Chương 2038: Nói chuyện (1)


Như thế thực sự được ư?

Trong lòng tôi chợt trào lên suy nghĩ như vậy.

Hoàn thành tâm nguyện của mình, nhưng 8chính mình cũng vì thế mà biến mất, hòa làm một với thế giới trong lý tưởng của mình.

Hiện giờ tôi chỉ nắm được vài cái cửa ra vào dị không gian. Đến khi tôi chuẩn bị xong, Trần Dật Hàm sẽ liên hệ giúp… tôi sẽ đến thị trấn Morris. Lần này, sẽ thay đổi cả thế giới, chỉ trong một lần. Đến lúc đó, anh…
Tôi không thể nói tiếp, chỉ biết thở dài một hơi.
Tôi trầm ngâm một lát, rồi kéo đề tài về lại Thang Ngữ.
Đó chắc là then chốt.
Tôi lại gục đầu xuống.
Đầu óc trống rỗng, nhưng tâm trạng không hiểu sao lại dần bình tĩnh trở lại.
Đây là chuyện Diệp Thanh đã quyết định xong.
Tôi ngồi thẳng người lên, mở miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Chắc… không cần giấu giếm gì nữa chứ? Vẫn còn điều gì tôi chưa biết, mà anh không thể nói không?
Tôi nhọc nhằn lên tiếng, lưng đã ướt đẫm từ lúc nào không hay.
Chuyện thế giới thay đổi, nói ra cũng sẽ không bị bóp méo kí ức nữa.
Diệp Thanh vẫn chưa hiện thân.

Chắc là anh, đã biết được không ít chuyện nhỉ? Tương lai ấy… cả ma vương và Ông Trời trong tương lai…
Tôi lại thử thăm dò, thốt ra thành lời, mà kí ức vẫn rất rõ ràng:
Chúng bắt đầu ra tay từ khi nào? Tầng lớp trên… ý tôi là, tầng lớp lãnh đạo của các nước, họ có bố trí gì không? Tôi không thấy điều gì từ những tin tức thời sự. Dạng kênh tuyên truyền phim ảnh truyền hình này và cả tin tức báo chí, thông tin hành lang… hình như đều đã bắt đầu khi tôi gặp các anh từ hơn một năm trước. Trước đó có lẽ đã có, nhưng tôi không để tâm. Có phải đã bắt đầu từ lâu rồi không?

Diệp Thanh vẫn không đáp lời.
Bị thay thế, bị ảnh hưởng, niềm tin ban đầu sẽ không thể nào giữ vững.
Tôi rất lo lắng rằng chuyện như thế sẽ xảy ra, tâm tình cũng vì thế trở nên hoảng sợ bất an.
Tôi nhìn ghế sofa trống rỗng, nghĩ đến Diệp Thanh, nghĩ đến Hàn Vân, cứ có cảm giác bị ngạt thở.
Ban đầu kế hoạch của Diệp Thanh chỉ có một khuôn dạng mơ hồ trong đầu tôi. Thời gian dần trôi, đến giờ, tôi từng nảy sinh nghi ngờ kế hoạch ấy, từng muốn chỉnh sửa, nhưng càng lúc càng có nhiều sự thật đã chứng minh, kế hoạch lớn của Diệp Thanh là khả thi, thậm chí còn có khả năng là biện pháp duy nhất.

Phù…
Tôi hít thở sâu, hạ tay xuống, tựa lên sofa.
Đầu óc sau một thoáng trống rỗng đã bắt đầu làm việc trở lại.

Thang Ngữ… là người bạn của anh. Ma chuyển phát nhanh đã tìm thấy anh ta. Tôi cũng đã nhìn thấy thi thể của anh ta.
Tôi lên tiếng.
Tôi cũng đã có được phỏng đoán chuyện Diệp Thanh có khả năng sẽ hi sinh sau khi trải qua chuyện của Christina và Hàn Vân.
Diệp Thanh vẫn trầm mặc kiệm lời như thế, luôn không chịu trao đổi sự tình cho rõ ràng, lẽ nào chỉ là do tính cách và thói quen?
Tôi lập tức đứng lên:
Chuyện của Thang Ngữ, chuyện mà Trần Dật Hàm lo lắng, rất quan trọng đúng không? Hơn nữa vừa rồi tôi vẫn chưa nói Trần Dật Hàm… thôi được rồi, chuyện này không quan trọng. Có lẽ anh luôn ở bên cạnh tôi. Thế thì, hai chuyện ấy thì sao? Có điều gì… có điều gì tôi vẫn chưa biết?

