bị kéo lê rớt xuống đất.
Người trong phòng làm việc đều biến mất cả rồi, nhưng có thứ gì đó đang chui ra từ trong máy tính.
Hai người họ khựng lại.
Chị Tiểu Từ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không dám đi vào trong phòng làm việc.
Giống như là đã phát hiện ra hai người đang chần chừ, những người trong phòng làm việc đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn về phía hai người.
Cô ta nói với vẻ khó khăn.
Trước đây là trước đây. Cái người sở hữu siêu năng lực kia đến đây và vạch trần mọi thứ rồi. Còn có thể giống như trước đây sao?
Người đàn ông cười lạnh:
Cậu ta nói thì dễ rồi, đều là giả cả, đừng có sợ, đừng có nghe lời của ma. Cậu ta có siêu năng lực, đương nhiên là không sợ rồi! Chúng ta chỉ là người bình thường, có thể bị ma giết chết, sao không sợ được chứ?
Tôi kéo sợi xích muốn lùi thời gian của cảnh mộng về với quá khứ xưa hơn.
Nhưng ngược lại với hành động của tôi, tôi lại cảm nhận được thời gian trong cảnh mộng trái lại đang được tua nhanh về phía trước.
Máy tính bị rơi vỡ dưới đất đang bắt đầu cựa quậy, giống như là có thứ gì đó ở dưới đang cõng nó trên lưng và bò về phía trước.
Người đàn ông phát ra tiếng hét thảm thiết, quay đầu vọt thẳng ra ngoài.
So với anh ta thì hành động của con ma rất nhẹ nhàng thư thái, không hề có vẻ gấp gáp gì cả.
Nó nhìn thấy người đàn ông3 chạy vào văn phòng kế bên, đẩy cửa ra và thét lên.
Bỗng có tiếng động phát ra từ trong phòng làm việc.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn vào thì thấy những người đồng nghiệp đó đều đang ở bên trong phòng làm việc, vẫn đang xử lí công việc như bình thường.
Không phải, là thật đấy! Tiếng đó… Không phải ở đây…
Người phụ nữ lại ra hiệu mọi người im lặng, lắng tai nghe, rồi sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu.
Rẹt rẹt…
Là điện thoại của A Kim…
Người phụ nữ lẩm bẩm:
Điện thoại của A Kim… A Kim rõ ràng…
Cô ta nhìn về phía thang máy.
Cửa thang máy đang đóng chặt lại, không thể nhìn thấy giếng thang máy.
Mau đóng cửa lại! Những người đó là ma! Là ma đấy!
Người đàn ông hét lên.
Hai người phụ nữ vọt vào trong thang máy.
Á…
Người phụ nữ hét một tiếng xong liền ngậm miệng lại.
Bỗng nhiên, đèn trong cả tầng lầu đều bình thường trở lại.
Tiểu Điềm và người đàn ông kia cũng bắt đầu móc túi quần ra.
Người phụ nữ bò dậy, nhìn về phía trần nhà với vẻ thất thần.
Họ đưa tay chạm vào những người đang đứng chặn trước mặt mình, nhưng lại thấy bọn họ đột nhiên biến mất hết.
Khu văn phòng rộng lớn thế này chỉ còn lại hai người họ.
Anh ta chạy đến bên thang máy, ra sức nhấn vào nút bấm trên thang máy.
Có người chạy ra từ trong những phòng làm việc khác và nhìn về phía người đàn ông.
Tôi nhìn thấy đám người Lưu Anh Kiệt.
Thời gian này dường như là thời điểm mà sau khi tôi và Mộc Ái rời khỏi.
Hai người phụ nữ quay sang nhìn nhau, đang định quay trở vào trong phòng làm việc, vừa quay người lại thì liền nhìn thấy đám đồng nghiệp này của mình.
Bọn họ đứng yên bất động ở đó, mặt không cảm xúc gì cả.
Bốn người quay sang nhìn nhau.
Lưu Anh Kiệt vội lên tiếng:
Đều là giả cả! Chỉ là ảo giác thôi!
Nó bị kẹt kìa. Mọi người có nghe thấy không? Ở giữa có một tiếng giấy bị kẹt. Máy in trong phòng làm việc của chúng tôi bị hư rồi, mãi vẫn chưa có người sửa, chính là như thế. In một tờ sẽ bị kẹt một phát. Chính là máy in trong phòng làm việc của chúng tôi mà!
Người phụ nữ nói với vẻ chắc nịch.
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên reo lên, cũng được phát ra từ trên lầu.
Đi vào thôi!
Chị Tiểu Từ, cái bảng biểu lúc nãy…
Đợi đã!
Đóng cửa lại mau!
Người đàn ông vọt vào trong thang máy, đưa tay bấm vào nút đóng cửa liên tục.
Lưu Anh Kiệt á khẩu không nói được gì cả.
Nếu như là ma thì chỉ cần tuân thủ quy tắc là không sao rồi nhỉ? Trước giờ chúng ta vẫn bình thường mà.