Nhưng cả Tiểu Bạch cũng từng bị tôi lãng quên mà.
Tôi cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình.
Thân thể tôi run lên, ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy bất kì bóng người nào cả, cũng không cảm nhận thấy âm khí của Diệp Thanh.
Chắc là họ chưa từng nghĩ đến, chỉ một mực tiến lên, kiên cường đi theo lý tưởng của mình.
Mà tôi thì không giống họ.
Tôi nhớ đến lời của Trần Dật Hàm – tuy anh ta nói vậy, nhưng không phải ý ấy; tôi lại nhớ đến lời của hồn ma cổ trang.
Thang Ngữ bị để ý đến, cũng đồng nghĩa Diệp Thanh cũng bị đám ma vương chú ý đến. Đây là chuyện dĩ nhiên.
Chúng đã giết chết bốn người của Thanh Diệp và Huyền Thanh Chân Nhân. Chỉ còn lại mỗi Diệp Thanh.
Có lẽ chúng sẽ lợi dụng Thang Ngữ để giết chết Diệp Thanh nhỉ?
Tại sao chọn tôi nhỉ?
Rồi tại sao, tôi lại có được những năng lực như vậy?
Vì Tiểu Bạch?
Tôi ôm đầu, vùi vào giữa hai đầu gối, hít thở từng hơi thật dài, nhưng vẫn cảm thấy khó thở.
Lúc hạ quyết tâm, Hàn Vân có nghĩ đến những chuyện này không?
Từ xưa đến giờ, Diệp Thanh đã từng suy tư những chuyện này chưa?
Nếu Diệp Thanh xảy ra chuyện… thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Chỉ dựa vào tôi, e là không thể hoàn thành kế hoạch lớn của Diệp Thanh.
Không, nếu không còn Diệp Thanh, tôi vẫn phải trụ vững.
Trật tự mới, quy tắc mới, thế giới không có ma…
Trong gian phòng đang rất yên tĩnh.
Tôi đợi một lát, không nhận được hồi đáp, kí ức của tôi cũng không bị bóp méo.
Điều này khiến tôi chau mày khó hiểu.
Thoạt đầu, chuyện này có thể s3ẽ khiến người ta cảm thấy thanh thản và thỏa mãn, nhưng sau đó thì sao?
Dẫu niềm tin của Diệp Thanh là bất biến, như9ng anh ta có khi nào cũng sẽ giống như Ông Trời, bị ý thức của con người ảnh hưởng, mà nảy sinh biến đổi không?
Như 6thế thì càng khiến người ta đau lòng.

Cũng không cần để tâm đến lời của Trần Dật Hàm.
Diệp Thanh nói tiếp.
Ngón tay tôi không khỏi run lên, tim hình như cũng chấn động theo.
Cảm giác kì lạ ấy càng mãnh liệt hơn.
Quả nhiên tiếng nói đã vang lên ở phía trước mặt tôi.

Không cần lo cho Thang Ngữ.
Giọng điệu điềm nhiên, chứng tỏ Diệp Thanh đã biết chuyện của Thang Ngữ từ lâu.
Tôi trợn to mắt, ngạc nhìn nhìn ghế sofa phía đối diện.
Nghĩ đến đây, tôi lờ mờ nhận ra có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng đây chỉ là một cảm giác không thể mô tả được.

Tầng lớp trên đã có người bị ma vương điều khiển rồi đúng không?
Tôi nhớ đến suy đoán của Trần Dật Hàm. Nói ra rồi, mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Tôi chau mày, nhìn chằm chằm phía trước, muốn Diệp Thanh cho mình một lời xác nhận.
Điều này khiến tôi càng thêm hoảng sợ.
Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói đã khản đi:
Đã, bắt đầu rồi?

Bản thân Diệp Thanh đã nảy sinh thay đổi, không còn là hồn ma thuần túy nữa? Anh ta muốn như Hàn Vân, như Christina, phóng thích toàn bộ âm khí của mình, vắt kiệt linh hồn mình, để hoàn thành tâm nguyện của mình?
Tôi không thể nào thay đổi quyết định của Diệp Thanh.
Nếu thực sự xảy ra cục diện tồi tệ như trong giả định của tôi…
Thì đó hẳn là vấn đề mà tôi cần phải giải quyết.
Hiện giờ đâu phải cái thế giới mà ma vương làm chủ tình hình chung, được loài người chấp nhận. Ma vương vẫn chưa lộ diện trước mặt mọi người. Nhưng khi tôi nói ra những lời như vậy, lại không bị thay đổi kí ức.
Trong lòng tôi đã trào lên dự cảm không lành.
Tôi nhìn sofa đối diện, rồi nhìn quanh mình.
Đối với hi sinh bản thân, tôi chỉ do dự trong thoáng chốc.
Tôi càng thấy sợ bản thân tôi sẽ không bị thay đổi hơn. Tôi sợ tôi sẽ sống tiếp, mang theo tất cả kí ức. Mà Diệp Thanh thì lại biến mất. Hoặc tồi tệ hơn nữa, tất cả những chuyện này xảy ra chưa được bao lâu thì thế giới đã bắt đầu ác hóa trở lại, lại xuất hiện hồn ma. Lúc đó, tôi cần làm gì?
Tôi nên làm gì?
Chỉ là, cái kế hoạch đó không giống với tưởng tượng ban đầu của tôi. Đây không phải vấn đề mà giơ tay ra là có thể giải quyết. Không phải kế hoạch mà bảo tôi xóa đi con ma ban đầu là có thể hoàn thành.
Trong này cần phải hi sinh Diệp Thanh, có thể còn phải hi sinh cả chính tôi.
Tôi đã thấy do dự.
Tôi trở nên kích động, bắt đầu chất vấn.

Cảm giác bất an ấy tựa như được châm ngòi, sắp sửa bùng nổ rồi.

Gian phòng lại chìm vào yên tĩnh.


Đợi đến khi cả thế giới đều thay đổi, những chuyện này…
Diệp Thanh bình tĩnh lên tiếng.


Không đúng! Không đúng… thái độ của anh… với cả…
Đầu tôi đã rối bời cả lên.

Tôi đã từng nghĩ đến Kiểu nói chuyện này của Diệp Thanh. Diệp Thanh cũng đã từng nói với tôi như thế.

Chỉ cần thế giới thay đổi hoàn toàn, thay đổi từ điểm bắt đầu thì trong quá trình ấy tất cả những ai bị ma giết chết, đều sẽ sống lại, có được kiếp sống mới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.