Tiểu Điềm nở một nụ cười gượng:
Những con… Những con ma đó… Chúng ta làm việc ở đây lâu như thế rồi, bọn họ cũng chỉ làm việc thôi. Cũng không có… Vì vậy…
Bây giờ anh nói những chuyện này có tác dụng gì không?
Lưu Anh Kiệt bắt đầu thấy bực dọc.
Không có tác dụng. Vậy cậu nói gì đó có tác dụng đi. Cậu nói xem bây giờ nên làm gì đây?
Người đồng nghiệp đó đã biến mất rồi.
Người đàn ông sững người ra.
Nhưng mà…
Người phụ nữ bật khóc.
Người đàn ông chỉ về phía đùi của người phụ nữ:
Đây là giả sao?
Có một cánh tay thò ra từ trong màn hình máy tính, nắm lấy tay của người đàn ông.
Anh ta bị doạ cho thét lên, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cánh tay đó.
Những người ùa ra xem náo nhiệt trông giống như là làm nền cho hai người phụ nữ này vậy, chỉ có hai người họ là có cảm xúc thôi, còn những người khác đều trưng ra vẻ mặt cứng đơ, ngây ngốc.
Anh ta bị doạ cho sợ chết khiếp, đưa tay nhấn lung tung vào nút thang máy.
Anh ta nói không được rõ ràng lắm, đang định kéo một đồng nghiệp đi đến tận đó xem thử.
Nhưng tay anh ta trống khô5ng.
Có thể đi được sao? Bọn ma đó… Cái thứ đó…
Người phụ nữ nói lắp bắp.
Chẳng phải cậu ta đã nói rồi sao, đều là giả cả.
Lưu Anh Kiệt quát lên.
Người đàn ông nhảy vào góc trong cùng của thang máy, lưng tựa vào tấm kim loại.
Con ma đó không có đuổi theo vào mà bay lên trên, xuyên qua trần nhà.
Màn hình hiển thị trên thang máy đã hiện ra một con số, chính là con số bốn.
Người phụ nữ từng bước đi về phía thang máy, nhấn nút thang máy, cửa thang máy mở ra một cách nhanh chóng, để lộ buồng thang máy sáng trưng bên trong.
Cô ta run rẩy một hồi rồi đột nhiên nói:
Là máy in trong phòng làm việc của chúng tôi.
Cái này mà cô cũng nghe ra được sao?
Lưu Anh Kiệt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông nói năng lộn xộn, những người trong phòng làm việc ngẩng đầu nhìn lê9n với vẻ không cảm xúc.
Anh ta múa máy tay chân và nói:
Người biến mất rồi! Biến mất cả rồi! Ở trong máy tính! Mọi người theo tôi! Đi6 theo tôi…
Sao tôi biết chứ? Tôi nói là rời khỏi đây, các người lại không chịu!
Cậu muốn rời khỏi đây thì tự mà đi đi!
Trên đùi của người phụ nữ có vết máu do bị móng vuốt cào trúng.
Người phụ nữ rụt người lại.
Thang máy phát ra âm thanh.
Người phụ nữ may mắn sống sót phản ứng nhanh nhạy, vội kéo đồng nghiệp của mình quay người bỏ chạy.
Nhưng vẫn còn có người khác trong thang máy, chính là cái người đàn ông may mắn sống sót đó.
Anh ta nhấn giữ nút mở cửa, cau mày nhìn về phía người đàn ông bị doạ cho sợ chết khiếp kia.
Hai người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì cả, lên tiếng hỏi thăm xung quanh.
Người đàn ông quay đầu nhìn sang đây.
Người phụ nữ sững người ra lần nữa.
Điện thoại! Đúng rồi, điện thoại!
Lưu Anh Kiệt đứng phắt dậy, vội đưa tay sờ vào túi quần.
Mọi người, làm sao vậy?
Hai người cũng giống như người đàn ông kia vậy, đã phát hiện ra được có điều bất thường và bắt đầu cảm thấy bất an.
Có tiếng loa thông báo vang lên.
Lúc nãy hệ thống điện trong toà nhà xảy ra sự cố, bây giờ đã sửa chữa xong. Lúc nãy hệ thống điện trong toà nhà xảy ra sự cố, bây giờ đã sửa chữa xong. Còn có vấn đề gì hãy gọi điện thoại đến bộ phận quản lí để gọi sửa chữa.
Tôi tự đi thì tự đi!
Suỵt! Suỵt!
Người phụ nữ kia đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, ngăn hai người đàn ông đang tranh cãi lại:
Mọi người nghe này!
Hai người họ giật nảy mình, càng không dám đi vào trong phòng.
Đinh…
Rẹt rẹt…
Tiếng máy in vang lên.
Nội dung thông báo rất đơn giản, là tiếng người nói chứ không phải tiếng của hệ thống thông báo.
Vừa thông báo xong thì tiếng loa tắt cái vụt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Anh Kiệt há hốc mồm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.